Thursday, December 27, 2007
Tuesday, November 6, 2007
Entry for November 07, 2007
Trống trải nhưng dễ chịu... Một mình như thế này còn dễ thở hơn!
Sunday, October 21, 2007
20/10/07
Sáng sớm. Trời se lạnh. Nàng cuộn mình trong chăn, biết mình đang ấm áp và hạnh phúc ngay cả khi đang ngủ...
Điện thoại rung. Nàng vẫn tiếp tục giấc ngủ khi cầm lấy máy như một phản xạ đã được rèn từ lâu lắm.
- Anh à? Anh dậy sớm thế ạ?
- Ừ, hôm qua em thế nào?
- Hôm qua, hôm qua ạ? À, hôm qua...
Nàng kể cho anh nghe chuyện tối hôm qua vẫn với cái giọng ngái ngủ nghe rầu rầu, nhẹ nhẹ ấy. Kể và kể... Rồi đột nhiên, nàng dừng lại, chỉ đơn giản vì muốn nghe tiếng anh nhiều hơn.
- Anh kể chuyện của anh đi!!!
Giọng anh rất tỉnh, nhưng dịu ngọt, đầm ấm và thân mật. Nàng thích nghe anh khi anh mới ngủ dậy như thế. Thì hôm qua, anh ngồi với mấy bạn này này, nói những chuyện thế này này, "dzui" lắm em!
Thế hôm nay em làm gì? Em ấy ạ. Em sẽ ở nhà thôi. Em không gặp anh à? Mà sao em phải gặp anh? Vì anh muốn gặp em mà... Thế thì anh mời em đi. Em thích đi đâu, làm gì nào? Em ấy ạ, em thích... chẳng lẽ anh không đoán ra à? Anh đoán được chứ, nhưng vẫn thích nghe tự em nói.
Ngoài trời gió xào xạc. Nàng mỉm cười nghĩ về một ngày có nhiều điều thú vị, tất nhiên, trí nghĩ của nàng không rời khỏi anh.
Cốc, cốc, cốc...
Cánh cửa mở, phòng gọn gàng, lạ mắt. Anh đứng đó với một bông hồng. Nàng bắt đầu cảm thấy lúng túng. Vì sao? Vì không ngờ anh hành động lãng mạn như thế! Vì đây là bông hồng đầu tiên anh tặng. Vì nàng đã tự làm mình suy nghĩ đơn giản hơn về thực tế. Và thực tế hóa ra lại đẹp quá sức tưởng tượng của nàng. Anh ôm nàng vào lòng, khẽ nói những lời ngọt ngào: chúc mừng ngày của em. Anh kể về kế hoạch của anh cho ngày của nàng. Anh muốn thế này, được không em? Ôi, như thế thì không được, chắc chắn là không được. Thế thì thôi mà, anh không muốn làm khó cho em đâu.
Phòng chiếu phim. Nàng lặng lẽ ngồi cạnh anh trong niềm hạnh phúc ngập lòng.
Điện thoại rung. Nàng vẫn tiếp tục giấc ngủ khi cầm lấy máy như một phản xạ đã được rèn từ lâu lắm.
- Anh à? Anh dậy sớm thế ạ?
- Ừ, hôm qua em thế nào?
- Hôm qua, hôm qua ạ? À, hôm qua...
Nàng kể cho anh nghe chuyện tối hôm qua vẫn với cái giọng ngái ngủ nghe rầu rầu, nhẹ nhẹ ấy. Kể và kể... Rồi đột nhiên, nàng dừng lại, chỉ đơn giản vì muốn nghe tiếng anh nhiều hơn.
- Anh kể chuyện của anh đi!!!
Giọng anh rất tỉnh, nhưng dịu ngọt, đầm ấm và thân mật. Nàng thích nghe anh khi anh mới ngủ dậy như thế. Thì hôm qua, anh ngồi với mấy bạn này này, nói những chuyện thế này này, "dzui" lắm em!
Thế hôm nay em làm gì? Em ấy ạ. Em sẽ ở nhà thôi. Em không gặp anh à? Mà sao em phải gặp anh? Vì anh muốn gặp em mà... Thế thì anh mời em đi. Em thích đi đâu, làm gì nào? Em ấy ạ, em thích... chẳng lẽ anh không đoán ra à? Anh đoán được chứ, nhưng vẫn thích nghe tự em nói.
Ngoài trời gió xào xạc. Nàng mỉm cười nghĩ về một ngày có nhiều điều thú vị, tất nhiên, trí nghĩ của nàng không rời khỏi anh.
Cốc, cốc, cốc...
Cánh cửa mở, phòng gọn gàng, lạ mắt. Anh đứng đó với một bông hồng. Nàng bắt đầu cảm thấy lúng túng. Vì sao? Vì không ngờ anh hành động lãng mạn như thế! Vì đây là bông hồng đầu tiên anh tặng. Vì nàng đã tự làm mình suy nghĩ đơn giản hơn về thực tế. Và thực tế hóa ra lại đẹp quá sức tưởng tượng của nàng. Anh ôm nàng vào lòng, khẽ nói những lời ngọt ngào: chúc mừng ngày của em. Anh kể về kế hoạch của anh cho ngày của nàng. Anh muốn thế này, được không em? Ôi, như thế thì không được, chắc chắn là không được. Thế thì thôi mà, anh không muốn làm khó cho em đâu.
Phòng chiếu phim. Nàng lặng lẽ ngồi cạnh anh trong niềm hạnh phúc ngập lòng.
Wednesday, October 10, 2007
Điều bí mật
Đêm hôm qua, nàng chạy xe về nhà và cứ mỉm cười một mình mãi ko thôi. Nàng nhớ vẻ mặt đột nhiên nghiêm trang của anh, trong khi nàng đang lý lắc kể chuyện, và anh bảo: "Anh muốn nói cho em nghe 1 bí mật nhé!". Tim nàng đập mạnh, chẳng lẽ anh còn điều gì chưa "khai báo" hay sao? Chưa kịp thấy lo lắng thì anh đã khẽ thở một hơi mát dịu vào tai nàng: "Anh yêu em"...
Điều bí mật ấy, nàng đã biết rồi, nhưng giả sử anh cứ ngày nào cũng rót vào tai nàng về một điều bí mật, chắc nàng chẳng thấy chán nghe đâu! Anh nói làm nàng nhớ đến bài thơ nàng viết năm 18 tuổi...
Đã bao điều em nói cùng anh
Chuyện bạn bè, chuyện tương lai, quá khứ
Riêng một điều mà em vẫn giữ
Để hằng đêm thổn thức với tim mình...
***
Có một điều em vẫn đinh ninh
Sẽ nói với anh khi đông qua, xuân tới
Nhưng khi lộc bàng lên xanh phơi phới
Em lại nhủ mình hãy đợi hè xanh...
***
Đã bao lần em gặp ánh mắt anh
Mà tự nín nhịp tim, thôi nào, đừng bối rối
Anh có thấy mắt em nhìn rất vội
Em sợ mình sẽ nói một điều kia...
***
Suốt bốn mùa em vẫn giữ trong tim
Điều bí mật đầu tiên, điều cuối cùng định nói
Anh muốn nghe thì anh hãy đợi
Chồi tình yêu tách vỏ trái tim em...
Điều bí mật ấy, nàng đã biết rồi, nhưng giả sử anh cứ ngày nào cũng rót vào tai nàng về một điều bí mật, chắc nàng chẳng thấy chán nghe đâu! Anh nói làm nàng nhớ đến bài thơ nàng viết năm 18 tuổi...
Đã bao điều em nói cùng anh
Chuyện bạn bè, chuyện tương lai, quá khứ
Riêng một điều mà em vẫn giữ
Để hằng đêm thổn thức với tim mình...
***
Có một điều em vẫn đinh ninh
Sẽ nói với anh khi đông qua, xuân tới
Nhưng khi lộc bàng lên xanh phơi phới
Em lại nhủ mình hãy đợi hè xanh...
***
Đã bao lần em gặp ánh mắt anh
Mà tự nín nhịp tim, thôi nào, đừng bối rối
Anh có thấy mắt em nhìn rất vội
Em sợ mình sẽ nói một điều kia...
***
Suốt bốn mùa em vẫn giữ trong tim
Điều bí mật đầu tiên, điều cuối cùng định nói
Anh muốn nghe thì anh hãy đợi
Chồi tình yêu tách vỏ trái tim em...
Wednesday, October 3, 2007
Ngày mong...
Cứ như thể trêu ngươi, ngày mong đợi của nàng cứ kéo dài, kéo dài mãi, nó cứ là tương lai... Nàng vẫn cứ thế hoài vọng.
Hôm nay tưởng là đã đến, hóa ra lại chưa. Nhưng nghe giọng anh, nàng thấy ngày ấy thật gần. Giọng anh cười ấm áp và gần gũi. Nghe anh nói, nàng đoán anh cũng "mộng mơ" nhiều về ngày mong ấy. Và anh cũng có một ngày mong như nàng... Anh cũng trù tính, cũng dự liệu, cũng vẽ vời những giây phút tuyệt vời của ngày mong. Nàng biết thế và cảm thấy hạnh phúc dâng ngập lòng.
Hôm nay tưởng là đã đến, hóa ra lại chưa. Nhưng nghe giọng anh, nàng thấy ngày ấy thật gần. Giọng anh cười ấm áp và gần gũi. Nghe anh nói, nàng đoán anh cũng "mộng mơ" nhiều về ngày mong ấy. Và anh cũng có một ngày mong như nàng... Anh cũng trù tính, cũng dự liệu, cũng vẽ vời những giây phút tuyệt vời của ngày mong. Nàng biết thế và cảm thấy hạnh phúc dâng ngập lòng.
Sunday, September 23, 2007
Những nơi và những khi...
Nàng thích những lần như thế này, ở những nơi như thế và những khi như thế...
Trên xe lửa... Giọng anh nói rất vui! Nàng thích nghe tiếng cười cười, nói nói vô tư lự ấy. Nàng hỏi: có ai ngồi bên cạnh anh không đấy? Anh bảo: Có, mà họ không hiểu anh đang nói gì đâu. Chắc họ tưởng anh đang nói tiếng Trung Quốc. Rồi anh nghêu ngao vẽ ra những giả tưởng về ý nghĩ của người bên cạnh. Buồn cười! Nàng bảo: sao anh ngồi trên tàu mà em không nghe thấy tiếng ồn nhỉ? Anh lấy cớ "chọc gậy bánh xe" ngay: Chả bù cho cái lần anh gọi cho em khi em ở trên tàu! Sao mà ồn thế cơ chứ???
Trên đường đến trường. Sao mà ồn thế ạ? À, anh vừa đi qua một chỗ họ sửa đường, có cái máy gọi là gì ấy nhỉ? Tự nhiên nàng nghe anh nói: Hello, hello... Anh gặp bạn nào à? Không, anh chào một con chó, nó dễ thương lắm, đang đứng nhìn anh đây này... Nàng bật cười, là anh đó sao?!
Trên đường đến phòng tập. Anh vừa đi vừa nói, có lẽ đi rất nhanh, vì nàng nghe tiếng anh thở mạnh. Nói chuyện huyên thuyên, rồi nàng đòi anh chào tạm biệt như thường lệ. Anh chào nàng với một tiếng cười nhẹ nhõm. Sao mà anh cười? Vì người ta đang nhìn anh, và nghĩ: Chắc anh này bị điên, tự dưng lại... Nghe anh nói, nàng cũng thấy buồn cười. Thế là từ lần sau, khi anh đang ở nơi công cộng, trước khi chào tạm biệt, nàng thường hỏi anh: thế anh có thể chào như bình thường không? Câu trả lời bao giờ cũng là có thể. Điều đó làm nàng thấy vui, vì biết, anh không ngại ngần để ai đó biết, anh đang yêu.
Trong quán cafe. Anh đang ngồi uống cafe đọc sách em à. Sao ồn ào thế ạ? Sao anh không chọn quán nào yên tĩnh một chút. Không, đó là phong cách của quán cafe ở đây mà em. Thế anh đọc cuốn gì đấy? Câu chuyện chuyển sang chủ đề mới, trong tiếng ồn lạ lùng nhưng dễ chịu của quán cafe nọ.
Trong phòng tập. Đang nói chuyện. Anh đổi tiếng vì gặp một ai đó. Nàng nghe loáng thoáng chuyện có nhắc đến nàng. Rồi anh kể, anh vừa nói chuyện với một bạn người Việt Nam, anh kể về em... Về em, về em ấy ạ?
Trong phòng y tế. Giọng anh xen chút lo lắng, anh bảo anh đang chờ kết quả kiểm tra. Nàng cố gắng làm cho anh cười và thấy mọi chuyện nhẹ nhõm, không có gì nghiêm trọng. Nhưng vì không ngăn được nỗi lo trong lòng mình, nàng lại cứ hỏi anh như một bác sĩ. Khổ thân anh, cứ phải giải thích mãi... Ơ, anh đi xét nghiệm xem "cái màu trắng" và "cái màu đỏ" trong máu nó thế nào? Ưhm, cái gì nhỏ nhỏ ở trong bụng ấy em? Cái gì mà con người không sử dụng nữa... Nghe những cách giải thích dài loằng ngoằng của anh, rốt cục nàng cũng đoán ra nó là cái gì? Thấy anh thật ngộ nghĩnh.
Trong nhà của cha mẹ anh. Nàng tưởng tượng cả một bầu không khí quen thuộc của tuổi thơ anh nơi đó, khi anh nói những lời vừa quen, vừa lạ với nàng. Nàng đã nghe thấy tiếng của cha anh trong điện thoại, chút gì thân thương trào lên trong lòng. Điều đó thật lạ lùng!
Khi anh vừa xem xong một trận bóng bầu dục. Giọng anh hồ hởi, đội trường anh thắng nhé! Nàng thấy vui lây cùng niềm hân hoan của anh.
Khi anh đi sinh nhật bạn về. Anh kể cho nàng nghe con phố nơi anh đi qua. Một cái tên lạ lẫm. Anh kể về lịch sử của cái tên này, rồi kể đến một địa danh nổi tiếng ở đó. Anh bảo: Bao giờ em sang anh sẽ đưa em đi chơi trên hòn đảo này nhé! Nàng thấy ấm lòng, dù không biết ngày đó ở khoảng nào phía trước?
Khi anh đi ăn với bạn về. Anh giả vờ: anh say rồi đây này. Nàng tưởng thật, hỏi giọng hơi bực mình: Anh đã uống bao nhiêu thế? Anh cười vì lừa được nàng một vố dễ dàng. Anh không say đâu mà, anh chỉ uống có hai cốc bia thôi! Em có thích ăn tôm hùm không?
Khi anh vừa tỉnh giấc. Giọng anh vẫn còn ngái ngủ. Thật đáng yêu. Lắm lúc, nàng ngạc nhiên, sao anh dậy sớm vậy? Anh bảo: Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em. Nào, thì nói chuyện. Chuyện dông dài rồi, nàng hỏi: giờ anh đi tập thể dục à? Anh bảo: Không, giờ ạnh muốn ngủ một chút nữa. Nàng mỉm cười vì cái thời khóa biểu thất thường của anh.
Khi anh thức dậy giữa khuya. Nàng hỏi: Sao anh ngủ muộn thế? Không, anh đi ngủ rồi, nhưng lại dậy, nhớ đến em nên gọi điện mà. Nói thế thì ai mà trách anh được, chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.
Còn vô số những nơi và những khi như thế... Nàng biết, không chỉ là trong quá khứ, ở hiện tại mà còn cả phía tương lai.
Trên xe lửa... Giọng anh nói rất vui! Nàng thích nghe tiếng cười cười, nói nói vô tư lự ấy. Nàng hỏi: có ai ngồi bên cạnh anh không đấy? Anh bảo: Có, mà họ không hiểu anh đang nói gì đâu. Chắc họ tưởng anh đang nói tiếng Trung Quốc. Rồi anh nghêu ngao vẽ ra những giả tưởng về ý nghĩ của người bên cạnh. Buồn cười! Nàng bảo: sao anh ngồi trên tàu mà em không nghe thấy tiếng ồn nhỉ? Anh lấy cớ "chọc gậy bánh xe" ngay: Chả bù cho cái lần anh gọi cho em khi em ở trên tàu! Sao mà ồn thế cơ chứ???
Trên đường đến trường. Sao mà ồn thế ạ? À, anh vừa đi qua một chỗ họ sửa đường, có cái máy gọi là gì ấy nhỉ? Tự nhiên nàng nghe anh nói: Hello, hello... Anh gặp bạn nào à? Không, anh chào một con chó, nó dễ thương lắm, đang đứng nhìn anh đây này... Nàng bật cười, là anh đó sao?!
Trên đường đến phòng tập. Anh vừa đi vừa nói, có lẽ đi rất nhanh, vì nàng nghe tiếng anh thở mạnh. Nói chuyện huyên thuyên, rồi nàng đòi anh chào tạm biệt như thường lệ. Anh chào nàng với một tiếng cười nhẹ nhõm. Sao mà anh cười? Vì người ta đang nhìn anh, và nghĩ: Chắc anh này bị điên, tự dưng lại... Nghe anh nói, nàng cũng thấy buồn cười. Thế là từ lần sau, khi anh đang ở nơi công cộng, trước khi chào tạm biệt, nàng thường hỏi anh: thế anh có thể chào như bình thường không? Câu trả lời bao giờ cũng là có thể. Điều đó làm nàng thấy vui, vì biết, anh không ngại ngần để ai đó biết, anh đang yêu.
Trong quán cafe. Anh đang ngồi uống cafe đọc sách em à. Sao ồn ào thế ạ? Sao anh không chọn quán nào yên tĩnh một chút. Không, đó là phong cách của quán cafe ở đây mà em. Thế anh đọc cuốn gì đấy? Câu chuyện chuyển sang chủ đề mới, trong tiếng ồn lạ lùng nhưng dễ chịu của quán cafe nọ.
Trong phòng tập. Đang nói chuyện. Anh đổi tiếng vì gặp một ai đó. Nàng nghe loáng thoáng chuyện có nhắc đến nàng. Rồi anh kể, anh vừa nói chuyện với một bạn người Việt Nam, anh kể về em... Về em, về em ấy ạ?
Trong phòng y tế. Giọng anh xen chút lo lắng, anh bảo anh đang chờ kết quả kiểm tra. Nàng cố gắng làm cho anh cười và thấy mọi chuyện nhẹ nhõm, không có gì nghiêm trọng. Nhưng vì không ngăn được nỗi lo trong lòng mình, nàng lại cứ hỏi anh như một bác sĩ. Khổ thân anh, cứ phải giải thích mãi... Ơ, anh đi xét nghiệm xem "cái màu trắng" và "cái màu đỏ" trong máu nó thế nào? Ưhm, cái gì nhỏ nhỏ ở trong bụng ấy em? Cái gì mà con người không sử dụng nữa... Nghe những cách giải thích dài loằng ngoằng của anh, rốt cục nàng cũng đoán ra nó là cái gì? Thấy anh thật ngộ nghĩnh.
Trong nhà của cha mẹ anh. Nàng tưởng tượng cả một bầu không khí quen thuộc của tuổi thơ anh nơi đó, khi anh nói những lời vừa quen, vừa lạ với nàng. Nàng đã nghe thấy tiếng của cha anh trong điện thoại, chút gì thân thương trào lên trong lòng. Điều đó thật lạ lùng!
Khi anh vừa xem xong một trận bóng bầu dục. Giọng anh hồ hởi, đội trường anh thắng nhé! Nàng thấy vui lây cùng niềm hân hoan của anh.
Khi anh đi sinh nhật bạn về. Anh kể cho nàng nghe con phố nơi anh đi qua. Một cái tên lạ lẫm. Anh kể về lịch sử của cái tên này, rồi kể đến một địa danh nổi tiếng ở đó. Anh bảo: Bao giờ em sang anh sẽ đưa em đi chơi trên hòn đảo này nhé! Nàng thấy ấm lòng, dù không biết ngày đó ở khoảng nào phía trước?
Khi anh đi ăn với bạn về. Anh giả vờ: anh say rồi đây này. Nàng tưởng thật, hỏi giọng hơi bực mình: Anh đã uống bao nhiêu thế? Anh cười vì lừa được nàng một vố dễ dàng. Anh không say đâu mà, anh chỉ uống có hai cốc bia thôi! Em có thích ăn tôm hùm không?
Khi anh vừa tỉnh giấc. Giọng anh vẫn còn ngái ngủ. Thật đáng yêu. Lắm lúc, nàng ngạc nhiên, sao anh dậy sớm vậy? Anh bảo: Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em. Nào, thì nói chuyện. Chuyện dông dài rồi, nàng hỏi: giờ anh đi tập thể dục à? Anh bảo: Không, giờ ạnh muốn ngủ một chút nữa. Nàng mỉm cười vì cái thời khóa biểu thất thường của anh.
Khi anh thức dậy giữa khuya. Nàng hỏi: Sao anh ngủ muộn thế? Không, anh đi ngủ rồi, nhưng lại dậy, nhớ đến em nên gọi điện mà. Nói thế thì ai mà trách anh được, chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.
Còn vô số những nơi và những khi như thế... Nàng biết, không chỉ là trong quá khứ, ở hiện tại mà còn cả phía tương lai.
Thursday, September 13, 2007
Bực mình...
Thật là bực mình!!!
Bực mình thứ nhất là với hắn. Sao mà hắn cứ như thế nhỉ? Nhằng nhẵng nhìn (không phải là nhìn mà là liếc mới ghét, làm như nàng ngây thơ đến nỗi không biết hắn nhìn trộm). Cứ đàng hoàng đi xem nào, điên cả tiết! Cứ lởn và lởn vởn, mặc xác hắn!
Bực mình thứ hai là với nó. Ôi, sao có những con người sống "điêu" thế nhở?! Hay lại tưởng nàng ngây thơ không biết cư xử thế là "điêu"? Nàng biết tỏng đi rồi. Thật buồn vì có những người sống dối dá mà không biết ngượng. Cứ đằng sằng mà sống với nhau đi xem nào, úp úp mở mở, đến là khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu nguyên nhân tại sao mà nàng lại phải chịu đựng cách cư xử tồi tệ này. Biết luôn cả việc không có lối thoát!
Bực mình thứ ba là với chính mình. Sao hôm qua mình lại thế nhỉ? Như điên, nàng biết có người lo lắm...Đã bảo là không được khóc, nếu không thì sáng mai sẽ lên Viện với cái mặt sưng húp, xấu! Ấy thế mà cứ nói chừng nào là nước mắt tuôn ra chừng ấy. Tội của nàng là không biết điều khiển nước mắt (không làm diễn viên được là cái chắc!).
Bực mình thứ nhất là với hắn. Sao mà hắn cứ như thế nhỉ? Nhằng nhẵng nhìn (không phải là nhìn mà là liếc mới ghét, làm như nàng ngây thơ đến nỗi không biết hắn nhìn trộm). Cứ đàng hoàng đi xem nào, điên cả tiết! Cứ lởn và lởn vởn, mặc xác hắn!
Bực mình thứ hai là với nó. Ôi, sao có những con người sống "điêu" thế nhở?! Hay lại tưởng nàng ngây thơ không biết cư xử thế là "điêu"? Nàng biết tỏng đi rồi. Thật buồn vì có những người sống dối dá mà không biết ngượng. Cứ đằng sằng mà sống với nhau đi xem nào, úp úp mở mở, đến là khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu nguyên nhân tại sao mà nàng lại phải chịu đựng cách cư xử tồi tệ này. Biết luôn cả việc không có lối thoát!
Bực mình thứ ba là với chính mình. Sao hôm qua mình lại thế nhỉ? Như điên, nàng biết có người lo lắm...Đã bảo là không được khóc, nếu không thì sáng mai sẽ lên Viện với cái mặt sưng húp, xấu! Ấy thế mà cứ nói chừng nào là nước mắt tuôn ra chừng ấy. Tội của nàng là không biết điều khiển nước mắt (không làm diễn viên được là cái chắc!).
Sunday, September 9, 2007
Life is so short
Người ta lại về với đất... Mà ngậm ngùi thay!
Em bé ấy chưa được nói tiếng người, chưa được gọi cha, gọi mẹ. Một ngày trĩu nặng.
Hai người ấy yêu nhau thế cơ mà, sao lại...
Đầu đau ong ong. Không thiết làm việc gì vì cảm thấy cả một mớ tư tưởng rối rắm đang nhiễu loạn trong tâm trí. Đời sống thật là ngắn ngủi! Đời sống thật là phù phiếm! Đời sống thật là khó lường! Mà vẫn phải sống. Sống đợi chờ, sống hy vọng, sống tận hưởng, sống cố gắng...
Bất chợt sợ hãi... Muốn đi hít khí trời!
Em bé ấy chưa được nói tiếng người, chưa được gọi cha, gọi mẹ. Một ngày trĩu nặng.
Hai người ấy yêu nhau thế cơ mà, sao lại...
Đầu đau ong ong. Không thiết làm việc gì vì cảm thấy cả một mớ tư tưởng rối rắm đang nhiễu loạn trong tâm trí. Đời sống thật là ngắn ngủi! Đời sống thật là phù phiếm! Đời sống thật là khó lường! Mà vẫn phải sống. Sống đợi chờ, sống hy vọng, sống tận hưởng, sống cố gắng...
Bất chợt sợ hãi... Muốn đi hít khí trời!
Thursday, September 6, 2007
Ác mộng
Chuông báo thức chưa kêu, nàng đã giật mình tỉnh giấc. Thấy lạnh người vì cơn ác mộng. Chưa có giấc mơ nào nàng nhớ rõ mồn một như thế, từng chi tiết, từng hình ảnh... Vớ ngay cái điện thoại nhắn tin. Nhận được tin hồi đáp, nàng vẫn còn "tim đập chân run", nằm mệt lử ở trên giường. Cứ như thể vừa phải trải qua một cuộc vật lộn thực sự vậy.
Trên đường đi làm, tự nhiên cái mũ xinh xinh của nàng lại bị rơi. Xui xẻo 1. Nàng thầm nghĩ vậy. Ngẫm cho kỹ giấc mơ, nàng cảm thấy đó không phải là một điềm xấu mà chỉ là một chuỗi những ẩn ức tâm lý của chính mình. Trong những trường hợp như thế này, nàng muốn "viện" đến S.Freud - một người đã dạy nàng lối suy nghĩ này.
Trưa. Ăn cơm với mấy người, có cả Nhóc. Nhóc bảo: dạo này trông chị cứ lơ mơ thế nào ấy. Chị vẫn thế thôi, nàng đáp với một nụ cười. Nhóc hay nhìn xoáy vào nàng bằng đôi mắt như muốn đọc thấu suốt. Còn nàng thì hay đáp trả Nhóc bằng một cái nhìn bí ẩn, phớt đời và thách thức. Nhóc bảo: chị không biết, từ độ chị lơ ngơ, có một người bỗng nhiên thay đổi.
Chị biết chứ, thừa biết ấy chứ, nhưng biết cũng chả để làm gì! Chị vô can...
Nàng biết khi chở nàng về, Nhóc vẫn nhìn trộm nàng qua kính chiếu hậu. Nhóc vẫn muốn "đọc" nàng, dù khó!
Trên đường đi làm, tự nhiên cái mũ xinh xinh của nàng lại bị rơi. Xui xẻo 1. Nàng thầm nghĩ vậy. Ngẫm cho kỹ giấc mơ, nàng cảm thấy đó không phải là một điềm xấu mà chỉ là một chuỗi những ẩn ức tâm lý của chính mình. Trong những trường hợp như thế này, nàng muốn "viện" đến S.Freud - một người đã dạy nàng lối suy nghĩ này.
Trưa. Ăn cơm với mấy người, có cả Nhóc. Nhóc bảo: dạo này trông chị cứ lơ mơ thế nào ấy. Chị vẫn thế thôi, nàng đáp với một nụ cười. Nhóc hay nhìn xoáy vào nàng bằng đôi mắt như muốn đọc thấu suốt. Còn nàng thì hay đáp trả Nhóc bằng một cái nhìn bí ẩn, phớt đời và thách thức. Nhóc bảo: chị không biết, từ độ chị lơ ngơ, có một người bỗng nhiên thay đổi.
Chị biết chứ, thừa biết ấy chứ, nhưng biết cũng chả để làm gì! Chị vô can...
Nàng biết khi chở nàng về, Nhóc vẫn nhìn trộm nàng qua kính chiếu hậu. Nhóc vẫn muốn "đọc" nàng, dù khó!
Wednesday, September 5, 2007
Khoanh khac lang im...
Nàng nhớ, sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Giữa những tiếng cười, giữa một câu chuyện nhỏ nhặt, giữa một cuộc nói chuyện kiểu "một ngày như mọi ngày", đột nhiên nàng nghe thấy... Và im lặng! Khoảnh khắc ấy đáng giá ngàn vàng.
Wednesday, August 22, 2007
Yêu như người dân tộc!
Hôm nay ngồi "khảo" cuốn Tổng tập văn học các dân tộc thiểu số Việt Nam cả buổi, thấy thú vị thật! Người miền núi yêu nhau, giận hờn nhau sao mà hồn hậu, tự nhiên và đẹp đẽ. Nghe họ tán nhau đây:
Ngủ mơ nghe tiếng hát
Ngủ mơ nhìn thấy nhau
Mơ thấy anh kề sát
Cùng nắm tay nghiêng đầu
Mơ thấy anh ăn trầu
Vui đùa em cướp lấy
....
Đôi ta hãy kề nhau
Sẽ sẻ canh hai bát
Sẽ chia đũa hai đôi
Nắm nắm xôi dành sẵn!
Về nằm đệm nẹp đỏ
Về nằm đệm nẹp đen
Vía anh yêu gọi về cạnh em!
Mổ vịt phần lườn cánh
Bóc trứng phần lòng đỏ
Gối sẻ nửa em chờ
Chăn chia đôi em đợi
Em đợi chờ anh trong giấc mơ.
Ướm hỏi nhau, ngấm nguýt nhau cũng "chua chát" đến điều:
- Anh qua suối khéo đắp cá
Qua ruộng khéo cấy giâm
Mười chín đận tình, nay mới tới em?
Có sao đâu cứ nói thực
Đã cắt, cắt cho nhẵn
Đã gọt, gọt cho bằng
Cho trơn như nàng Mường Than gọt ống suốt
Em ngốc nghếch thật thà
Lời đã nói chẳng rút lại được
Anh yêu hai tình còn gửi khăn điều
Xoắn hai vợ còn quấn khăn lụa
Lời anh réo rắt trên lưỡi, em nghe để dạ
Xót thầm trong dạ nào ai biết cho?
Anh có vợ, chối không, định đùa ghẹo em a?
- Nón Kinh chưa lên vành
Nón tát chưa buộc quai
Anh là trai trơn xin đến tìm vợ
...
Thấy vực sâu muốn lặn
Thấy vực xanh muốn uống
Chỉ e rêu trôi đến ngăn
Chỉ sợ chồng em đến chắn
Nước ngập núi anh cũng cố lặn
Nước tràn bờ anh cũng cố bơi
Chỉ e bơi giữa thác công toi
Ngụp trong sóng phí sức.
Ngủ mơ nghe tiếng hát
Ngủ mơ nhìn thấy nhau
Mơ thấy anh kề sát
Cùng nắm tay nghiêng đầu
Mơ thấy anh ăn trầu
Vui đùa em cướp lấy
....
Đôi ta hãy kề nhau
Sẽ sẻ canh hai bát
Sẽ chia đũa hai đôi
Nắm nắm xôi dành sẵn!
Về nằm đệm nẹp đỏ
Về nằm đệm nẹp đen
Vía anh yêu gọi về cạnh em!
Mổ vịt phần lườn cánh
Bóc trứng phần lòng đỏ
Gối sẻ nửa em chờ
Chăn chia đôi em đợi
Em đợi chờ anh trong giấc mơ.
Ướm hỏi nhau, ngấm nguýt nhau cũng "chua chát" đến điều:
- Anh qua suối khéo đắp cá
Qua ruộng khéo cấy giâm
Mười chín đận tình, nay mới tới em?
Có sao đâu cứ nói thực
Đã cắt, cắt cho nhẵn
Đã gọt, gọt cho bằng
Cho trơn như nàng Mường Than gọt ống suốt
Em ngốc nghếch thật thà
Lời đã nói chẳng rút lại được
Anh yêu hai tình còn gửi khăn điều
Xoắn hai vợ còn quấn khăn lụa
Lời anh réo rắt trên lưỡi, em nghe để dạ
Xót thầm trong dạ nào ai biết cho?
Anh có vợ, chối không, định đùa ghẹo em a?
- Nón Kinh chưa lên vành
Nón tát chưa buộc quai
Anh là trai trơn xin đến tìm vợ
...
Thấy vực sâu muốn lặn
Thấy vực xanh muốn uống
Chỉ e rêu trôi đến ngăn
Chỉ sợ chồng em đến chắn
Nước ngập núi anh cũng cố lặn
Nước tràn bờ anh cũng cố bơi
Chỉ e bơi giữa thác công toi
Ngụp trong sóng phí sức.
Sunday, August 19, 2007
Học thuật vui vẻ!
Học thuật không có nghĩa là không vui vẻ! Nhưng có lẽ, người ta quen nghĩ rằng chuyện học thuật luôn nghiêm nghị và hình ảnh đại diện tiêu biểu vẫn là những cái trán nhăn! Nàng thì biết, chuyện học thuật lắm khi thật là vui vẻ!
Tuần trước, nàng được cử đi giao lưu với các nghiên cứu viên trẻ của Đài Loan trên Viện lớn. Cứ nghĩ chuyện giao lưu này chẳng có gì hay ho lắm. Háo hức mỗi chuyện sẽ gặp lại một số bạn bè ở Viện khác thôi. Hóa ra (có những thứ "hóa ra" thật đáng yêu và thú vị!), cuộc giao lưu này khiến nàng bị thu hút thật sự! Những vị giáo sư, phó giáo sư trẻ măng của Đài Loan khiến nàng thấy nể phục. Những cuộc tranh luận sôi nổi cũng khiến mọi người cười nhiều hơn là nhăn trán. Nàng có cơ hội thực hành tiếng Trung với những người bạn lạ. Nhưng hầu hết mọi lần tiếp xúc, ngôn ngữ sử dụng luôn là vừa Trung, vừa Anh và thế cùng bất đắc dĩ thì lại dùng độc chiêu "hoa chân múa tay" - ngôn ngữ cơ thể, hehe! Xung quanh chuyện phiên dịch, "thông diễn" cũng khối chuyện hay!!! Quả là học thuật vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Tuần trước, nàng được cử đi giao lưu với các nghiên cứu viên trẻ của Đài Loan trên Viện lớn. Cứ nghĩ chuyện giao lưu này chẳng có gì hay ho lắm. Háo hức mỗi chuyện sẽ gặp lại một số bạn bè ở Viện khác thôi. Hóa ra (có những thứ "hóa ra" thật đáng yêu và thú vị!), cuộc giao lưu này khiến nàng bị thu hút thật sự! Những vị giáo sư, phó giáo sư trẻ măng của Đài Loan khiến nàng thấy nể phục. Những cuộc tranh luận sôi nổi cũng khiến mọi người cười nhiều hơn là nhăn trán. Nàng có cơ hội thực hành tiếng Trung với những người bạn lạ. Nhưng hầu hết mọi lần tiếp xúc, ngôn ngữ sử dụng luôn là vừa Trung, vừa Anh và thế cùng bất đắc dĩ thì lại dùng độc chiêu "hoa chân múa tay" - ngôn ngữ cơ thể, hehe! Xung quanh chuyện phiên dịch, "thông diễn" cũng khối chuyện hay!!! Quả là học thuật vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Tuesday, August 7, 2007
"Cháo" điện thoại
Mẹ chắc vẫn đang bực mình đấy...
Cũng tại nàng cơ... Ai đời, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, thế mà không chịu ăn tý nào... Mà không, tại ai ai ấy chứ! Mới sáng bảnh mắt đã "nấu cháo" điện thoại. "Cháo" này nấu lâu, ăn cũng lâu nên nàng mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Mẹ cứ gọi ới ời mãi, nhưng nàng vẫn cố thủ trên giường "buôn bán", bỏ qua cả bữa sáng, quên cả giờ lên cơ quan...
Và nàng thấy no với bữa sáng kiểu này. Chỉ có điều, nó làm mẹ phiền lòng vì "ế" đồ ăn sáng.... Giờ này, mẹ đang ăn trưa đây, và thể nào cũng càu nhàu về bữa sáng bất thường này của nàng!
Cũng tại nàng cơ... Ai đời, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, thế mà không chịu ăn tý nào... Mà không, tại ai ai ấy chứ! Mới sáng bảnh mắt đã "nấu cháo" điện thoại. "Cháo" này nấu lâu, ăn cũng lâu nên nàng mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Mẹ cứ gọi ới ời mãi, nhưng nàng vẫn cố thủ trên giường "buôn bán", bỏ qua cả bữa sáng, quên cả giờ lên cơ quan...
Và nàng thấy no với bữa sáng kiểu này. Chỉ có điều, nó làm mẹ phiền lòng vì "ế" đồ ăn sáng.... Giờ này, mẹ đang ăn trưa đây, và thể nào cũng càu nhàu về bữa sáng bất thường này của nàng!
Sunday, August 5, 2007
Lịch
Nàng biết lịch rồi...
Thì vẫn là sáng: ngủ dậy là call..., uống cafe, chạy... Chiều vào thư viện đọc sách, học chữ Hán, gặp vài người bạn. Tối có thể đi xem phim (phim mới nhất là về điệp viên, nghe đâu rất chi là hay!!!) rồi lại call...
Hôm qua thì đặc biệt hơn một chút, vì quên chìa khóa và phải hì hục tự tìm cách mở cửa trong vòng 1 tiếng đồng hồ ( vì tiếc tiền gọi người đến phá khóa, chẳng là mới bị "cắt cổ" tuần trước "can tội" quên chìa khóa trong phòng, hic, đúng là "đãng trí bác học"!). À, hôm qua có gió biển nữa...
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có lịch mới...
Thì vẫn là sáng: ngủ dậy là call..., uống cafe, chạy... Chiều vào thư viện đọc sách, học chữ Hán, gặp vài người bạn. Tối có thể đi xem phim (phim mới nhất là về điệp viên, nghe đâu rất chi là hay!!!) rồi lại call...
Hôm qua thì đặc biệt hơn một chút, vì quên chìa khóa và phải hì hục tự tìm cách mở cửa trong vòng 1 tiếng đồng hồ ( vì tiếc tiền gọi người đến phá khóa, chẳng là mới bị "cắt cổ" tuần trước "can tội" quên chìa khóa trong phòng, hic, đúng là "đãng trí bác học"!). À, hôm qua có gió biển nữa...
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có lịch mới...
Sunday, July 29, 2007
Cảm giác...
Nàng cảm thấy gần như chắc chắn về điều này... Cảm giác giống như đang bước những bước đi thật chậm trên một triền cát mịn sau một lớp sóng dồi, thấy tỏa lan dưới chân cái mát dịu của nước, cái bình thản của cát. Và biết, phía trước sẽ là một con sóng khác, và biết, cảm giác ngọt lành này sẽ là mãi mãi nếu nàng cứ biết bước từng bước chậm rãi như thế!
Sống và nhấm nháp, thế tốt hơn cứ phải vội vàng!
Sống và nhấm nháp, thế tốt hơn cứ phải vội vàng!
Thursday, July 19, 2007
Khuyết!
Khi sinh ra vầng trăng ấy đã khuyết rồi... Khuyết và không bao giờ tròn được nữa. Cũng có khi, mảnh trăng ấy kiếm tìm sự tròn vẹn bằng một mảnh ghép, nhưng đã là mảnh ghép thì chẳng bao giờ bền. Mảnh ghép ấy ra đi, để lại sự hao khuyết còn kinh khủng hơn.
Đừng bảo rằng: trăng khuyết rồi lại tròn, mảnh trăng ấy chưa bao giờ tròn và cũng sẽ chẳng bao giờ tròn cả. Nó khuyết bẩm sinh!
Đừng bảo rằng: trăng khuyết rồi lại tròn, mảnh trăng ấy chưa bao giờ tròn và cũng sẽ chẳng bao giờ tròn cả. Nó khuyết bẩm sinh!
Thursday, July 12, 2007
Miên man...
Hôm nay trên đường đi làm, nàng nghĩ đến chị. Một cách bỗng nhiên! Chẳng hiểu nổi tại vì sao? Cái nắng gắt gao này đâu có giống cái nắng của một ngày cuối hè mấy chị em mình ra biển. Con đường này đã bao giờ chị em mình cùng qua? Bầu trời này giờ cũng là xứ lạ với chị rồi... Chị đã lấy chồng xa, xa lắc. Thế mà vì sao, vì sao chị nhỉ?
Thấy một nỗi mất mát chậm rãi đi qua tim, như một con sóng lạnh. Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, câu hát ấy lại dội về.
Nghĩ sâu xa một chút, nàng cảm thấy bản năng gắn bó đã là một thứ bản năng mạnh mẽ trong mình. Môi trường đầu tiên mà mọi con người bắt đầu cuộc sống luôn luôn là gia đình. Ta sống trong tình yêu ruột thịt, sống bằng sự gắn bó định mệnh. Nếu không may, gia đình ấy không thật tròn vẹn, thì bản năng kia lại càng mãnh liệt hơn. Những đứa trẻ từng nếm mùi mất mát bao giờ cũng ý thức rõ hơn về cái mình đang có, nó thúc đẩy bản năng gắn bó.
Vì bản năng mạnh mẽ ấy, nàng đã yêu chị bằng tình yêu máu mủ ruột rà. Hai chị em đã thân nhau ngay trong lần đầu gặp gỡ. Nàng có cảm tưởng, chị là người chị gái đi xa lâu ngày mới về - một chút bỡ ngỡ ban đầu và rất nhiều yêu thương, trìu mến ngay sau đó! Nàng cứ nghĩ sẽ có chị mãi - như những người thân đi suốt cuộc đời với mình. Thật không ngờ, chị cứ xa dần, xa dần vì những chuyện buồn phiền của người lớn. Đôi khi nàng ước, giá chị đừng có liên quan gì đến những chuyện phức tạp của người lớn thì chị em mình sẽ vẫn có nhau. Nhưng rồi tự thấy mình ngớ ngẩn, vì như thế cũng có nghĩa là chẳng có cơ hội nào cho sự gặp gỡ.
Nàng vẫn kiêu hãnh vì bản năng gắn bó mãnh liệt trong mình, dù đã từng mất mát lớn vì quá yêu tin và kỳ vọng. Nhưng một thoáng chốc nào đó, nàng đã nghĩ, giá mà có thể chia ngăn cho tình cảm: ngăn này là cho những người ta chỉ gặp 1 lần, ngăn này cho những người bạn xã giao, ngăn này, cái ngăn sâu thẳm này để dành cho những người sẽ đi cùng ta suốt cuộc đời.
Nàng không làm được. Vẫn tiếp tục sống bằng bản năng gắn bó, vẫn cố gắng nuôi niềm tin sẽ có tình yêu này, có mối dây tình cảm này mãi mãi, như là tình cảm ruột thịt, máu mủ với từng người nàng yêu quý!
Liệu chị có lúc nào nghĩ về cô em gái ấy không, như cách mà cô em gái ấy nghĩ về chị?
Thấy một nỗi mất mát chậm rãi đi qua tim, như một con sóng lạnh. Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, câu hát ấy lại dội về.
Nghĩ sâu xa một chút, nàng cảm thấy bản năng gắn bó đã là một thứ bản năng mạnh mẽ trong mình. Môi trường đầu tiên mà mọi con người bắt đầu cuộc sống luôn luôn là gia đình. Ta sống trong tình yêu ruột thịt, sống bằng sự gắn bó định mệnh. Nếu không may, gia đình ấy không thật tròn vẹn, thì bản năng kia lại càng mãnh liệt hơn. Những đứa trẻ từng nếm mùi mất mát bao giờ cũng ý thức rõ hơn về cái mình đang có, nó thúc đẩy bản năng gắn bó.
Vì bản năng mạnh mẽ ấy, nàng đã yêu chị bằng tình yêu máu mủ ruột rà. Hai chị em đã thân nhau ngay trong lần đầu gặp gỡ. Nàng có cảm tưởng, chị là người chị gái đi xa lâu ngày mới về - một chút bỡ ngỡ ban đầu và rất nhiều yêu thương, trìu mến ngay sau đó! Nàng cứ nghĩ sẽ có chị mãi - như những người thân đi suốt cuộc đời với mình. Thật không ngờ, chị cứ xa dần, xa dần vì những chuyện buồn phiền của người lớn. Đôi khi nàng ước, giá chị đừng có liên quan gì đến những chuyện phức tạp của người lớn thì chị em mình sẽ vẫn có nhau. Nhưng rồi tự thấy mình ngớ ngẩn, vì như thế cũng có nghĩa là chẳng có cơ hội nào cho sự gặp gỡ.
Nàng vẫn kiêu hãnh vì bản năng gắn bó mãnh liệt trong mình, dù đã từng mất mát lớn vì quá yêu tin và kỳ vọng. Nhưng một thoáng chốc nào đó, nàng đã nghĩ, giá mà có thể chia ngăn cho tình cảm: ngăn này là cho những người ta chỉ gặp 1 lần, ngăn này cho những người bạn xã giao, ngăn này, cái ngăn sâu thẳm này để dành cho những người sẽ đi cùng ta suốt cuộc đời.
Nàng không làm được. Vẫn tiếp tục sống bằng bản năng gắn bó, vẫn cố gắng nuôi niềm tin sẽ có tình yêu này, có mối dây tình cảm này mãi mãi, như là tình cảm ruột thịt, máu mủ với từng người nàng yêu quý!
Liệu chị có lúc nào nghĩ về cô em gái ấy không, như cách mà cô em gái ấy nghĩ về chị?
Sunday, July 8, 2007
Day of 7
Ngày hôm ấy, người nàng nghĩ nhiều nhất là cô bé ấy. Chính cô bé ấy nhắc nàng, đó là ngày của con số 7. Rồi bé nói về những dự cảm không lành, những nỗi buồn không thể nào giải tỏa. Không ngờ, cô bé ấy vẫn có thể giữ được nét cười tươi tắn như không khi trong lòng đang ầm ầm bão nổi.
Chuyện của bé khiến nàng liên tưởng linh tinh: Ngày của số Bảy hay là ngày của sự mất mát? (Bảy cũng là Thất). Nàng biết, cô bé ấy sẽ không quên ngày hôm đó. Cũng như nàng, chỉ đơn giản bởi vì, đó là ngày một người thân yêu của nàng ngập chìm trong phiền muộn.
Có thể, phía trước sẽ không còn có ngày nào của số 7 như hôm ấy nữa, nhưng sóng gió và muộn phiền thì còn nhiều vô kể. Chỉ mong, cô bé của nàng sẽ tìm thấy bình yên.
Chuyện của bé khiến nàng liên tưởng linh tinh: Ngày của số Bảy hay là ngày của sự mất mát? (Bảy cũng là Thất). Nàng biết, cô bé ấy sẽ không quên ngày hôm đó. Cũng như nàng, chỉ đơn giản bởi vì, đó là ngày một người thân yêu của nàng ngập chìm trong phiền muộn.
Có thể, phía trước sẽ không còn có ngày nào của số 7 như hôm ấy nữa, nhưng sóng gió và muộn phiền thì còn nhiều vô kể. Chỉ mong, cô bé của nàng sẽ tìm thấy bình yên.
Wednesday, July 4, 2007
Mẹ vắng nhà...
Thế là hôm nay, hai chị em đi làm về sẽ không thấy mẹ, sẽ không thấy cơm canh đợi sẵn trên bàn ăn, sẽ không nghe mẹ nhắc ăn cái này đi, ăn cái kia đi cho mát, sẽ không nghe mẹ cằn nhằn sao không chịu bịt mặt, đội mũ gì cả... Mẹ vắng nhà từ tối hôm qua!
Mẹ chỉ sang nhà dì ở Bách Khoa để trông lũ trẻ con, thế mà cứ như mẹ đi đâu xa lắm. Mẹ chuẩn bị đủ thứ đồ ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Mẹ dặn dò hai chị em, giờ nào thì ăn cái gì, dặn cả những chuyện nhỏ ơi là nhỏ (tỷ như chuyện khóa cửa sân thượng, chuyện ăn khuya, chuyện nhớ về sớm nấu cơm, hic hic...). Thỉnh thoảng, mẹ lại thở dài: "Chắc mẹ vắng vài ngày thì mọi việc của hai đứa lại lộn tùng phèo lên cả!". Trong mắt mẹ, hai cô con gái của mẹ vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi! Không biết sau này, khi con gái mẹ đi lấy chồng, mà lại lấy chồng xa xa một chút thì mẹ sẽ lo lắng cỡ nào... Khổ thân mẹ!
Ngày xưa, khi hai chị em còn bé xíu, mẹ đã từng vắng nhà vì phải đi công tác xa. Mẹ thường phải nhờ Cậu sang trông coi hai đứa. Mẹ về, Cậu bảo: hai đứa ngoan lắm, sáng nào cũng tự giác dậy sớm đi học, khi Cậu còn đang ngủ. Có một mùa hè, mẹ đi công tác xa và rất lâu ngày. Em gái đi dang nắng nhiều quá bị ốm. Chị chỉ nhỉnh hơn em một tuổi, lại chẳng bị ốm bao giờ nên không biết phải làm gì. Chị gọi một lũ nhóc hàng xóm sang "tham khảo ý kiến", rồi hì hục lấy lá rau diếp cá vắt nước, bắt em uống. Bình thường em gái hay chành chọe, nhưng mẹ vắng nhà, em ngoan hẳn. Em chun mũi uống trong sự cổ vũ của một lũ nhóc. Đó là lần đầu tiên chị "làm bác sĩ" và đã thành công! Mẹ đi công tác về, hai đứa hồ hởi kể chuyện ấy như một kỳ tích.
Thể nào chiều nay đi làm về, hai chị em cũng phải thay nhau trực điện thoại, vì chắc chắn mẹ sẽ gọi về nhà liên tục. Lâu lắm mẹ mới vắng nhà, em gái nhỉ?
Mẹ chỉ sang nhà dì ở Bách Khoa để trông lũ trẻ con, thế mà cứ như mẹ đi đâu xa lắm. Mẹ chuẩn bị đủ thứ đồ ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Mẹ dặn dò hai chị em, giờ nào thì ăn cái gì, dặn cả những chuyện nhỏ ơi là nhỏ (tỷ như chuyện khóa cửa sân thượng, chuyện ăn khuya, chuyện nhớ về sớm nấu cơm, hic hic...). Thỉnh thoảng, mẹ lại thở dài: "Chắc mẹ vắng vài ngày thì mọi việc của hai đứa lại lộn tùng phèo lên cả!". Trong mắt mẹ, hai cô con gái của mẹ vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi! Không biết sau này, khi con gái mẹ đi lấy chồng, mà lại lấy chồng xa xa một chút thì mẹ sẽ lo lắng cỡ nào... Khổ thân mẹ!
Ngày xưa, khi hai chị em còn bé xíu, mẹ đã từng vắng nhà vì phải đi công tác xa. Mẹ thường phải nhờ Cậu sang trông coi hai đứa. Mẹ về, Cậu bảo: hai đứa ngoan lắm, sáng nào cũng tự giác dậy sớm đi học, khi Cậu còn đang ngủ. Có một mùa hè, mẹ đi công tác xa và rất lâu ngày. Em gái đi dang nắng nhiều quá bị ốm. Chị chỉ nhỉnh hơn em một tuổi, lại chẳng bị ốm bao giờ nên không biết phải làm gì. Chị gọi một lũ nhóc hàng xóm sang "tham khảo ý kiến", rồi hì hục lấy lá rau diếp cá vắt nước, bắt em uống. Bình thường em gái hay chành chọe, nhưng mẹ vắng nhà, em ngoan hẳn. Em chun mũi uống trong sự cổ vũ của một lũ nhóc. Đó là lần đầu tiên chị "làm bác sĩ" và đã thành công! Mẹ đi công tác về, hai đứa hồ hởi kể chuyện ấy như một kỳ tích.
Thể nào chiều nay đi làm về, hai chị em cũng phải thay nhau trực điện thoại, vì chắc chắn mẹ sẽ gọi về nhà liên tục. Lâu lắm mẹ mới vắng nhà, em gái nhỉ?
Sunday, July 1, 2007
Cuối tuần mưa!

Cứ mưa đi, mưa nữa đi, cho buồn chán tan đi cùng rả rích!
Nàng đã nghĩ như thế suốt hai ngày cuối tuần, và mỗi sáng, mỗi chiều lại ra ban công đứng nhìn mây trời vần vũ. Cứ biết trời sắp mưa, cứ nghe gió nổi lên ào ào là kiểu gì cũng phải ra xem bằng được. Mây đi cuồn cuộn giống y như trong một cảnh quay nhanh ngoạn mục. Rồi mưa sầm sập rơi, rơi, rơi! Thỉnh thoảng, một tiếng sấm nổ đùng khiến nàng giật thột: ái chà, lâu lắm mới được nghe giọng mày, Sấm nhỉ?! Mà đúng thế thật, hình như từ lâu lắm rồi, từ lúc nàng chưa lớn...
Nghe mưa chán, nàng quay sang nghe nhạc. Cứ bật sẵn cả list thế, để nhạc cũng chảy tự do như mưa. Tình cờ nghe bài "Feeling", nhớ lần đầu tiên biết bài này cùng ông anh họ. Nhớ cả điệu bộ của anh khi nghe bài này, khi giải thích cho cô bé con 12 tuổi, thế nào là feeling. Có những thứ âm nhạc biết đánh thức cảm giác, hay là cảm giác biết tự tìm về khi gặp một lối quen?
Wednesday, June 20, 2007
Biển

Đã bao giờ biển biết lặng im
Mà nghe gió của bờ xanh tha thiết
Ồn ào quá, rồi thành ra nông nổi
Sóng chẳng thể nào hết vội được ư?
***
Sóng chẳng thể nào hết vội được ư?
Phù sa biển sao lắng vào tận đáy
Ừ, dữ dội, ừ thì ồn ã đấy
Nhưng chỉ thế thôi, vũ trụ sẽ nguôi quên
***
Chỉ thế thôi, vũ trụ sẽ nguôi quên
Dù lòng biển vẫn thắp sao mỗi đêm mùa hạ
Dù bầu trời in trong mênh mông biển cả
Biển chẳng hiểu rằng xa ngái quá hay sao?
***
Biển mỗi ngày mang một giấc chiêm bao
Sao chẳng thể lặng im trong giây lát
Mà nghe gió cuộc đời dào dạt
Mà gặp tiếng trầm rơi của những hạt phù sa
***
Kìa biển xanh, biển xanh của ta
Chỉ giây lát thôi sẽ thành vĩnh viễn
Vĩnh viễn hiểu vì sao sóng vỗ
Sao mỗi ban mai, từ ngực biển, mặt trời...
(2000)
Wednesday, June 13, 2007
Hội An phố cổ...

Nhớ Hội An rực rỡ đèn lồng...
Nhớ Hội An hiền lành bên dòng sông Hoài êm ả...
Nhớ Hội An một buổi chiều bước qua cầu phơ phất gió ...
Nhớ Hội An một đêm lang thang trên phố vắng, chỉ có đèn lồng và sao trời lấp lánh...
Nhớ Hội An một sớm tinh sương, trên bến dưới thuyền người đông tấp nập...
Nhớ món Cao lầu trông hay hay mà chẳng dám ăn...
Nhớ người Hội An giọng nói nhỏ hiền...
Một người Đà Nẵng hỏi nàng: Sao em ko đến Hội An vào đêm Rằm, người ta sẽ thắp đèn lồng khắp phố, người ta sẽ thả hoa đăng sáng rực cả dải sông Hoài, đất Hội An sẽ đón nhận bất kỳ điều ước nào của em. Nàng nhớ lần thả hoa đăng trên sông Hương 3 năm về trước, nhớ cả điều ước ngày xưa nữa, rồi ngậm ngùi, hóa ra, điều ước nào cũng chỉ là huyễn mộng.
Hẹn Hội An vào một đêm rằm nhé! Liệu có thể không? Mấy cái resort đang chờ đợi đấy, hihi!
Wednesday, May 30, 2007
Tinh thần 1.6
Ngày hôm nay vui thật là vui!
Chưa có hôm nào nàng lên Viện sớm như hôm nay. Chạy xe giữa phố mà lòng cứ xôn xao nhớ về những ngày 1.6 xa tít phía sau lưng. Ngày còn bé, cứ đến 1.6 là hai chị em nàng lại háo hức đợi chờ để được lên cơ quan mẹ, được phát quà và đi chơi... Niềm háo hức ấy mạnh đến nỗi, trước ngày 1.6 nào, cô bé con ấy cũng thao thức mất ngủ!
Có lẽ các em bé ở Viện nàng cũng đang có tâm trạng tương tự. Nàng muốn làm cho bọn trẻ thật vui, cũng như ngày xưa, khi nàng bằng tuổi bọn chúng. Ríu rít chuẩn bị quà, hoa, cố gắng lựa những món quà thích hợp nhất cho từng đứa nhóc, từng lứa tuổi và giới tính khác nhau, nàng hy vọng tìm thấy trong mắt chúng những niềm vui thơ trẻ ngày nào của chính mình. Nàng còn lẩm nhẩm tập hát một bài hát trẻ con để hát cho lũ trẻ, trong trường hợp bọn nhóc ngại ngùng, không hòa nhập.
9h sáng. Cả Viện ngập tràn trẻ con và tiếng cười nói trong veo. Chưa bao giờ thấy Viện của nàng - một Viện nghiên cứu vốn thâm trầm, tĩnh lặng lại có không khí tươi tắn và sôi nổi như một vườn trẻ thế này. Bọn nhóc hát, đọc thơ, kể chuyện..., hồn nhiên không thể tưởng!!! Mọi người ai cũng vui khi nhìn lũ trẻ. Cám ơn các bé đã làm cho Viện của nàng trẻ ra!
Ngày mai là 1.6 - cũng là ngày sinh nhật của Nhóc yêu. Nàng quen gọi bạn là Nhóc không phải vì bạn sinh vào ngày Quốc tế thiếu nhi. Nhóc của nàng có một đôi mắt tròn xoe. Dám cá là nếu Nhóc không phải đeo kính cận thì sẽ có ối chàng "chết lặng" giữa phố khi gặp Nhóc! Cái đôi mắt mà vì nó, nàng từng viết những câu thơ để tặng bạn:
Thế giới của em, em tự thấy!
Cuộc đời soi vào đáy - ngút ngàn xanh
Không nắng quái, mưa nguồn nơi ấy
Trong veo veo mưa nắng an lành.
Nhóc à, liệu nắng gió Sài Gòn có làm phai đi màu mắt ấy? Tin là không, không, không! Nhóc sẽ thật vui trong ngày sinh nhật nhé, vui như lũ trẻ sáng nay, được không?!
Chưa có hôm nào nàng lên Viện sớm như hôm nay. Chạy xe giữa phố mà lòng cứ xôn xao nhớ về những ngày 1.6 xa tít phía sau lưng. Ngày còn bé, cứ đến 1.6 là hai chị em nàng lại háo hức đợi chờ để được lên cơ quan mẹ, được phát quà và đi chơi... Niềm háo hức ấy mạnh đến nỗi, trước ngày 1.6 nào, cô bé con ấy cũng thao thức mất ngủ!
Có lẽ các em bé ở Viện nàng cũng đang có tâm trạng tương tự. Nàng muốn làm cho bọn trẻ thật vui, cũng như ngày xưa, khi nàng bằng tuổi bọn chúng. Ríu rít chuẩn bị quà, hoa, cố gắng lựa những món quà thích hợp nhất cho từng đứa nhóc, từng lứa tuổi và giới tính khác nhau, nàng hy vọng tìm thấy trong mắt chúng những niềm vui thơ trẻ ngày nào của chính mình. Nàng còn lẩm nhẩm tập hát một bài hát trẻ con để hát cho lũ trẻ, trong trường hợp bọn nhóc ngại ngùng, không hòa nhập.
9h sáng. Cả Viện ngập tràn trẻ con và tiếng cười nói trong veo. Chưa bao giờ thấy Viện của nàng - một Viện nghiên cứu vốn thâm trầm, tĩnh lặng lại có không khí tươi tắn và sôi nổi như một vườn trẻ thế này. Bọn nhóc hát, đọc thơ, kể chuyện..., hồn nhiên không thể tưởng!!! Mọi người ai cũng vui khi nhìn lũ trẻ. Cám ơn các bé đã làm cho Viện của nàng trẻ ra!
Ngày mai là 1.6 - cũng là ngày sinh nhật của Nhóc yêu. Nàng quen gọi bạn là Nhóc không phải vì bạn sinh vào ngày Quốc tế thiếu nhi. Nhóc của nàng có một đôi mắt tròn xoe. Dám cá là nếu Nhóc không phải đeo kính cận thì sẽ có ối chàng "chết lặng" giữa phố khi gặp Nhóc! Cái đôi mắt mà vì nó, nàng từng viết những câu thơ để tặng bạn:
Thế giới của em, em tự thấy!
Cuộc đời soi vào đáy - ngút ngàn xanh
Không nắng quái, mưa nguồn nơi ấy
Trong veo veo mưa nắng an lành.
Nhóc à, liệu nắng gió Sài Gòn có làm phai đi màu mắt ấy? Tin là không, không, không! Nhóc sẽ thật vui trong ngày sinh nhật nhé, vui như lũ trẻ sáng nay, được không?!
Wednesday, May 23, 2007
Hậu sinh nhật!
Ngày sinh nhật đi qua không nhạt nhòa như nàng đã tưởng... Hậu sinh nhật thì lại càng lạ lùng!
Tiệc sinh nhật kết thúc hơi muộn vì mải buôn chuyện với Mèo và Rùa - hai cô bạn thân. Sau khi đã ngắm lại những bó hoa tươi tắn, nàng tự nhủ: "tối nay, mình là người hạnh phúc". Những giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật, nàng dành riêng cho mình và bầu trời sao. Đứng một mình trên ban công, ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao mùa hạ và để từng phút chầm chậm trôi qua, nàng không cho phép mình nghĩ ngợi gì nữa cả. Hình như, ánh sáng rỡ ràng của mảnh trăng khuyết trong niềm cô đơn kiêu hãnh giữa bầu trời đêm hôm ấy đang muốn dạy nàng cách sống thanh thản, cả khi khuyết, lẫn khi tròn!
0h7'. Khi ngày khác đã bắt đầu, khi bắt đầu khép mi chờ giấc ngủ, điện thoại của nàng bỗng báo có tin nhắn. Một lời chúc sinh nhật muộn màng của một người xa lạ. Trần Duy? Bạn là ai? Dù rất mệt và chỉ muốn ngủ ngay, nhưng nàng vẫn bắt mình phải suy nghĩ về người bạn lạ này. Qua những thông tin đi kèm tin nhắn, nàng biết, người bạn ấy ở một nơi cách nàng 5 giờ đồng hồ. Pháp chăng? Khi tin nhắn của bạn đến, ngày 22/5 vẫn chưa kết thúc trên xứ sở mà bạn sống. Lục lọi trí nhớ, nàng không thể tìm thấy chút mảy may quen thuộc với cái tên của bạn. Dù sao, cũng cám ơn bạn đã cố gắng tìm số phone của nàng và chúc mừng sinh nhật. Cái hẹn gặp mặt của bạn liệu có thành sự thực hay không, Trần Duy nhỉ?
Hơn 1h sáng. Điện thoai lại réo vang. Số riêng đang gọi... Là Nhím, gọi về từ Geneve. Nàng đã chờ phone của Nhím cả ngày, nhưng khi đã qua ngày sinh nhật, Nhím mới phone về. Lý do là Nhím phải học thông tầm, không được nghỉ. Mấy phút đầu, nàng nói chuyện với Nhím bằng giọng ngái ngủ mỏi mệt, nhưng chỉ một lúc sau, khi bắt đầu quen với cái giọng lý lắc, ríu ran của Nhím, nàng lại thấy mình sẵn sàng buôn chuyện cả đêm - như những ngày hai đứa chăm chỉ "buôn bán", góp phần làm lợi cho bưu điện hồi Nhím còn ở Hà Nội, như những ngày xa xôi học ôn thi ngày xưa, bốn đứa túm tụm tâm sự suốt đêm. Gần 3h sáng, cuộc buôn kết thúc. Mắt nàng nặng trĩu, nhưng lòng thì bỗng nhẹ thênh! Cám ơn Nhím, Nhím yêu!
7h sáng. Khi vẫn đang mơ màng ngủ, nàng nghe tiếng em gái lanh lảnh bên tai: "Chị có điện hoa đấy, hoa lưu ly nhé!". Nàng chỉ ừ hữ rồi ngủ tiếp. Nhưng mẹ và em gái thì vẫn tiếp tục lao xao về chuyện bó hoa và tấm thiệp không ghi tên người gửi. Ai thế nhỉ? Ai mà biết địa chỉ nhà mình? Ai mà biết loài hoa Lưu yêu thích? Ai mà lại gửi điện hoa vào sau ngày sinh nhật? Ai mà lại muốn giấu tên? Nàng đành phải dậy để xác minh thôi. Chạy rất nhanh xuống phòng khách, nàng vẫn cảm thấy cơ thể bồng bềnh trong cơn buồn ngủ. Một bó hoa lưu ly rất to, một tấm thiệp hình trái tim với những con chữ tròn lạ lẫm, với một cái mặt cười dễ thương được vẽ nghệch ngoạc. Nàng chịu thôi, không đoán được là ai. Đành phải để mặc em gái và mẹ tiếp tục "suy tư", nàng lên phòng ngủ tiếp. Không hề có một dấu chấm hỏi nào xuất hiện trong đầu nàng về sự lạ lùng này, có lẽ, vì cơn buồn ngủ!
Liệu, những chuyện lạ lùng xuất hiện vào sau ngày sinh nhật ấy có phải là điều gì tiên liệu cho tuổi mới của nàng? Sẽ là một tuổi mới đầy những điều mới mẻ, bất ngờ và lạ lùng chăng? Nếu quả vậy, nàng nên cám ơn Trần Duy, cám ơn người bạn giấu tên đã tặng hoa lưu ly, cám ơn Nhím vì một cuộc "buôn" bất thường mà ý nghĩa...
Nàng sẽ bắt đầu một tuổi mới tươi vui và có nhiều điều lạ, sẽ là như thế!!!
Tiệc sinh nhật kết thúc hơi muộn vì mải buôn chuyện với Mèo và Rùa - hai cô bạn thân. Sau khi đã ngắm lại những bó hoa tươi tắn, nàng tự nhủ: "tối nay, mình là người hạnh phúc". Những giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật, nàng dành riêng cho mình và bầu trời sao. Đứng một mình trên ban công, ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao mùa hạ và để từng phút chầm chậm trôi qua, nàng không cho phép mình nghĩ ngợi gì nữa cả. Hình như, ánh sáng rỡ ràng của mảnh trăng khuyết trong niềm cô đơn kiêu hãnh giữa bầu trời đêm hôm ấy đang muốn dạy nàng cách sống thanh thản, cả khi khuyết, lẫn khi tròn!
0h7'. Khi ngày khác đã bắt đầu, khi bắt đầu khép mi chờ giấc ngủ, điện thoại của nàng bỗng báo có tin nhắn. Một lời chúc sinh nhật muộn màng của một người xa lạ. Trần Duy? Bạn là ai? Dù rất mệt và chỉ muốn ngủ ngay, nhưng nàng vẫn bắt mình phải suy nghĩ về người bạn lạ này. Qua những thông tin đi kèm tin nhắn, nàng biết, người bạn ấy ở một nơi cách nàng 5 giờ đồng hồ. Pháp chăng? Khi tin nhắn của bạn đến, ngày 22/5 vẫn chưa kết thúc trên xứ sở mà bạn sống. Lục lọi trí nhớ, nàng không thể tìm thấy chút mảy may quen thuộc với cái tên của bạn. Dù sao, cũng cám ơn bạn đã cố gắng tìm số phone của nàng và chúc mừng sinh nhật. Cái hẹn gặp mặt của bạn liệu có thành sự thực hay không, Trần Duy nhỉ?
Hơn 1h sáng. Điện thoai lại réo vang. Số riêng đang gọi... Là Nhím, gọi về từ Geneve. Nàng đã chờ phone của Nhím cả ngày, nhưng khi đã qua ngày sinh nhật, Nhím mới phone về. Lý do là Nhím phải học thông tầm, không được nghỉ. Mấy phút đầu, nàng nói chuyện với Nhím bằng giọng ngái ngủ mỏi mệt, nhưng chỉ một lúc sau, khi bắt đầu quen với cái giọng lý lắc, ríu ran của Nhím, nàng lại thấy mình sẵn sàng buôn chuyện cả đêm - như những ngày hai đứa chăm chỉ "buôn bán", góp phần làm lợi cho bưu điện hồi Nhím còn ở Hà Nội, như những ngày xa xôi học ôn thi ngày xưa, bốn đứa túm tụm tâm sự suốt đêm. Gần 3h sáng, cuộc buôn kết thúc. Mắt nàng nặng trĩu, nhưng lòng thì bỗng nhẹ thênh! Cám ơn Nhím, Nhím yêu!
7h sáng. Khi vẫn đang mơ màng ngủ, nàng nghe tiếng em gái lanh lảnh bên tai: "Chị có điện hoa đấy, hoa lưu ly nhé!". Nàng chỉ ừ hữ rồi ngủ tiếp. Nhưng mẹ và em gái thì vẫn tiếp tục lao xao về chuyện bó hoa và tấm thiệp không ghi tên người gửi. Ai thế nhỉ? Ai mà biết địa chỉ nhà mình? Ai mà biết loài hoa Lưu yêu thích? Ai mà lại gửi điện hoa vào sau ngày sinh nhật? Ai mà lại muốn giấu tên? Nàng đành phải dậy để xác minh thôi. Chạy rất nhanh xuống phòng khách, nàng vẫn cảm thấy cơ thể bồng bềnh trong cơn buồn ngủ. Một bó hoa lưu ly rất to, một tấm thiệp hình trái tim với những con chữ tròn lạ lẫm, với một cái mặt cười dễ thương được vẽ nghệch ngoạc. Nàng chịu thôi, không đoán được là ai. Đành phải để mặc em gái và mẹ tiếp tục "suy tư", nàng lên phòng ngủ tiếp. Không hề có một dấu chấm hỏi nào xuất hiện trong đầu nàng về sự lạ lùng này, có lẽ, vì cơn buồn ngủ!
Liệu, những chuyện lạ lùng xuất hiện vào sau ngày sinh nhật ấy có phải là điều gì tiên liệu cho tuổi mới của nàng? Sẽ là một tuổi mới đầy những điều mới mẻ, bất ngờ và lạ lùng chăng? Nếu quả vậy, nàng nên cám ơn Trần Duy, cám ơn người bạn giấu tên đã tặng hoa lưu ly, cám ơn Nhím vì một cuộc "buôn" bất thường mà ý nghĩa...
Nàng sẽ bắt đầu một tuổi mới tươi vui và có nhiều điều lạ, sẽ là như thế!!!
Sunday, May 20, 2007
Thư của Cậu
Hôm nay, việc đầu tiên khi vào bàn làm việc là check mail. Nàng đang mong thư của Cậu, và cứ đinh ninh là Cậu sẽ gửi email! Thật chán, không thấy cái email nào từ Cậu. Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Sao vậy nhỉ? Bình thường, Cậu trả lời ngay cơ mà... Hay là Cậu giận rồi???
Bỗng nhiên, khi chuẩn bị kết thúc công việc để về đi học, nàng nhận được email của Cậu. Giật mình, vì Cậu giận thật!!! Nàng thấy mình thật vô tâm vì đã làm Cậu hiểu lầm và giận. Làm một người già và đáng kính như Cậu giận, quả là buồn! Nàng viết email ngay cho Cậu, thanh minh về sự vô tâm của mình. Xúc động vì trước đến giờ, email của Cậu chỉ nói chuyện học thuật, chuyện gia đình họ hàng chung, rồi tự nhiên, bài thơ Cậu gửi lại ngầm hỏi chuyện tình cảm riêng tư của cô cháu gái. Nàng biết, Cậu rất quan tâm đến mình. Cũng chạnh buồn vì nàng không còn là người nhạy cảm khi nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư nữa rồi. Lạ lùng quá! Cứ như thể là ai chứ không phải là nàng vậy.
Cám ơn Cậu - người Cậu yêu kính của nàng đã nhắc nhở nàng rằng, nàng vẫn còn cần một bờ vai ấm áp, ngoài cái đống sách vở kia!!!
Bỗng nhiên, khi chuẩn bị kết thúc công việc để về đi học, nàng nhận được email của Cậu. Giật mình, vì Cậu giận thật!!! Nàng thấy mình thật vô tâm vì đã làm Cậu hiểu lầm và giận. Làm một người già và đáng kính như Cậu giận, quả là buồn! Nàng viết email ngay cho Cậu, thanh minh về sự vô tâm của mình. Xúc động vì trước đến giờ, email của Cậu chỉ nói chuyện học thuật, chuyện gia đình họ hàng chung, rồi tự nhiên, bài thơ Cậu gửi lại ngầm hỏi chuyện tình cảm riêng tư của cô cháu gái. Nàng biết, Cậu rất quan tâm đến mình. Cũng chạnh buồn vì nàng không còn là người nhạy cảm khi nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư nữa rồi. Lạ lùng quá! Cứ như thể là ai chứ không phải là nàng vậy.
Cám ơn Cậu - người Cậu yêu kính của nàng đã nhắc nhở nàng rằng, nàng vẫn còn cần một bờ vai ấm áp, ngoài cái đống sách vở kia!!!
Sunday, May 13, 2007
Thời gian
Thời gian là gì?
Câu hỏi đó vô thức vang lên trong đầu nàng, khi nàng dọn lại giá sách tối hôm qua. Thời gian có phải là dòng chảy vô hình đang đi qua ta, những để lại những vết dấu cực kỳ rõ nét trong cuộc đời ta? Thời gian là mất mát - những mất mát lớn đến không ngờ, và thời gian cũng là đắp bồi - những đắp bồi không ngưng nghỉ.
Nàng lặng người hồi lâu khi gặp lại những dòng chữ thân quen một thời trong cuốn lưu bút cũ, trong những trang thư đã ngả màu với biết bao yêu thương và mơ mộng. Tuổi mười tám đã qua rồi, cả những mộng mơ trong ngày tháng cũ cũng đã đi qua... Dù nàng có nâng niu kỷ niệm thế nào đi nữa, ngày tháng cũ cũng không bao giờ sống lại. Em gái bảo: phải dành cho chị một phòng gọi là phòng kỷ vật. Ừ, chỉ là kỷ vật thôi, hồn phách liệu có còn mãi với những dòng chữ ấy, những tấm thiệp ấy, những bức thư ấy???
Nhớ quay quắt một người bạn, một người đã từng thiết thân, từng coi nhau như là tri âm, tri kỷ, từng có nhau trong mỗi giờ lên lớp, rồi bỗng nhiên xa nhau chẳng biết lý do gì. Đành đổ lỗi cho thời gian, một thời gian hun hút - một thời gian có chiều sâu vô tận của không gian! Bạn không biết là nàng vẫn treo một khung ảnh chụp hai đứa thời học sinh, bạn không biết là nàng vẫn nhớ... Gửi lại bạn bài thơ viết tặng năm nào, chẳng biết, bạn có nhận hay không?
Khúc hát
Trái tim mình đã hát phải không em?
Sao thanh âm chẳng bao giờ vỡ ra từ lồng ngực?
Sao chúng mình cứ để nhiều ẩn ức
Mà giày vò, mà khắc khoải, hỡi em?
Câu hát của em ở tận xứ nào?
Mà đã bao lâu tôi không dám vươn mình tới?
Tôi đã sợ, dù tim hằng chờ đợi
Cái nồng nàn sao xa ngái vậy em?
Câu hát của em đã ở giữa biển đêm?
Hay ấp ủ trong sóng ngầm tận đáy?
Hay gào thét, dạt dào, vùng vẫy?
Giữa đơn côi, giá lạnh khôn cùng!
Câu hát của tôi em biết ở đâu không?
Neo ở mung lung giữa không và có
Hình như em chưa một lần để ngỏ
Cửa trái tim cho câu hát tôi vào.
Giữa chúng mình, chỉ thế thôi sao?
Hai câu hát - hai tiếng lòng thổn thức
Em có tin không, một điều rất thực
Tim tôi chưa bao giờ thôi hát về em.
(Tiết văn, sáng đầu tuần, 2001)
Cũng may, thời gian không thể cướp đi của nàng những cảm xúc thật thà này!
Câu hỏi đó vô thức vang lên trong đầu nàng, khi nàng dọn lại giá sách tối hôm qua. Thời gian có phải là dòng chảy vô hình đang đi qua ta, những để lại những vết dấu cực kỳ rõ nét trong cuộc đời ta? Thời gian là mất mát - những mất mát lớn đến không ngờ, và thời gian cũng là đắp bồi - những đắp bồi không ngưng nghỉ.
Nàng lặng người hồi lâu khi gặp lại những dòng chữ thân quen một thời trong cuốn lưu bút cũ, trong những trang thư đã ngả màu với biết bao yêu thương và mơ mộng. Tuổi mười tám đã qua rồi, cả những mộng mơ trong ngày tháng cũ cũng đã đi qua... Dù nàng có nâng niu kỷ niệm thế nào đi nữa, ngày tháng cũ cũng không bao giờ sống lại. Em gái bảo: phải dành cho chị một phòng gọi là phòng kỷ vật. Ừ, chỉ là kỷ vật thôi, hồn phách liệu có còn mãi với những dòng chữ ấy, những tấm thiệp ấy, những bức thư ấy???
Nhớ quay quắt một người bạn, một người đã từng thiết thân, từng coi nhau như là tri âm, tri kỷ, từng có nhau trong mỗi giờ lên lớp, rồi bỗng nhiên xa nhau chẳng biết lý do gì. Đành đổ lỗi cho thời gian, một thời gian hun hút - một thời gian có chiều sâu vô tận của không gian! Bạn không biết là nàng vẫn treo một khung ảnh chụp hai đứa thời học sinh, bạn không biết là nàng vẫn nhớ... Gửi lại bạn bài thơ viết tặng năm nào, chẳng biết, bạn có nhận hay không?
Khúc hát
Trái tim mình đã hát phải không em?
Sao thanh âm chẳng bao giờ vỡ ra từ lồng ngực?
Sao chúng mình cứ để nhiều ẩn ức
Mà giày vò, mà khắc khoải, hỡi em?
Câu hát của em ở tận xứ nào?
Mà đã bao lâu tôi không dám vươn mình tới?
Tôi đã sợ, dù tim hằng chờ đợi
Cái nồng nàn sao xa ngái vậy em?
Câu hát của em đã ở giữa biển đêm?
Hay ấp ủ trong sóng ngầm tận đáy?
Hay gào thét, dạt dào, vùng vẫy?
Giữa đơn côi, giá lạnh khôn cùng!
Câu hát của tôi em biết ở đâu không?
Neo ở mung lung giữa không và có
Hình như em chưa một lần để ngỏ
Cửa trái tim cho câu hát tôi vào.
Giữa chúng mình, chỉ thế thôi sao?
Hai câu hát - hai tiếng lòng thổn thức
Em có tin không, một điều rất thực
Tim tôi chưa bao giờ thôi hát về em.
(Tiết văn, sáng đầu tuần, 2001)
Cũng may, thời gian không thể cướp đi của nàng những cảm xúc thật thà này!
Monday, May 7, 2007
Cái thùng rỗng!
Nàng không có ý định viết một truyện ngắn về cái thùng rỗng. Chỉ đơn giản là nhớ tới câu: "thùng rỗng kêu to" khi đọc blog của một người mà nàng có quen biết. Thấy buồn và tội nghiệp!!! Lại là những dối lừa trống rỗng, dối lòng mình không đủ, phải mang ra dối lừa khắp thiên hạ để tự trấn an mình. Tại sao người ta phải sống như thế nhỉ? Những cái vỏ bọc đáng ghét kia, đâu cần thiết đến thế, khi đã đi đến cái tuổi nửa đời người!
Nàng tuyệt đối không phải là người hay mai mỉa, nhưng có những thứ khiến nàng không khỏi tự động nhếch một nụ cười! Rồi lại ngậm ngùi thương! Mong là nàng sẽ chẳng bao giờ phải sống như thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tự dối mình là một phản ứng dễ hiểu của con người khi bế tắc và bất an, còn dối người thì... khủng khiếp, điều đó gần như là một cái gì phạm vào sự trong sạch và thiêng liêng của tâm hồn! Nàng yêu sự thật và yêu những con người biết sống thật, dù sự thật ấy cay đắng đến dường nào!
Nàng tuyệt đối không phải là người hay mai mỉa, nhưng có những thứ khiến nàng không khỏi tự động nhếch một nụ cười! Rồi lại ngậm ngùi thương! Mong là nàng sẽ chẳng bao giờ phải sống như thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tự dối mình là một phản ứng dễ hiểu của con người khi bế tắc và bất an, còn dối người thì... khủng khiếp, điều đó gần như là một cái gì phạm vào sự trong sạch và thiêng liêng của tâm hồn! Nàng yêu sự thật và yêu những con người biết sống thật, dù sự thật ấy cay đắng đến dường nào!
Wednesday, May 2, 2007
Thơ
Miền lặng
Sao không gọi thành tên?
Những gì là thương nhớ
Những gì vừa nảy nở
Còn âm ấm nơi tim
Có những điều lặng im
Dâng đầy trong khóe mắt
Mãi không nên lời nổi
Mãi rồi thành giá băng!
Một cõi nỗi niềm riêng
Nấc òa trong cõi lạnh
Khoảng vỡ nào im lặng
Nỗi đau chìm vào tim.
Một buổi chiều lặng thinh
Gõ về miền hoai cũ
Không một lời đồng vọng
Day dứt - niềm lặng câm!
(2000)
Sao không gọi thành tên?
Những gì là thương nhớ
Những gì vừa nảy nở
Còn âm ấm nơi tim
Có những điều lặng im
Dâng đầy trong khóe mắt
Mãi không nên lời nổi
Mãi rồi thành giá băng!
Một cõi nỗi niềm riêng
Nấc òa trong cõi lạnh
Khoảng vỡ nào im lặng
Nỗi đau chìm vào tim.
Một buổi chiều lặng thinh
Gõ về miền hoai cũ
Không một lời đồng vọng
Day dứt - niềm lặng câm!
(2000)
Tuesday, May 1, 2007
Thì anh cứ đi...
Thì anh cứ đi đi, đừng ngoái lại!
Thì anh cứ đi đi, dù em không biết trước mặt anh là điều gì? Chỉ cần anh cảm thấy hăm hở với chuyến đi ấy, chỉ cần anh thấy thanh thản! Thế là đủ rồi...
Thì anh cứ đi đi, đừng bận tâm vì thấy lòng quá vội. Có những khi, sự chóng vánh không đồng nghĩa với vội vàng! Mong là anh có một chuyến đi chóng vánh và hạnh phúc...
Thì anh cứ đi đi, sao còn đứng đó ngần ngừ? Chuyện ngày hôm qua, thực ra đã khép lại từ ngày hôm trước, anh chẳng hiểu thế sao?
Tại sao không đợi chờ điều gì phía trước, mà anh lại cứ ngóng chờ cái tàn lụi đã qua? Chẳng có gì ở phía ấy nữa đâu anh, đừng ngoái lại...
Tại sao anh cứ thích gieo rắc tàn tro của quá khứ vào cuộc sống hiện tại còn rất nhiều điều mới mẻ này? Đó cũng chỉ là một cách tự huyễn hoặc mình thôi, anh!
Tại sao anh cứ bắt em phải rơi nước mắt khi em đang muốn bắt đầu lại từ đầu? Chẳng lẽ anh muốn em phải bắt đầu bằng nước mắt?
Thôi, anh cứ đi đi. Chuyến đi ấy sẽ làm anh mạnh mẽ hơn, hy vọng thế!
Thì anh cứ đi đi, dù em không biết trước mặt anh là điều gì? Chỉ cần anh cảm thấy hăm hở với chuyến đi ấy, chỉ cần anh thấy thanh thản! Thế là đủ rồi...
Thì anh cứ đi đi, đừng bận tâm vì thấy lòng quá vội. Có những khi, sự chóng vánh không đồng nghĩa với vội vàng! Mong là anh có một chuyến đi chóng vánh và hạnh phúc...
Thì anh cứ đi đi, sao còn đứng đó ngần ngừ? Chuyện ngày hôm qua, thực ra đã khép lại từ ngày hôm trước, anh chẳng hiểu thế sao?
Tại sao không đợi chờ điều gì phía trước, mà anh lại cứ ngóng chờ cái tàn lụi đã qua? Chẳng có gì ở phía ấy nữa đâu anh, đừng ngoái lại...
Tại sao anh cứ thích gieo rắc tàn tro của quá khứ vào cuộc sống hiện tại còn rất nhiều điều mới mẻ này? Đó cũng chỉ là một cách tự huyễn hoặc mình thôi, anh!
Tại sao anh cứ bắt em phải rơi nước mắt khi em đang muốn bắt đầu lại từ đầu? Chẳng lẽ anh muốn em phải bắt đầu bằng nước mắt?
Thôi, anh cứ đi đi. Chuyến đi ấy sẽ làm anh mạnh mẽ hơn, hy vọng thế!
Tuesday, April 24, 2007
Lại chuyện đám cưới!
Lại "có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi..."
Hội thoại 1:
- Lưu ơi, đã biết là cuối tháng này cái H lấy chồng chưa?
- Ha...ả??? (Trố mắt và thét to đầy kinh ngạc!)
- Ơ, thế chưa biết hả? À, ( vừa nói vừa xua tay lia lịa) mà không phải là nó lấy cái anh người yêu của nó đâu!
- Ha...ả? ( đã ngơ ngác, càng ngơ ngác hơn!!!)
- À, tức là nó không lấy cái anh người yêu cũ ấy, cái anh mà bọn mình vẫn gặp ấy mà. Anh khác, mới toe!
- Thì ra là thế! Ừhm... (gật gù!)
Hội thoại 2:
- Lớp trưởng ơi, thông báo với cả lớp là cuối tháng tớ cưới nhé! (Rụt rè...)
- Á, sao đến bây giờ mới nói, mà việc gì cứ vội vội vàng vàng thế nhỉ? (Giả bộ cáu kỉnh kiểu ...xếp lớn!)
- Không phải tại tớ đâu (giọng thanh minh rõ!!!), tại anh ý đã 30 tuổi rồi... (có chút ngậm ngùi!)
Hội thoại 3:
- Này, cuối tháng đi đám cưới tớ nhé! (Vừa nói vừa chìa thiếp hồng!)
- Ái chà, cậu định đánh du kích đấy hả? Định "bỏ bom" cả lớp mình à? Sao bất ngờ thế? Sao cưới sớm thế? (giọng chòng ghẹo!)
- Ừ, thì cưới xong để còn làm việc khác (giọng rất chi là lo toan, kiểu gái đã có chồng)
- Ừhm...
(nghĩ thầm: "Không biết việc khác là việc gì nhỉ? Bó tay!!! Mình chưa đến "đoạn" này, chưa biết! Hỏi tiếp thì không dám! Hic hic!"
Đây là 3 đoạn hội thoại của mấy đứa bạn học cùng lớp đại học! Đấy, chuyện đám cưới đôi khi nó cũng giản đơn và bất ngờ như thế!
Hội thoại 1:
- Lưu ơi, đã biết là cuối tháng này cái H lấy chồng chưa?
- Ha...ả??? (Trố mắt và thét to đầy kinh ngạc!)
- Ơ, thế chưa biết hả? À, ( vừa nói vừa xua tay lia lịa) mà không phải là nó lấy cái anh người yêu của nó đâu!
- Ha...ả? ( đã ngơ ngác, càng ngơ ngác hơn!!!)
- À, tức là nó không lấy cái anh người yêu cũ ấy, cái anh mà bọn mình vẫn gặp ấy mà. Anh khác, mới toe!
- Thì ra là thế! Ừhm... (gật gù!)
Hội thoại 2:
- Lớp trưởng ơi, thông báo với cả lớp là cuối tháng tớ cưới nhé! (Rụt rè...)
- Á, sao đến bây giờ mới nói, mà việc gì cứ vội vội vàng vàng thế nhỉ? (Giả bộ cáu kỉnh kiểu ...xếp lớn!)
- Không phải tại tớ đâu (giọng thanh minh rõ!!!), tại anh ý đã 30 tuổi rồi... (có chút ngậm ngùi!)
Hội thoại 3:
- Này, cuối tháng đi đám cưới tớ nhé! (Vừa nói vừa chìa thiếp hồng!)
- Ái chà, cậu định đánh du kích đấy hả? Định "bỏ bom" cả lớp mình à? Sao bất ngờ thế? Sao cưới sớm thế? (giọng chòng ghẹo!)
- Ừ, thì cưới xong để còn làm việc khác (giọng rất chi là lo toan, kiểu gái đã có chồng)
- Ừhm...
Đây là 3 đoạn hội thoại của mấy đứa bạn học cùng lớp đại học! Đấy, chuyện đám cưới đôi khi nó cũng giản đơn và bất ngờ như thế!
Sunday, April 22, 2007
Một đám cưới!
Nghe như tên một truyện ngắn của Nam Cao, nhưng không phải! Đây là một đám cưới thật, mới xảy ra hẳn hoi!
Chưa thấy có cô dâu, chú rể nào nhắng nhít như đôi ấy! Cô dâu thì hớn hở chạy khắp nơi, cười hết cỡ. Chú rể sau một hồi chạy theo xách váy cho cô dâu (lúc này đang mải hoa chân múa tay với mấy đứa bạn) thì cũng tách ra ... solo. Chú rể đi đánh quả lẻ với đám bạn bè ầm ĩ của chú rể, dzô, dzô, dzô. Chậc, chú rể cứ hăng say đánh chén thế này, tối tân hôn rồi sẽ đi về đâu? Mọi người nhìn đôi trẻ và nghĩ thầm như vậy!
Cũng chưa thấy có đám cưới nào vui như vậy! Chắc vì toàn là người trẻ. Thì bạn bè cô dâu chú rể đều là thế hệ 8x, lấy đâu ra người già! Thành ra, mấy cô, mấy bác trung tuổi (có lẽ là người cùng cơ quan cô dâu) trở nên lạc lõng.
Đám bạn của nàng ngồi ở hai bàn ăn lớn liền nhau, chuyện trò rôm rả. Chủ đề chính vẫn là tình yêu - hôn nhân. Có những đứa bạn, phải đến 7 năm trời rồi mới lại nhìn thấy nhau. Nghĩ cũng lạ, cùng ở trong một thành phố, lại có bao nhiêu mối quan hệ chung, thế mà lâu đến vậy không giáp mặt nhau lấy một lần, dù là tình cờ thôi. Cứ bảo trái đất tròn, nhưng "tròn" ở đâu đâu ấy! Đất Hà Nội chắc hơi "nhấp nhô"...
Cô dâu nghĩ ra trò ném hoa cho mấy đứa bạn đang ở tuổi ngấp nghé, và quyết chí thực hiện ngay khi chú rể vẫn đang mải cụng ly với đám bạn. Nàng cũng tham gia trò này, cũng xắn tay áo kiểu hạ quyết tâm cướp hoa cưới bằng được. Cả một đám các nàng váy áo là lượt đứng sau lưng cô dâu, chờ đợi "hạnh phúc" sẽ rơi vào tay mình... Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười! Kết quả, một cô nàng cướp được hoa, mọi người tới bắt tay chúc mừng và hẹn gặp trong đám cưới tiếp theo - đám cưới của nó.
Đó là đám cưới của cô bạn lớp trưởng hồi học phổ thông. Mong mày cứ hạnh phúc như trong ngày cưới nhé, Lớp trưởng! Lúc nào cũng cười toe, thỉnh thoảng trố mắt kinh ngạc một cách rất chi là ngây thơ, thỉnh thoảng rú lên như đang ở chốn không người vì một bất ngờ nào đó! Cứ như thế nhé, piggy C1!
Chưa thấy có cô dâu, chú rể nào nhắng nhít như đôi ấy! Cô dâu thì hớn hở chạy khắp nơi, cười hết cỡ. Chú rể sau một hồi chạy theo xách váy cho cô dâu (lúc này đang mải hoa chân múa tay với mấy đứa bạn) thì cũng tách ra ... solo. Chú rể đi đánh quả lẻ với đám bạn bè ầm ĩ của chú rể, dzô, dzô, dzô. Chậc, chú rể cứ hăng say đánh chén thế này, tối tân hôn rồi sẽ đi về đâu? Mọi người nhìn đôi trẻ và nghĩ thầm như vậy!
Cũng chưa thấy có đám cưới nào vui như vậy! Chắc vì toàn là người trẻ. Thì bạn bè cô dâu chú rể đều là thế hệ 8x, lấy đâu ra người già! Thành ra, mấy cô, mấy bác trung tuổi (có lẽ là người cùng cơ quan cô dâu) trở nên lạc lõng.
Đám bạn của nàng ngồi ở hai bàn ăn lớn liền nhau, chuyện trò rôm rả. Chủ đề chính vẫn là tình yêu - hôn nhân. Có những đứa bạn, phải đến 7 năm trời rồi mới lại nhìn thấy nhau. Nghĩ cũng lạ, cùng ở trong một thành phố, lại có bao nhiêu mối quan hệ chung, thế mà lâu đến vậy không giáp mặt nhau lấy một lần, dù là tình cờ thôi. Cứ bảo trái đất tròn, nhưng "tròn" ở đâu đâu ấy! Đất Hà Nội chắc hơi "nhấp nhô"...
Cô dâu nghĩ ra trò ném hoa cho mấy đứa bạn đang ở tuổi ngấp nghé, và quyết chí thực hiện ngay khi chú rể vẫn đang mải cụng ly với đám bạn. Nàng cũng tham gia trò này, cũng xắn tay áo kiểu hạ quyết tâm cướp hoa cưới bằng được. Cả một đám các nàng váy áo là lượt đứng sau lưng cô dâu, chờ đợi "hạnh phúc" sẽ rơi vào tay mình... Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười! Kết quả, một cô nàng cướp được hoa, mọi người tới bắt tay chúc mừng và hẹn gặp trong đám cưới tiếp theo - đám cưới của nó.
Đó là đám cưới của cô bạn lớp trưởng hồi học phổ thông. Mong mày cứ hạnh phúc như trong ngày cưới nhé, Lớp trưởng! Lúc nào cũng cười toe, thỉnh thoảng trố mắt kinh ngạc một cách rất chi là ngây thơ, thỉnh thoảng rú lên như đang ở chốn không người vì một bất ngờ nào đó! Cứ như thế nhé, piggy C1!
Tuesday, April 17, 2007
Tiếng Nghệ
Tiếng Nghệ
( Nguyễn Bùi Vợi)
Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ tức là thấy mình ơi
Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào
Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc là bảo gội đầu đấy em…
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
Bà o đã nhốt con ga trong truồng
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em
(trích từ blog của TrungTS)
Nào, ai đang tính làm dâu, làm rể xứ Nghệ thì học thuộc lòng đi!
( Nguyễn Bùi Vợi)
Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ tức là thấy mình ơi
Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào
Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc là bảo gội đầu đấy em…
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
Bà o đã nhốt con ga trong truồng
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em
(trích từ blog của TrungTS)
Nào, ai đang tính làm dâu, làm rể xứ Nghệ thì học thuộc lòng đi!
Sunday, April 15, 2007
Cafe thứ bảy
Có một tối thứ bảy buồn...
Quán cafe. Những bức tranh với gam màu ấm, rất hòa điệu với màu gạch sàn. Những cành hoa loa kèn vươn mình kiêu hãnh trong chiếc bình gốm có hoa văn lạ, phô màu trắng rực rỡ lạ kỳ. Những chiếc ghế sofa màu cam nóng bỏng. Ánh đèn vàng dịu, tạo ra một mãnh lực khó giải thích tỏa lan trong không khí. Và những giai điệu trữ tình dìu dặt vang lên trong không gian đầy màu sắc ấy. Nhưng, trong chính không gian ấy, nàng cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Không có bất kỳ thứ gì đồng điệu với nàng cả, cả những nét vẽ liêu xiêu, cả những gam màu ấm, cả cái rực rỡ của hoa...
Nàng bắt đầu nhận ra, mình đã sai lầm khi đến đó, và phải chịu đựng những cảm giác ấy. Sự xa lạ bủa vây, cả những nỗi niềm không tên cùng ập tới bủa vây lấy nàng. Nàng tránh nhìn vào mắt người đối diện, vì không muốn người ấy đọc thấy điều gì đó. Có lẽ nàng hơi lo xa, vì đâu phải ai cũng đủ nhạy cảm để biết người khác đang cảm thấy thế nào. Đã có lúc, một giọt nước mắt chực rơi, khi nàng thấy ngột ngạt quá thể. Nhưng nàng ghìm lại được, bằng một thủ thuật đơn giản - ngước mắt nhìn lên. Một hồi lâu. Có lẽ người ấy tưởng nàng đang ngắm tranh, hoặc đang thưởng thức vẻ đẹp của nhánh hoa loa kèn kiêu hãnh.
Nàng muốn đi ra phố ngay lập tức, dù phố đông và vô tình. Nhưng như thế, có vẻ hợp với nàng hơn.
Quán cafe. Những bức tranh với gam màu ấm, rất hòa điệu với màu gạch sàn. Những cành hoa loa kèn vươn mình kiêu hãnh trong chiếc bình gốm có hoa văn lạ, phô màu trắng rực rỡ lạ kỳ. Những chiếc ghế sofa màu cam nóng bỏng. Ánh đèn vàng dịu, tạo ra một mãnh lực khó giải thích tỏa lan trong không khí. Và những giai điệu trữ tình dìu dặt vang lên trong không gian đầy màu sắc ấy. Nhưng, trong chính không gian ấy, nàng cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Không có bất kỳ thứ gì đồng điệu với nàng cả, cả những nét vẽ liêu xiêu, cả những gam màu ấm, cả cái rực rỡ của hoa...
Nàng bắt đầu nhận ra, mình đã sai lầm khi đến đó, và phải chịu đựng những cảm giác ấy. Sự xa lạ bủa vây, cả những nỗi niềm không tên cùng ập tới bủa vây lấy nàng. Nàng tránh nhìn vào mắt người đối diện, vì không muốn người ấy đọc thấy điều gì đó. Có lẽ nàng hơi lo xa, vì đâu phải ai cũng đủ nhạy cảm để biết người khác đang cảm thấy thế nào. Đã có lúc, một giọt nước mắt chực rơi, khi nàng thấy ngột ngạt quá thể. Nhưng nàng ghìm lại được, bằng một thủ thuật đơn giản - ngước mắt nhìn lên. Một hồi lâu. Có lẽ người ấy tưởng nàng đang ngắm tranh, hoặc đang thưởng thức vẻ đẹp của nhánh hoa loa kèn kiêu hãnh.
Nàng muốn đi ra phố ngay lập tức, dù phố đông và vô tình. Nhưng như thế, có vẻ hợp với nàng hơn.
Wednesday, April 4, 2007
Xin đừng như thế!
Xin đừng như thế!!!
Đừng bắt hàng cây ấy phải xanh cái màu xanh giả trá. Đừng khiến mặt hồ ấy phải vang động những thanh âm dối lừa. Đừng để con phố ấy phải thấy những yêu thương vờ vĩnh. Đừng cười cợt với những điều là xác tín từ lâu. Đừng đùa chơi với những trái tim ấy. Có thể chúng ngây thơ, khờ khạo. Có thể chúng cũng chỉ muốn được là đồ chơi. Có thể chúng cũng đang học cách cợt đùa với cuộc đời. Nhưng, dù thế nào đi nữa, xin đừng, đừng làm như thế!
Đừng tự đày ải mình trong men rượu và khói thuốc. Đừng tự đày ải mình bằng một chuyến đi xa. Đừng coi cuộc đời là một trò chơi ngốc nghếch và điên rồ, để rồi, ta sẽ chỉ nếm trải đớn đau.
Đừng...
Xin đừng như thế!
Đừng bắt hàng cây ấy phải xanh cái màu xanh giả trá. Đừng khiến mặt hồ ấy phải vang động những thanh âm dối lừa. Đừng để con phố ấy phải thấy những yêu thương vờ vĩnh. Đừng cười cợt với những điều là xác tín từ lâu. Đừng đùa chơi với những trái tim ấy. Có thể chúng ngây thơ, khờ khạo. Có thể chúng cũng chỉ muốn được là đồ chơi. Có thể chúng cũng đang học cách cợt đùa với cuộc đời. Nhưng, dù thế nào đi nữa, xin đừng, đừng làm như thế!
Đừng tự đày ải mình trong men rượu và khói thuốc. Đừng tự đày ải mình bằng một chuyến đi xa. Đừng coi cuộc đời là một trò chơi ngốc nghếch và điên rồ, để rồi, ta sẽ chỉ nếm trải đớn đau.
Đừng...
Xin đừng như thế!
Sunday, April 1, 2007
Bắt đầu tháng Tư...

Bây giờ là tháng Tư
Ngoài vườn chùm nhót đỏ
Cây bàng ra lá nhỏ
Xanh như là thương nhau...
(Lưu Quang Vũ)
Tháng Tư về trên phố với những gánh hoa loa kèn rực rỡ... Tháng Tư về dịu êm trong lòng nàng bằng những hồi ức ngọt ngào thời học sinh, về những ngày cận kề mùa thi, về chút mộng mơ được nuôi nấng âm thầm ngày chớm hạ!
Tháng Tư nào, nàng cũng thấy nhớ cảm giác ngắm hoa loa kèn nở và đọc truyện ngắn: "Dưới bóng hoàng lan" (Thạch Lam). Cái màu thanh thiên mát ngọt ở đâu đó lại dội về, đằm dịu trong tâm hồn nàng.
Những người bạn mới, những hò hẹn mới, những niềm vui mới hay là những mệt nhọc và căng thẳng cũ mèm đang đợi chờ nàng trong cái nắng tháng Tư? Ai biết được... Chỉ mong, thời gian này của năm sau, những cảm giác quen thuộc về tháng Tư vẫn còn ở đó - nơi sâu thẳm trái tim nàng!
Wednesday, March 28, 2007
Kỷ niệm trường Phan
Lâu lắm không ghé web của trường, đọc blog của bạn, mới nhớ ra là nàng từng viết một bài cho kỷ niệm thời cấp III. Phải copy giữ lại ngay!!! Bài viết này nằm trong series truyện cổ tích về các lớp K27 - chuyên PBC.
Cho phép Vĩnh Thanh được lên tiếng bằng một câu chuyện của các nàng C1. C2 với lị C3 cho vượt cấy nha, còi to mà!
Câu chuyện mang tên :
SỰ TÍCH CÁI AO BÈO
Ngày xửa ngày xưa, cái thời mà K27 vẫn còn hùng cứ trong lãnh thổ của cụ Phan, có một vương quốc toàn con gái. Đó chính là vương quốc C1 của chúng tôi. Thực ra mà nói thì đáng lẽ vương quốc này cũng có một đấng quân vương, nhưng hiềm một nỗi, chàng ta đã cao chạy xa bay ngay từ những ngày đầu tiên vì nỗi lo bị ... đồng hóa!
Mở đầu hơi dài dòng, nhưng quý vị bình tĩnh chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu bằng cái thú ra hóng gió hồ của hai cô nàng C1. Các nàng công chúa học văn chương vốn lãng mạn, nên có cái hồ trửa lãnh thổ mà ko dùng thì ...phí! Trong hai nàng công chúa này, có một cô có đôi mắt đẹp tuyệt vời, một đôi mắt khiến nước hồ mùa thu (đã được xử lý bởi công ty vệ sinh đô thị) phải ghen tỵ đến đục ngầu. Một hoàng tử có dáng đi dũng mãnh ở vương quốc A1 đã chết mê chết mệt vì đôi mắt ấy. Nàng kiêu kỳ và chàng thì quá si tình, cho nên, có một ngày hoa bèo xuất hiện trên mặt ao như để minh chứng cho lòng chàng hoàng tử!
Nghe lập luận hơi vô lý, nhưng mà chuyện tình yêu có bao giờ có lý đâu, nhất là những chuyện tình đơn phương!
Một ngày đầu hè đẹp trời, hai nàng công chúa nọ lại tha thẩn bên hồ chơi đùa và trò chuyện. Công chúa Mắt to ( xin mạo muội gọi nàng như thế) chỉ thích tâm tình chuyện học hành, thi cử, chuyện gia đình bạn bè chứ nàng chẳng mảy may nói đến chuyện tình yêu. Tâm hồn lãng mạn của nàng dành cho cỏ cây hoa lá hơn là những bức tình thư diễm lệ. Ấy thế mà cái ao nọ - vốn tỵ hiềm sâu sắc với đôi mắt đẹp của nàng Mắt to lại chẳng thèm nảy nở một thứ cây cỏ, hoa lá nào trên mặt nước. Mắt to lấy thế làm buồn lắm! Nàng thở than với cô bạn gái thân thiết như chị em của mình rằng : Giá mà có một ít hoa bèo nở trên mặt ao này thì đẹp quá. Rồi nó sẽ nảy nở và lan khắp mặt nước... Ôi chao!
Tưởng tượng của hai nàng sẽ vẫn chỉ là những mộng tưởng hão huyền nếu chẳng có một sự tình cờ nọ. Một "tay chân" của hoàng tử Đi Lao( nghĩa là đi mà như lao, chứ ko phải là đi vô lao) ngày đêm rón rén bên công chúa Mắt To đã nghe được ước mong của nàng. Thât bất ngờ, 1 tuần sau , cả vương quốc C1 xôn xao bàn tán về một loài hoa lạ mọc trên mặt ao. Không những kể cho nhau nghe, có nàng còn hái nguyên cả hoa vào làm bằng. Hóa ra, hoàng tử Đi Lao đã huy động một lực lượng hùng hậu ngay trong chiều hạ đó, đi xuống ruộng nhổ bèo về thả trong ao. Thật đáng yêu làm sao, một hoàng tử mà dám dấn thân vô bùn đất vì nguời tình trong mộng...
Là Vĩnh Thanh tôi thấy đáng yêu thôi, chứ chuyện rồi cũng "nỏ mô vô mô" vì công chúa Mắt To chỉ xem đó là một điều diệu kỳ mà nàng chẳng biết được điều diệu kỳ ấy do ai làm nên. Kết thúc ko có hậu lắm, bởi vì chỉ một thời gian ngắn sau khi hoa bèo nở, những cô nàng yêu hoa lá của C1 đã hái cho trơ trọi mặt ao để thỏa mãn sự thích thú của họ. Họ có biết đâu, 1 chàng trai đang âu sầu trong tuyệt vọng.
Đến giờ, nếu có trở lại trường Phan, cac bạn cũng đừng mong thấy hoa bèo nở nữa. Đó đã là hoa của quá vãng, của 1 chuyện tình đơn phuơng bi thiết mà giờ khó có được. Hỡi các bạn trẻ, hãy cố sống như chàng trai nọ, để hoa luôn nở trên mặt ao trường Phan.
Cho phép Vĩnh Thanh được lên tiếng bằng một câu chuyện của các nàng C1. C2 với lị C3 cho vượt cấy nha, còi to mà!
Câu chuyện mang tên :
SỰ TÍCH CÁI AO BÈO
Ngày xửa ngày xưa, cái thời mà K27 vẫn còn hùng cứ trong lãnh thổ của cụ Phan, có một vương quốc toàn con gái. Đó chính là vương quốc C1 của chúng tôi. Thực ra mà nói thì đáng lẽ vương quốc này cũng có một đấng quân vương, nhưng hiềm một nỗi, chàng ta đã cao chạy xa bay ngay từ những ngày đầu tiên vì nỗi lo bị ... đồng hóa!
Mở đầu hơi dài dòng, nhưng quý vị bình tĩnh chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu bằng cái thú ra hóng gió hồ của hai cô nàng C1. Các nàng công chúa học văn chương vốn lãng mạn, nên có cái hồ trửa lãnh thổ mà ko dùng thì ...phí! Trong hai nàng công chúa này, có một cô có đôi mắt đẹp tuyệt vời, một đôi mắt khiến nước hồ mùa thu (đã được xử lý bởi công ty vệ sinh đô thị) phải ghen tỵ đến đục ngầu. Một hoàng tử có dáng đi dũng mãnh ở vương quốc A1 đã chết mê chết mệt vì đôi mắt ấy. Nàng kiêu kỳ và chàng thì quá si tình, cho nên, có một ngày hoa bèo xuất hiện trên mặt ao như để minh chứng cho lòng chàng hoàng tử!
Nghe lập luận hơi vô lý, nhưng mà chuyện tình yêu có bao giờ có lý đâu, nhất là những chuyện tình đơn phương!
Một ngày đầu hè đẹp trời, hai nàng công chúa nọ lại tha thẩn bên hồ chơi đùa và trò chuyện. Công chúa Mắt to ( xin mạo muội gọi nàng như thế) chỉ thích tâm tình chuyện học hành, thi cử, chuyện gia đình bạn bè chứ nàng chẳng mảy may nói đến chuyện tình yêu. Tâm hồn lãng mạn của nàng dành cho cỏ cây hoa lá hơn là những bức tình thư diễm lệ. Ấy thế mà cái ao nọ - vốn tỵ hiềm sâu sắc với đôi mắt đẹp của nàng Mắt to lại chẳng thèm nảy nở một thứ cây cỏ, hoa lá nào trên mặt nước. Mắt to lấy thế làm buồn lắm! Nàng thở than với cô bạn gái thân thiết như chị em của mình rằng : Giá mà có một ít hoa bèo nở trên mặt ao này thì đẹp quá. Rồi nó sẽ nảy nở và lan khắp mặt nước... Ôi chao!
Tưởng tượng của hai nàng sẽ vẫn chỉ là những mộng tưởng hão huyền nếu chẳng có một sự tình cờ nọ. Một "tay chân" của hoàng tử Đi Lao( nghĩa là đi mà như lao, chứ ko phải là đi vô lao) ngày đêm rón rén bên công chúa Mắt To đã nghe được ước mong của nàng. Thât bất ngờ, 1 tuần sau , cả vương quốc C1 xôn xao bàn tán về một loài hoa lạ mọc trên mặt ao. Không những kể cho nhau nghe, có nàng còn hái nguyên cả hoa vào làm bằng. Hóa ra, hoàng tử Đi Lao đã huy động một lực lượng hùng hậu ngay trong chiều hạ đó, đi xuống ruộng nhổ bèo về thả trong ao. Thật đáng yêu làm sao, một hoàng tử mà dám dấn thân vô bùn đất vì nguời tình trong mộng...
Là Vĩnh Thanh tôi thấy đáng yêu thôi, chứ chuyện rồi cũng "nỏ mô vô mô" vì công chúa Mắt To chỉ xem đó là một điều diệu kỳ mà nàng chẳng biết được điều diệu kỳ ấy do ai làm nên. Kết thúc ko có hậu lắm, bởi vì chỉ một thời gian ngắn sau khi hoa bèo nở, những cô nàng yêu hoa lá của C1 đã hái cho trơ trọi mặt ao để thỏa mãn sự thích thú của họ. Họ có biết đâu, 1 chàng trai đang âu sầu trong tuyệt vọng.
Đến giờ, nếu có trở lại trường Phan, cac bạn cũng đừng mong thấy hoa bèo nở nữa. Đó đã là hoa của quá vãng, của 1 chuyện tình đơn phuơng bi thiết mà giờ khó có được. Hỡi các bạn trẻ, hãy cố sống như chàng trai nọ, để hoa luôn nở trên mặt ao trường Phan.
Monday, March 26, 2007
Ngày mỏi mệt...
Một ngày đẹp trời nhưng nhiều tiếng thở dài...
Sáng nay, khi tỉnh giấc, nàng ngồi thừ người trên giường, ngẫm nghĩ xem có nên ra ngoài hay không? Giấc mơ đêm qua thật khủng khiếp! Nó khiến nàng mệt bã, rã rời và cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tăm tối! Nàng vác bộ mặt thiểu não đi ra phố, vì hôm nay có nhiều việc cần phải làm. Đi, đi như người lạc mất hồn phách...
Dừng xe ở ngã tư Hàng Bài - Hai Bà Trưng chờ đèn xanh, bất giác, nàng thấy nhột nhạt ở phía má phải. Ngoảnh nhìn sang - à, thì ra có một người đang nhìn nàng rất chăm chú, như thể xung quanh không có ai khác để ông ta nhìn vậy! Một ông Tây, cưỡi trên một chiếc xe phân khối lớn, đeo một quả kính đen hầm hố, đang nhìn nàng chăm chắm. Đó là tất cả những gì nàng thấy! Khi thấy nàng quay sang nhìn, ông ta nở một nụ cười bối rối. Bàn tay vụng về giơ lên vẫy vẫy, như đang gặp một người quen vậy. Nàng đành phải nở một nụ cười khổ sở đáp lại và ngay lúc quay đi phía khác, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã nở một nụ cười gắng gượng như thế! Nhưng biết làm sao được, ông ta chọn không đúng người và đúng thời điểm để tỏ ý thân thiện, thế nên, ông ta chỉ có thể nhận được một nụ cười kiểu đó mà thôi!
Đi ăn cơm, uống cafe với nhóc. Nói chuyện vu vơ. Thực ra nàng thừa biết nhóc đang nghĩ gì. Nói chuyện thẳng thắn là sở trường của nàng, và hôm nay, sự thẳng thắn có thể đã làm nhóc thất vọng. Nhóc cười và bảo rằng suýt nữa thì đã sa ngã, vì nàng! Buồn cười thật! Đôi khi, nói trắng ra với nhau cũng chẳng khó khăn gì lắm. Lại thấy hay hay! Trong mắt nàng, nhóc chỉ là một cậu bé thôi, dù nhóc khá là già dặn đấy!
Sáng nay, khi tỉnh giấc, nàng ngồi thừ người trên giường, ngẫm nghĩ xem có nên ra ngoài hay không? Giấc mơ đêm qua thật khủng khiếp! Nó khiến nàng mệt bã, rã rời và cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tăm tối! Nàng vác bộ mặt thiểu não đi ra phố, vì hôm nay có nhiều việc cần phải làm. Đi, đi như người lạc mất hồn phách...
Dừng xe ở ngã tư Hàng Bài - Hai Bà Trưng chờ đèn xanh, bất giác, nàng thấy nhột nhạt ở phía má phải. Ngoảnh nhìn sang - à, thì ra có một người đang nhìn nàng rất chăm chú, như thể xung quanh không có ai khác để ông ta nhìn vậy! Một ông Tây, cưỡi trên một chiếc xe phân khối lớn, đeo một quả kính đen hầm hố, đang nhìn nàng chăm chắm. Đó là tất cả những gì nàng thấy! Khi thấy nàng quay sang nhìn, ông ta nở một nụ cười bối rối. Bàn tay vụng về giơ lên vẫy vẫy, như đang gặp một người quen vậy. Nàng đành phải nở một nụ cười khổ sở đáp lại và ngay lúc quay đi phía khác, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã nở một nụ cười gắng gượng như thế! Nhưng biết làm sao được, ông ta chọn không đúng người và đúng thời điểm để tỏ ý thân thiện, thế nên, ông ta chỉ có thể nhận được một nụ cười kiểu đó mà thôi!
Đi ăn cơm, uống cafe với nhóc. Nói chuyện vu vơ. Thực ra nàng thừa biết nhóc đang nghĩ gì. Nói chuyện thẳng thắn là sở trường của nàng, và hôm nay, sự thẳng thắn có thể đã làm nhóc thất vọng. Nhóc cười và bảo rằng suýt nữa thì đã sa ngã, vì nàng! Buồn cười thật! Đôi khi, nói trắng ra với nhau cũng chẳng khó khăn gì lắm. Lại thấy hay hay! Trong mắt nàng, nhóc chỉ là một cậu bé thôi, dù nhóc khá là già dặn đấy!
Sunday, March 25, 2007
Ngày của cảm hứng!
Một ngày có nhiều cảm hứng!!!
Nào, hai chị em cùng đi làm! Em gái mặc đồng phục, nàng mặc một chiếc váy xinh xinh! Mưa bụi đổ trên phố, dịu dàng, dịu dàng...
Hôm qua, hai chị em đến ăn cơm với anh chị. Vui không thể tưởng!!! Sáng nay, nàng vẫn mỉm cười vì niềm vui "hội ngộ" ngày hôm qua. Nàng chợt cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng: dưới cơn mưa bụi này, những người thân yêu của nàng cũng đang đâu đó trong đám đông, trên những con phố nườm nượp người qua lại! Ừ nhỉ, cần gì phải gặp nhau nhiều, chỉ cần biết rằng, những người mình yêu thương vẫn đang sống cùng một nhịp với mình, thức dậy cùng dưới một mặt trời, cùng trải qua 24 giờ buồn, vui như mình đang từng trải..., thế đã là hạnh phúc!
Nhận một lúc hai cái email của Cậu. Những bài viết nho nhỏ của Cậu đem đến cho nàng những bài học vô cùng sâu sắc. Thỉnh thoảng, nàng đọc thấy một nụ cười thâm thúy, hóm hỉnh trong bài nghiên cứu của Cậu, thú vị hơn đọc những trang tiểu thuyết dễ quên nhiều.
Nào, hai chị em cùng đi làm! Em gái mặc đồng phục, nàng mặc một chiếc váy xinh xinh! Mưa bụi đổ trên phố, dịu dàng, dịu dàng...
Hôm qua, hai chị em đến ăn cơm với anh chị. Vui không thể tưởng!!! Sáng nay, nàng vẫn mỉm cười vì niềm vui "hội ngộ" ngày hôm qua. Nàng chợt cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng: dưới cơn mưa bụi này, những người thân yêu của nàng cũng đang đâu đó trong đám đông, trên những con phố nườm nượp người qua lại! Ừ nhỉ, cần gì phải gặp nhau nhiều, chỉ cần biết rằng, những người mình yêu thương vẫn đang sống cùng một nhịp với mình, thức dậy cùng dưới một mặt trời, cùng trải qua 24 giờ buồn, vui như mình đang từng trải..., thế đã là hạnh phúc!
Nhận một lúc hai cái email của Cậu. Những bài viết nho nhỏ của Cậu đem đến cho nàng những bài học vô cùng sâu sắc. Thỉnh thoảng, nàng đọc thấy một nụ cười thâm thúy, hóm hỉnh trong bài nghiên cứu của Cậu, thú vị hơn đọc những trang tiểu thuyết dễ quên nhiều.
Wednesday, March 21, 2007
Chị...
Chị...
Chị lúc nào cũng xông xáo, như là có thể sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù khó khăn đến đâu... Chị phát biểu hăng say trong một cuộc họp nhỏ, bởi vì chị muốn mọi người đồng cảm với mình, muốn truyền cả cái nhiệt huyết của chị vào những người khác. Chị khiến nàng nhớ dì, nhớ mẹ - những người phụ nữ quyết đoán, bộc trực và mạnh mẽ, dĩ nhiên, đôi khi hơi nóng nảy.
Chị lúc nào cũng phơi phới nói cười, đến và đi nhanh như một cơn gió! Lúc nào đến cũng mang thông tin, sao chị không làm nhà báo nhỉ? Cũng có những lúc, chị nói chuyện thật đằm sâu, thật dịu - những câu chuyện mà nàng chẳng bao giờ quên cả, dù chúng đều rất nhỏ nhặt. Chị đã chinh phục nàng như thể, chị có thể chinh phục cả thế giới này bằng những tình cảm mãnh liệt và hồn hậu như thế!
Nàng nhìn chị và thầm nghĩ, không biết khi bằng tuổi chị, nàng sẽ như thế nào? Chắc là sẽ không thể giống chị bây giờ... Dù sao thì cũng có chị là tấm gương để cố gắng!
Chị lúc nào cũng xông xáo, như là có thể sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù khó khăn đến đâu... Chị phát biểu hăng say trong một cuộc họp nhỏ, bởi vì chị muốn mọi người đồng cảm với mình, muốn truyền cả cái nhiệt huyết của chị vào những người khác. Chị khiến nàng nhớ dì, nhớ mẹ - những người phụ nữ quyết đoán, bộc trực và mạnh mẽ, dĩ nhiên, đôi khi hơi nóng nảy.
Chị lúc nào cũng phơi phới nói cười, đến và đi nhanh như một cơn gió! Lúc nào đến cũng mang thông tin, sao chị không làm nhà báo nhỉ? Cũng có những lúc, chị nói chuyện thật đằm sâu, thật dịu - những câu chuyện mà nàng chẳng bao giờ quên cả, dù chúng đều rất nhỏ nhặt. Chị đã chinh phục nàng như thể, chị có thể chinh phục cả thế giới này bằng những tình cảm mãnh liệt và hồn hậu như thế!
Nàng nhìn chị và thầm nghĩ, không biết khi bằng tuổi chị, nàng sẽ như thế nào? Chắc là sẽ không thể giống chị bây giờ... Dù sao thì cũng có chị là tấm gương để cố gắng!
Suy tư trên phố

Hôm nay, trên đường mưa mù mịt, nàng đi làm và suy nghĩ được nhiều chuyện...
Nàng bắt đầu nghiệm ra, con người luôn tìm cách tự lừa dối mình trước mọi tình huống. Ví dụ nhỏ trong chuyện tình yêu: Nếu không còn yêu, sẽ tự nhủ, chỉ là nhất thời thôi, và rồi tự trấn an mình bằng những giấc mơ ngọt ngào không thật, để rồi đến một lúc nào đó cũng đành chấp nhận sự thật về những giấc mơ rỗng không, những ảo tưởng ngốc nghếch. Nếu bắt đầu yêu, người ta cũng thường băn khoăn: liệu đó có phải là một tình yêu đích thực như ta vẫn chờ đợi, mỏi mong. Rồi cũng tự dối mình rằng những cảm giác kia còn mong manh lắm, nó sẽ chẳng đi đến đâu. Rồi giấu kín tận sâu thẳm trong lòng, cho đến một ngày, biết chắc là mình sai lầm khi tự dối. Có thể ngày ấy đã là quá muộn...
Nàng nghiệm ra điều ấy không phải để rút kinh nghiệm, vì những điều ấy cứ xảy ra luôn luôn trong mỗi người, như một quy luật, đương nhiên cần phải thế. Gọi nó là gì nhỉ? Một phản xạ bảo vệ tự nhiên, một sự phản tỉnh với những cảm giác lạ? Không biết nữa, nhưng nàng dám chắc ai cũng mang cái "cơ chế" ấy trong mình.
Wednesday, March 14, 2007
Thầy ơi...

Thầy ơi...
Mỗi khi nghĩ về thầy, nàng lại nghĩ về một ngọn núi. Ngọn núi ấy vững chãi ấy mang dáng dấp chở che... Ngày trước, cứ mỗi lần có chuyện gì mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy thầy với ánh mắt ấm áp và nụ cười thân thương, nàng đã biết là mình còn rất nhiều sức lực và niềm tin. Thầy gọi nàng là con, và nàng biết, bao giờ thầy cũng dành một niềm trìu mến đặc biệt cho đứa con gái bé nhỏ này. Nàng không sao quên được lần đầu tiên nhận được một cuốn sách từ tay thầy, lần đầu tiên đọc lời đề tặng: "Tặng con, Lưu!". Giữa bao nhiêu bè bạn, nàng đã rơi nước mắt vì xúc động. Nàng cũng rất nhớ những lần vô tình gặp thầy ở cổng trường, mặt thầy rạng rỡ, tay thầy vung vẩy một bài thơ mới, rồi thầy ký tặng nàng một cách hào hởi. Nàng nhớ những câu chuyện vui vui thầy kể và cách thầy cười hồn nhiên như thể, trên đời này, chuyện gì cũng "nhẹ tựa lông hồng" vậy! Nhớ cả những lần ngồi xem Dae Chang Kưm với thầy và cô, thanh bình và ấm áp! Thỉnh thoảng cô ngủ gật, hai thầy trò ngồi nhìn và cười. Thầy bình luận mấy câu, thế là cô thức giấc!!!
Đôi khi, nàng thấy mình thật tệ vì ko đến thăm thầy thường xuyên. Có thể là thầy sẽ trách, có thể thầy cũng hơi giận nữa, nhưng lúc nào gặp thầy, nàng cũng chỉ thấy thầy mỉm cười âu yếm và mến thương. Những lúc như thế, muốn được ôm thầy như ôm một người cha già đáng kính. Lũ học trò, đứa nào cũng coi nhà thầy là "địa chỉ vàng". Đến nhà thầy mà không thấy bóng dáng học trò mới là điều lạ. Ngôi nhà ấy thân thương vì ở đó có thầy!
Tuesday, March 13, 2007
Thời ấu thơ

Tuổi thơ ơi cho ta về lại
Ngây thơ nào he hé mắt cười xinh...
Một buổi tối mất điện hiếm hoi ở Hà Nội đủ làm nên một niềm vui trong trẻo cho nàng và em gái. Hai chị em ăn cơm trong ánh nến và ôn lại kỷ niệm thời ấu thơ. Một ấu thơ ngọt lành, một ấu thơ khờ dại. Những câu chuyện ấy biết bao thần tiên, cái thần tiên mà nàng chắc chẳng bao giờ còn có lại trong đời.
Chuyện 1 cô nhóc đi học về vẫn còn la cà ở nhà cậu để đọc sách, đọc say sưa đến quên cả giờ về, làm khổ mẹ vừa đi tìm con gái khắp nơi, vừa mếu máo khóc. Chuyện cô nhóc mới vào lớp 1, thích đọc sách đến nỗi, cứ cái gì có chữ là ngồi đánh vần mê mẩn. Và thật buồn cười là loại báo chí, sách vở nhóc đọc nhiều nhất hồi bấy giờ là báo Nhân dân và cuốn Lênin toàn tập (những loại có sẵn trong nhà). Chuyện nàng làm cháy mấy cái ấm điện của mẹ can tội vừa nấu nước, vừa đọc sách.
Chuyện em gái nhát gan, sợ nhất là bị muộn giờ học. Có một lần đi học muộn, mới bước vào cửa lớp, chưa ai làm gì đã òa lên khóc. Thương! Chuyện em gái khoái ăn mì chính, cứ lén mẹ cầm cả lọ vừa đi chơi vừa ăn, về đến nhà thì lọ mì chính đã vơi đi một nửa. Chuyện có nhóc sợ nước, mỗi lần mẹ đưa đi tắm là một lần mẹ cầm roi đuổi một vòng quanh xóm (dĩ nhiên nhóc này không phải là nàng, vì nàng mệnh Thủy nên rất yêu nước).
Chuyện năm nàng lên bảy tuổi lần đầu tập tọe nấu cơm, cứ nghĩ đơn giản là bao nhiêu gạo thì cho bấy nhiêu nước, bắc lên cái bếp điện, thế là xong!Thành quả là một nồi cơm sống nhăn, thế mà hai chị em vẫn hí hửng xới hai bát đầy, ăn lấy ăn để trước khi mẹ đi làm về, mặc dù thấy hơi băn khoăn vì không giống cơm mẹ nấu. Để khoe khoang thành tích, hai đứa còn vác bát cơm nhong nhong đi khắp dãy nhà tập thể. Đến khi cô hàng xóm phát hiện ra hai đứa ăn cơm sống thì cũng là lúc bát cơm đã vơi đi đáng kể. Mẹ đi làm về, phải nấu lại nồi cơm, nhưng hai đứa biết là mẹ vui lắm! Kể từ đó, việc bếp núc trong nhà được mẹ giao phó cho nàng. Quá tự hào!
Chuyện hai chị em những ngày mẹ đi công tác xa... Đứa lớn chỉ nhỉnh hơn một tuổi, nhưng được đứa nhỏ nghe lời răm rắp (Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!). Chuyện hai nhóc thích đi học sớm, chỉ đơn giản để khoe với lũ bạn rằng mình đến sớm nhất trường nên thường vặn đồng hồ nhanh lên 30'. Hôm nào mẹ đi công tác thì tranh thủ dậy từ lúc 4h sáng, lúc trời còn tối om om, cầm đèn pin đi học! Thật đúng là gan cóc tía!
Em gái bảo, những chuyện này phải viết lại cho đời sau thưởng thức. Kể cũng phải... Cám ơn một buổi tối mất điện ở Hà thành!
Sunday, March 11, 2007
1 tuần mới!
Một tuần mới vui tươi!!!
Những ngày vừa qua, nàng quá bận rộn để ghé vào blog, cũng nhận được quá nhiều yêu thương và hạnh phúc nên không thấy chút trống trải nào để phải lang thang trên mạng...
Cuối tuần đi Yên Tử, đi Vịnh Hạ Long, gặp những người bạn mới. Không chia sẻ gì nhiều nhưng nàng vẫn thấy lòng thanh thản lạ lùng. Nàng đã ước ao ra Vịnh Hạ Long chơi từ lâu lắm, nên dù đi Yên Tử đã rất mệt, vẫn thấy háo hức khi xe tới Bãi Cháy. Chỉ có đêm đen và mưa phùn, thế mà cứ cố căng mắt nhìn cho bằng được mọi thứ xung quanh.
23 giờ đêm, sau khi đã ăn uống, nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi và chen chúc trên Yên Tử, nàng đi ra biển. Phố xá loanh quanh, cứ lên lên, xuống xuống y như trong phim Hàn Quốc. Mưa bụi nhỏ nhẻ rơi, gợi nhắc nàng về những đêm giao thừa đi hái lộc...
Biển đêm ở Hạ Long không lung linh và nồng nhiệt như bãi biển nàng từng đến. Chắc tại mùa xuân dịa dàng, hay tại sóng trong Vịnh bao giờ cũng êm đềm? Đêm ấy trời mù mịt. Chưa bao giờ nàng thấy biển trong trạng thái thinh lặng đến rợn ngợp như thế! Nàng muốn thử cảm giác mạnh bằng cách đi bộ ra một cái cầu tàu. Cái cầu tàu dường như càng mong manh và dài dằng dặc trước biển đêm vắng lặng. Bước chân ra đến nơi xa nhất có thể, thấy lòng cũng thành thinh không!
Những ngày vừa qua, nàng quá bận rộn để ghé vào blog, cũng nhận được quá nhiều yêu thương và hạnh phúc nên không thấy chút trống trải nào để phải lang thang trên mạng...
Cuối tuần đi Yên Tử, đi Vịnh Hạ Long, gặp những người bạn mới. Không chia sẻ gì nhiều nhưng nàng vẫn thấy lòng thanh thản lạ lùng. Nàng đã ước ao ra Vịnh Hạ Long chơi từ lâu lắm, nên dù đi Yên Tử đã rất mệt, vẫn thấy háo hức khi xe tới Bãi Cháy. Chỉ có đêm đen và mưa phùn, thế mà cứ cố căng mắt nhìn cho bằng được mọi thứ xung quanh.
23 giờ đêm, sau khi đã ăn uống, nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi và chen chúc trên Yên Tử, nàng đi ra biển. Phố xá loanh quanh, cứ lên lên, xuống xuống y như trong phim Hàn Quốc. Mưa bụi nhỏ nhẻ rơi, gợi nhắc nàng về những đêm giao thừa đi hái lộc...
Biển đêm ở Hạ Long không lung linh và nồng nhiệt như bãi biển nàng từng đến. Chắc tại mùa xuân dịa dàng, hay tại sóng trong Vịnh bao giờ cũng êm đềm? Đêm ấy trời mù mịt. Chưa bao giờ nàng thấy biển trong trạng thái thinh lặng đến rợn ngợp như thế! Nàng muốn thử cảm giác mạnh bằng cách đi bộ ra một cái cầu tàu. Cái cầu tàu dường như càng mong manh và dài dằng dặc trước biển đêm vắng lặng. Bước chân ra đến nơi xa nhất có thể, thấy lòng cũng thành thinh không!
Sunday, March 4, 2007
Chuyện cái ví...
Nhận lương!!!
Nàng đãng trí đến nỗi quên cả việc nhận lương đầu tháng. Cô kế toán phải túm cổ bắt qua nhận cho xong, hic! A, nhân dịp nhận lương, nàng ngắm nghía lại cái ví tý nào... Không có nhiều tiền, nhưng lại có hai kỷ vật khiến nàng rất vui! 1 tờ 2 USD và một đồng xu Newzealand!
Tờ 2 USD mới cáu cạnh này nàng nhận được cách đây khoảng một tháng, vào một ngày rất buồn bực! Chắc là cô em gái thấy mặt bà chị nó cứ ủ ê suốt từ sáng đến tối nên quyết định gây ra một bất ngờ nho nhỏ cho nàng. Hôm ấy, nàng đi làm về, đang mệt rã rời thì thấy cô em gái mặt hớn hở như hoa nở mùa xuân, bảo: "Có quà cho chị đây!". Vừa nói, nó vừa chìa ra một tờ 2 USD mới tinh - chính là cái tờ mà nàng đang ngắm đây! Nàng vẫn giữ nguyên nét mặt, bụng thầm nghĩ: "Đúng là bệnh nghề nghiệp, làm ở Ngân hàng đếm tiền chưa chán hay sao mà tặng quà cho chị cũng bằng tiền nốt!" Nhưng, con bé vừa vuốt lại đồng 2 đô vừa nói với vẻ mặt rất nghiêm trang: "Bạn em bảo đồng 2 đô là đồng tiền may mắn đấy! Càng cổ thì càng quý!" A, hóa ra là thế! Nàng mỉm cười (hình như đó là nụ cười thực sự đầu tiên của nàng trong ngày hôm ấy). Hóa ra cái con bé ngày ngày vẫn đành hanh với nàng, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh ấy cũng có lúc sâu sắc ra trò!
Còn đồng xu Newzealand, nàng nhận được cách đây hơn ba năm rồi, từ hắn! Chắc hắn cũng chẳng nhớ nổi là đã tặng nàng đồng xu ấy vào một ngày mùa hè nọ, hoặc có nhớ thì chắc cũng chẳng dám tin là nàng còn giữ nó! Nàng thì còn nhớ rõ vẻ mặt làm ra bộ hậm hực của hắn khi đưa cho nàng đồng xu này, trong khi miệng liến thoắng kể rằng, lẽ ra, nàng có thể nhận được một đồng xu có series cổ hơn, nếu con bé nào đó cũng có đồng xu y chang không tráo mất của hắn khi mượn để xem. Nàng vẫn giữ đồng xu này trong ví, vì biết rằng, nó cũng là một đồng xu may mắn - trong ý nghĩ của hắn lúc hắn tặng nàng.
Cái ví của nàng, dù có xẹp lép đến mức chẳng có đồng nào có thể tiêu được thì vẫn có thể khiến nàng nở một nụ cười khi mở ra, vì một-cái-gì-đó-thuộc-về-nó!
Nàng đãng trí đến nỗi quên cả việc nhận lương đầu tháng. Cô kế toán phải túm cổ bắt qua nhận cho xong, hic! A, nhân dịp nhận lương, nàng ngắm nghía lại cái ví tý nào... Không có nhiều tiền, nhưng lại có hai kỷ vật khiến nàng rất vui! 1 tờ 2 USD và một đồng xu Newzealand!
Tờ 2 USD mới cáu cạnh này nàng nhận được cách đây khoảng một tháng, vào một ngày rất buồn bực! Chắc là cô em gái thấy mặt bà chị nó cứ ủ ê suốt từ sáng đến tối nên quyết định gây ra một bất ngờ nho nhỏ cho nàng. Hôm ấy, nàng đi làm về, đang mệt rã rời thì thấy cô em gái mặt hớn hở như hoa nở mùa xuân, bảo: "Có quà cho chị đây!". Vừa nói, nó vừa chìa ra một tờ 2 USD mới tinh - chính là cái tờ mà nàng đang ngắm đây! Nàng vẫn giữ nguyên nét mặt, bụng thầm nghĩ: "Đúng là bệnh nghề nghiệp, làm ở Ngân hàng đếm tiền chưa chán hay sao mà tặng quà cho chị cũng bằng tiền nốt!" Nhưng, con bé vừa vuốt lại đồng 2 đô vừa nói với vẻ mặt rất nghiêm trang: "Bạn em bảo đồng 2 đô là đồng tiền may mắn đấy! Càng cổ thì càng quý!" A, hóa ra là thế! Nàng mỉm cười (hình như đó là nụ cười thực sự đầu tiên của nàng trong ngày hôm ấy). Hóa ra cái con bé ngày ngày vẫn đành hanh với nàng, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh ấy cũng có lúc sâu sắc ra trò!
Còn đồng xu Newzealand, nàng nhận được cách đây hơn ba năm rồi, từ hắn! Chắc hắn cũng chẳng nhớ nổi là đã tặng nàng đồng xu ấy vào một ngày mùa hè nọ, hoặc có nhớ thì chắc cũng chẳng dám tin là nàng còn giữ nó! Nàng thì còn nhớ rõ vẻ mặt làm ra bộ hậm hực của hắn khi đưa cho nàng đồng xu này, trong khi miệng liến thoắng kể rằng, lẽ ra, nàng có thể nhận được một đồng xu có series cổ hơn, nếu con bé nào đó cũng có đồng xu y chang không tráo mất của hắn khi mượn để xem. Nàng vẫn giữ đồng xu này trong ví, vì biết rằng, nó cũng là một đồng xu may mắn - trong ý nghĩ của hắn lúc hắn tặng nàng.
Cái ví của nàng, dù có xẹp lép đến mức chẳng có đồng nào có thể tiêu được thì vẫn có thể khiến nàng nở một nụ cười khi mở ra, vì một-cái-gì-đó-thuộc-về-nó!
Wednesday, February 28, 2007
Entry for March 01, 2007
Tiểu luận!!!
Thôn quả phụ (Dư Thị Hoàn)
- Cho anh tiễn em đến gốc cây đa
- Thôi, xin cám ơn.
- Cho anh tiễn em tới chân cầu gỗ
- Thôi, em xin cám ơn lần nữa.
- Anh chỉ tiễn em đến ngôi chùa đổ
- Thôi mà, khi khác... em xin
- Thế thì, cho anh địa chỉ
- Kia kìa, đằng sau cơn mưa...
Đây sẽ là bài thơ nàng chọn làm tiểu luận. Hy vọng sẽ có nhiều ý tưởng hay ho và thú vị khi thực sự bắt tay vào viết. Cám ơn Nhóc đã giúp chị chọn bài thơ này!
Thôn quả phụ (Dư Thị Hoàn)
- Cho anh tiễn em đến gốc cây đa
- Thôi, xin cám ơn.
- Cho anh tiễn em tới chân cầu gỗ
- Thôi, em xin cám ơn lần nữa.
- Anh chỉ tiễn em đến ngôi chùa đổ
- Thôi mà, khi khác... em xin
- Thế thì, cho anh địa chỉ
- Kia kìa, đằng sau cơn mưa...
Đây sẽ là bài thơ nàng chọn làm tiểu luận. Hy vọng sẽ có nhiều ý tưởng hay ho và thú vị khi thực sự bắt tay vào viết. Cám ơn Nhóc đã giúp chị chọn bài thơ này!
Tuesday, February 27, 2007
Entry for February 28, 2007
Sẽ là một buổi sáng bình lặng nếu không có một gã ngốc nào đó nhắn tin làm quen với nàng. Thật nực cười, nàng không tưởng tượng nổi có một gã đã 28 tuổi đầu mà còn "chơi" cái trò làm quen trẻ nít đến thế! Nàng lại thấy rằng, hóa ra, câu nói: "Đàn ông chỉ là những thằng con nít lớn xác và nhiều tuổi" thật đúng.
Nàng chạy xe giữa trời mưa, chép miệng thở dài vì một ngày quá ướt át. Nắng lên xem nào?!
Nàng chạy xe giữa trời mưa, chép miệng thở dài vì một ngày quá ướt át. Nắng lên xem nào?!
Sunday, February 25, 2007
Niềm vui đầu năm
Niềm vui nhỏ đầu năm!
Sáng nay có mưa xuân và lòng nàng nở ra một bông hoa tươi tắn. Thật buồn cười vì bông hoa mùa xuân ấy bắt đầu hé mở trong lòng nàng từ nụ cười của hai đứa nhóc nàng tình cờ nhìn thấy trên phố.
Chúng chỉ mới khoảng 3, 4 tuổi thôi. Chúng cũng chẳng phải là anh em mà chỉ đơn giản là những đứa trẻ tình cờ nhìn thấy nhau, tranh thủ đùa nghịch với nhau trong đám tắc đường, trong lúc cha mẹ chúng đang cau có vì kẹt xe và không thể để ý đến chúng. Thằng nhóc láu lỉnh cố gắng giật cái bít tất của cô bé ngồi trong lòng mẹ ở chiếc xe bên cạnh, rồi nó cười phá lên khanh khách. Cô nhóc phụng phịu sắp khóc, nhưng bỗng nhiên nó nhìn thấy nụ cười của nàng. Cái mặt sắp mếu bỗng nhiên nở một nụ cười phụ họa, đến là yêu! Hai đứa trẻ bắt đầu để ý đến nàng, cố gắng bắt chuyện với nàng bằng ánh mắt. Cứ mỗi lần thấy nàng nhướn mày lên nhìn lại trêu chọc, chúng lại cười ngượng nghịu và thích thú. Nàng đã cười vui như thế với hai đứa nhóc và quên hẳn cái đám tắc đường khó chịu kia.
Một mùa xuân đã đến thật rồi! Một chút mưa bụi, một chút khí trời mát mẻ và những nụ cười thơ trẻ tình cờ trên phố, thế là đã đủ cho tâm trạng nàng phấn chấn trong suốt ngày hôm nay!!!
Sáng nay có mưa xuân và lòng nàng nở ra một bông hoa tươi tắn. Thật buồn cười vì bông hoa mùa xuân ấy bắt đầu hé mở trong lòng nàng từ nụ cười của hai đứa nhóc nàng tình cờ nhìn thấy trên phố.
Chúng chỉ mới khoảng 3, 4 tuổi thôi. Chúng cũng chẳng phải là anh em mà chỉ đơn giản là những đứa trẻ tình cờ nhìn thấy nhau, tranh thủ đùa nghịch với nhau trong đám tắc đường, trong lúc cha mẹ chúng đang cau có vì kẹt xe và không thể để ý đến chúng. Thằng nhóc láu lỉnh cố gắng giật cái bít tất của cô bé ngồi trong lòng mẹ ở chiếc xe bên cạnh, rồi nó cười phá lên khanh khách. Cô nhóc phụng phịu sắp khóc, nhưng bỗng nhiên nó nhìn thấy nụ cười của nàng. Cái mặt sắp mếu bỗng nhiên nở một nụ cười phụ họa, đến là yêu! Hai đứa trẻ bắt đầu để ý đến nàng, cố gắng bắt chuyện với nàng bằng ánh mắt. Cứ mỗi lần thấy nàng nhướn mày lên nhìn lại trêu chọc, chúng lại cười ngượng nghịu và thích thú. Nàng đã cười vui như thế với hai đứa nhóc và quên hẳn cái đám tắc đường khó chịu kia.
Một mùa xuân đã đến thật rồi! Một chút mưa bụi, một chút khí trời mát mẻ và những nụ cười thơ trẻ tình cờ trên phố, thế là đã đủ cho tâm trạng nàng phấn chấn trong suốt ngày hôm nay!!!
Friday, February 23, 2007
Chuyện kinh dị!
Chuyen kinh di...
Hom ay la mot ngay troi buon. Tet day, Tet ma troi u am den noi, nang chang he co cam hung ra khoi nha. Nhung buoi chieu hom ay, nang buoc phai chay xe mot minh ra pho. Con pho ay rat dai va rat dong nguoi, nhung nguoi xung quanh deu vui tuoi, hon ho. Ho di du xuan ma`...
Giua dong nguoi nhu the ma nang thay le loi, ngo ngan the!!! Nang chay xe that nhanh, mong sao den dich som de duoc som ve nha, vi thuc su nang ko thay vui khi di trong mot buoi chieu nhu the - nhieu gio va u buon! Dang di, bong nhien, linh cam khien nang quay dau lai, troi oi, co mot ga dan ong dang di ke ke ben nang! Khong biet han ta di theo nang tu bao gio, nhung khi nang quay lai va nhin thay mat ga, nang hoang so thuc su! Han di len ngang hang voi nang, noi nhung cau gi do ma trong luc hot hoang, nang ko tai nao nghe thay. Nang dung xe lai de xe cua ga vuot len. Nhung that khung khiep, ga dan ong dang so do cung lap tuc phanh xe lai. Han cu dung do, quay dau nhin cham chap vao nang - mot cai nhin nhu muon xuyen thung nang! Nang luong cuong va chang nghi ra viec gi hon la chay xe that nhanh. Chua bao gio nang chay xe nhanh den the! Va nuoc mat bat dau roi...
Nang hoang hot cau cuu may nguoi thanh nien di phia truoc, nhung duong nhu ho ko nghe thay, hay tai tieng cua nang ko du ro rang? It ra thi ho cung nen de y den ve mat tai xanh cua nang luc ay chu? The ma... Nang bat dau khoc tam tuc. Mot noi co don dang len ngap long. Cuoi cung thi nang cung chi la mot dua con gai yeu ot va be nho. Nang ko muon mot minh nua, ko muon nua...
Khi ve nha va da binh tinh lai, nang thay nang that ngo ngan vi da khoc giua pho, giua mua xuan. Moi nguoi van di lai tap nap quanh nang, du ho ko de y den noi so hai cua nang thi dau sao ho cung la mot rao chan an toan cho nang, bao ve nang khoi nhung hanh dong khung khiep ma ga dan ong kia co the gay ra. Nhung luc ay nang chi thay co don, chi thay don doc, chi thay can phai khoc de noi hoang so tan ra cung nuoc mat.
Tu hom ay, nang ko muon ra khoi nha ma chi co 1 minh. Se di cung em gai, hoac voi me. Nang ko muon lap lai cam giac "mot minh" dang ghet kia nua! Mua xuan ko co cho cho noi co don, nang a!
Hom ay la mot ngay troi buon. Tet day, Tet ma troi u am den noi, nang chang he co cam hung ra khoi nha. Nhung buoi chieu hom ay, nang buoc phai chay xe mot minh ra pho. Con pho ay rat dai va rat dong nguoi, nhung nguoi xung quanh deu vui tuoi, hon ho. Ho di du xuan ma`...
Giua dong nguoi nhu the ma nang thay le loi, ngo ngan the!!! Nang chay xe that nhanh, mong sao den dich som de duoc som ve nha, vi thuc su nang ko thay vui khi di trong mot buoi chieu nhu the - nhieu gio va u buon! Dang di, bong nhien, linh cam khien nang quay dau lai, troi oi, co mot ga dan ong dang di ke ke ben nang! Khong biet han ta di theo nang tu bao gio, nhung khi nang quay lai va nhin thay mat ga, nang hoang so thuc su! Han di len ngang hang voi nang, noi nhung cau gi do ma trong luc hot hoang, nang ko tai nao nghe thay. Nang dung xe lai de xe cua ga vuot len. Nhung that khung khiep, ga dan ong dang so do cung lap tuc phanh xe lai. Han cu dung do, quay dau nhin cham chap vao nang - mot cai nhin nhu muon xuyen thung nang! Nang luong cuong va chang nghi ra viec gi hon la chay xe that nhanh. Chua bao gio nang chay xe nhanh den the! Va nuoc mat bat dau roi...
Nang hoang hot cau cuu may nguoi thanh nien di phia truoc, nhung duong nhu ho ko nghe thay, hay tai tieng cua nang ko du ro rang? It ra thi ho cung nen de y den ve mat tai xanh cua nang luc ay chu? The ma... Nang bat dau khoc tam tuc. Mot noi co don dang len ngap long. Cuoi cung thi nang cung chi la mot dua con gai yeu ot va be nho. Nang ko muon mot minh nua, ko muon nua...
Khi ve nha va da binh tinh lai, nang thay nang that ngo ngan vi da khoc giua pho, giua mua xuan. Moi nguoi van di lai tap nap quanh nang, du ho ko de y den noi so hai cua nang thi dau sao ho cung la mot rao chan an toan cho nang, bao ve nang khoi nhung hanh dong khung khiep ma ga dan ong kia co the gay ra. Nhung luc ay nang chi thay co don, chi thay don doc, chi thay can phai khoc de noi hoang so tan ra cung nuoc mat.
Tu hom ay, nang ko muon ra khoi nha ma chi co 1 minh. Se di cung em gai, hoac voi me. Nang ko muon lap lai cam giac "mot minh" dang ghet kia nua! Mua xuan ko co cho cho noi co don, nang a!
Tuesday, February 20, 2007
Ngày cuối cùng của Tết
Ngay cuoi cung cua Tet!
Nam nay troi hay that! Den ngay cuoi cung moi thay mua xuan... May hom troi cu nang nong nhu mua he, lam nang nho qua! Mua he, mua he, nang yeu mua he cuong nhiet, yeu anh nang mat troi, yeu bien xanh, yeu nhung buoi chieu mat ruoi... Nang mong mua he tung ngay, dau biet rang nhu the la co loi voi mua xuan...
Nang trong doi cai gi co chu? Cai gi o phia xa xoi kia, cai gi nhi? Mua bui mua xuan chi khien nang nho nhung con mua mua ha!
Nam nay troi hay that! Den ngay cuoi cung moi thay mua xuan... May hom troi cu nang nong nhu mua he, lam nang nho qua! Mua he, mua he, nang yeu mua he cuong nhiet, yeu anh nang mat troi, yeu bien xanh, yeu nhung buoi chieu mat ruoi... Nang mong mua he tung ngay, dau biet rang nhu the la co loi voi mua xuan...
Nang trong doi cai gi co chu? Cai gi o phia xa xoi kia, cai gi nhi? Mua bui mua xuan chi khien nang nho nhung con mua mua ha!
Thursday, February 15, 2007
Tết!
Tet den roi!!!
Tet co the den voi ban tu mot thang truoc, mot tuan truoc hay chi it ra la may ngay truoc, trong niem hao huc, doi cho... Nhung voi nang, khong khi Tet moi bat dau xuat hien tu hom nay. Sang nay, nang di mua hoa, va thay long thanh than la ky! Nang nhin thay mua xuan tren nhung canh hoa dao hong tham, tren nhung canh hoa hue trang tinh khoi. Nang thay phan chan trong long, va biet la Tet den!
An Tet o Ha Noi, mot su kien moi me trong cuoc song cua nang! Va hy vong, su kien nay se keo theo nhung su kien vui ve va moi me khac den voi nang. Nhung, dau sao thi nang van nho cai Tet o Vinh, nho nhung chieu mung 1 dung dang dung de di le Den cung may co ban than, nho nhung cuoc gap mat voi ban cu, nho dem giao thua di dao o Quang truong thanh pho, nho ... nho....
Tet co the den voi ban tu mot thang truoc, mot tuan truoc hay chi it ra la may ngay truoc, trong niem hao huc, doi cho... Nhung voi nang, khong khi Tet moi bat dau xuat hien tu hom nay. Sang nay, nang di mua hoa, va thay long thanh than la ky! Nang nhin thay mua xuan tren nhung canh hoa dao hong tham, tren nhung canh hoa hue trang tinh khoi. Nang thay phan chan trong long, va biet la Tet den!
An Tet o Ha Noi, mot su kien moi me trong cuoc song cua nang! Va hy vong, su kien nay se keo theo nhung su kien vui ve va moi me khac den voi nang. Nhung, dau sao thi nang van nho cai Tet o Vinh, nho nhung chieu mung 1 dung dang dung de di le Den cung may co ban than, nho nhung cuoc gap mat voi ban cu, nho dem giao thua di dao o Quang truong thanh pho, nho ... nho....
Wednesday, February 7, 2007
Hoang mang
Viết cho một đêm trắng...
Nàng thật không biết, thực sự trong tay nàng đang có gì? Một công việc để làm, một sự nghiệp để theo đuổi, một gia đình để yêu thương và rất nhiều bạn bè để chia sẻ. Thế nhưng, ngần ấy chưa đủ để trái tim nàng cảm thấy đủ đầy. Nàng biết, phía bên ngực trái, nơi hằng giây vẫn thổn thức những nhịp đập, đang có một khoảng trống thăm thẳm tưởng chừng như không có gì có thể khỏa lấp nổi...
Một đêm khó ngủ khiến nàng không thể nhận ra người trong gương. Ai kia? Cô gái với đôi mắt thất thần ấy là ai? Đến nàng còn không biết thì ai có thể biết nữa đây. Nàng ước, giá có ai đó đủ tài năng và đủ khả năng thấu hiểu nàng để phác lên những đường nét của tâm hồn đang hiển hiện trên khuôn mặt nàng lúc này. Như thế, mọi ẩn ức nội tâm trong thế giới tinh thần của nàng bỗng nhiên biến thành vật chất, biến thành thứ có thể nhìn ngắm được. Ừm, nỗi u buồn này sẽ có màu rêu, niềm hoài vọng này sẽ là màu vàng nhạt, còn sự chán chường này sẽ mang màu xám... Thế, liệu đã đủ để làm nên một bức tranh hay chưa?
Mà thật ra, nàng cũng đâu đã "chỉ mặt đặt tên" được hết tất cả những xúc cảm đang cuồn cuộn trong lòng nàng. Thế thì mong gì có người sẽ phác lên được những đường nét và màu sắc cho những cảm xúc đó. Nàng đang ra sao? Buồn ư? Không hẳn. Hiu quạnh ư? Không hẳn. Hay là trống rỗng? Cũng không hẳn. Nàng không tự "đọc" được mình thì cũng chớ có mong tìm thấy một người có khả năng thấu thị tim gan nàng, nàng ạ!
Tại sao nàng lại tự lái mình vào một con đường ngoằn nghoèo như vậy? Một con đường dẫn vào một khu rừng rậm mà không có lối ra. Vì nàng đang quá cô đơn? Vì nàng đang quá chống chếnh? Vì đôi bàn tay nàng đang rỗng không? Dù là vì sao đi chăng nữa thì nàng cũng đừng nên bước vào khu rừng rậm dày đặc những thứ rối rắm kia nữa. Đó không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn, phải không?
Nàng thật không biết, thực sự trong tay nàng đang có gì? Một công việc để làm, một sự nghiệp để theo đuổi, một gia đình để yêu thương và rất nhiều bạn bè để chia sẻ. Thế nhưng, ngần ấy chưa đủ để trái tim nàng cảm thấy đủ đầy. Nàng biết, phía bên ngực trái, nơi hằng giây vẫn thổn thức những nhịp đập, đang có một khoảng trống thăm thẳm tưởng chừng như không có gì có thể khỏa lấp nổi...
Một đêm khó ngủ khiến nàng không thể nhận ra người trong gương. Ai kia? Cô gái với đôi mắt thất thần ấy là ai? Đến nàng còn không biết thì ai có thể biết nữa đây. Nàng ước, giá có ai đó đủ tài năng và đủ khả năng thấu hiểu nàng để phác lên những đường nét của tâm hồn đang hiển hiện trên khuôn mặt nàng lúc này. Như thế, mọi ẩn ức nội tâm trong thế giới tinh thần của nàng bỗng nhiên biến thành vật chất, biến thành thứ có thể nhìn ngắm được. Ừm, nỗi u buồn này sẽ có màu rêu, niềm hoài vọng này sẽ là màu vàng nhạt, còn sự chán chường này sẽ mang màu xám... Thế, liệu đã đủ để làm nên một bức tranh hay chưa?
Mà thật ra, nàng cũng đâu đã "chỉ mặt đặt tên" được hết tất cả những xúc cảm đang cuồn cuộn trong lòng nàng. Thế thì mong gì có người sẽ phác lên được những đường nét và màu sắc cho những cảm xúc đó. Nàng đang ra sao? Buồn ư? Không hẳn. Hiu quạnh ư? Không hẳn. Hay là trống rỗng? Cũng không hẳn. Nàng không tự "đọc" được mình thì cũng chớ có mong tìm thấy một người có khả năng thấu thị tim gan nàng, nàng ạ!
Tại sao nàng lại tự lái mình vào một con đường ngoằn nghoèo như vậy? Một con đường dẫn vào một khu rừng rậm mà không có lối ra. Vì nàng đang quá cô đơn? Vì nàng đang quá chống chếnh? Vì đôi bàn tay nàng đang rỗng không? Dù là vì sao đi chăng nữa thì nàng cũng đừng nên bước vào khu rừng rậm dày đặc những thứ rối rắm kia nữa. Đó không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn, phải không?
Tuesday, February 6, 2007
Thằng bạn thân
Có phone, có phone..
Hôm ấy chắc trời Marseille rất đẹp, hôm ấy chắc là một buổi sáng vô cùng dễ chịu và tuyệt vời, hôm ấy chắc là có nắng nhè nhẹ, có gió hiu hiu... Nàng đoán thế vì có như thế thì hôm ấy, thằng bạn ở xa tít trời Tây mới chợt "tưng bừng cảm hứng", chợt nhớ ra mình còn có một cô bạn thân ở Việt Nam mà phone về cho nàng! Quý hóa quá! Có lẽ nàng nên cám ơn tiết trời ngày hôm ấy ở Marseille.
Giọng hắn vẫn thế, rất vui vẻ nhưng hơi bị khàn vì ốm. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang hạnh phúc như thế nào. Ừ, khi người ta hạnh phúc, người ta sẽ biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Nàng cầu mong cho hắn giữ được niềm hạnh phúc này thật bền lâu, để thi thoảng hắn còn có chuyện mà tâm sự với nàng, mà nhờ nàng "tư vấn" chứ!
Hắn nói chuyện và cười. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt toe toét và ngộ nghĩnh của hắn lúc đó như thế nào. Cứ như thế nhé, Ngất!
Hôm ấy chắc trời Marseille rất đẹp, hôm ấy chắc là một buổi sáng vô cùng dễ chịu và tuyệt vời, hôm ấy chắc là có nắng nhè nhẹ, có gió hiu hiu... Nàng đoán thế vì có như thế thì hôm ấy, thằng bạn ở xa tít trời Tây mới chợt "tưng bừng cảm hứng", chợt nhớ ra mình còn có một cô bạn thân ở Việt Nam mà phone về cho nàng! Quý hóa quá! Có lẽ nàng nên cám ơn tiết trời ngày hôm ấy ở Marseille.
Giọng hắn vẫn thế, rất vui vẻ nhưng hơi bị khàn vì ốm. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang hạnh phúc như thế nào. Ừ, khi người ta hạnh phúc, người ta sẽ biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Nàng cầu mong cho hắn giữ được niềm hạnh phúc này thật bền lâu, để thi thoảng hắn còn có chuyện mà tâm sự với nàng, mà nhờ nàng "tư vấn" chứ!
Hắn nói chuyện và cười. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt toe toét và ngộ nghĩnh của hắn lúc đó như thế nào. Cứ như thế nhé, Ngất!
Sunday, February 4, 2007
Học quên để nhớ
Học quên để nhớ...
Ai đó đã nói với nàng rằng, cuộc sống không chỉ là những đắp bồi thương nhớ, cuộc sống còn là những lãng quên - những lãng quên cần thiết. Nàng chưa bao giờ để tâm đến điều ấy vì nàng yêu từng giây phút mà nàng đã đi qua. Thế mà, giờ đây, nàng đang học cách quên, như đứa trẻ thơ bắt đầu học nhớ!
Xóa đi ký ức, điều đó có quá sức đối với nàng không? Chắc chắn là quá khó! Nhưng, nàng sẽ bắt đầu, bắt đầu bằng việc xóa đi những thứ vật chất hiển hiện xung quanh - những dòng chữ này, những con số này, những thứ vân vân khác nữa... Điều đó thì quá đơn giản. Một cái enter, thế là xong! Tiếp theo thì nàng nên làm gì nhỉ? Cứ tưởng làm được việc đầu tiên thì sẽ biết ngay mình phải làm gì tiếp theo, như một điều đương nhiên. Đấy, mọi người vẫn thường nhầm tưởng tai hại như thế đấy! Giờ thì nàng hiểu, hóa ra, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có luôn cái tiếp theo, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có kết thúc... Thế mới là cuộc sống!
Nàng chưa tìm ra công đoạn tiếp theo trong cái "giáo trình học quên" mà chính nàng là người biên soạn. Rồi dần dần, cuộc sống sẽ dạy cho nàng, nàng tin chắc như thế! Nàng còn rất trẻ, còn tha hồ mà học những bài học của đời sống mênh mông này. Ồ, bỗng dưng nàng nghĩ ra. Để học quên, có khi không cần phải ngoái về những điều muốn quên rồi xóa từng thứ một. Để học quên, có khi, nàng nên ngẩng đầu nhìn về phía trước, và bắt đầu học nhớ về những điều mới mẻ hơn. Tương lai có thể không đủ rạng rỡ để phủ mờ quá khứ, nhưng ít ra, tương lai cũng giúp ta biết sống ít luyến lưu hơn với quá khứ đã qua.
"Giáo trình học quên" của nàng đang dang dở, rồi đời sống kia sẽ đắp bồi thêm...
Ai đó đã nói với nàng rằng, cuộc sống không chỉ là những đắp bồi thương nhớ, cuộc sống còn là những lãng quên - những lãng quên cần thiết. Nàng chưa bao giờ để tâm đến điều ấy vì nàng yêu từng giây phút mà nàng đã đi qua. Thế mà, giờ đây, nàng đang học cách quên, như đứa trẻ thơ bắt đầu học nhớ!
Xóa đi ký ức, điều đó có quá sức đối với nàng không? Chắc chắn là quá khó! Nhưng, nàng sẽ bắt đầu, bắt đầu bằng việc xóa đi những thứ vật chất hiển hiện xung quanh - những dòng chữ này, những con số này, những thứ vân vân khác nữa... Điều đó thì quá đơn giản. Một cái enter, thế là xong! Tiếp theo thì nàng nên làm gì nhỉ? Cứ tưởng làm được việc đầu tiên thì sẽ biết ngay mình phải làm gì tiếp theo, như một điều đương nhiên. Đấy, mọi người vẫn thường nhầm tưởng tai hại như thế đấy! Giờ thì nàng hiểu, hóa ra, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có luôn cái tiếp theo, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có kết thúc... Thế mới là cuộc sống!
Nàng chưa tìm ra công đoạn tiếp theo trong cái "giáo trình học quên" mà chính nàng là người biên soạn. Rồi dần dần, cuộc sống sẽ dạy cho nàng, nàng tin chắc như thế! Nàng còn rất trẻ, còn tha hồ mà học những bài học của đời sống mênh mông này. Ồ, bỗng dưng nàng nghĩ ra. Để học quên, có khi không cần phải ngoái về những điều muốn quên rồi xóa từng thứ một. Để học quên, có khi, nàng nên ngẩng đầu nhìn về phía trước, và bắt đầu học nhớ về những điều mới mẻ hơn. Tương lai có thể không đủ rạng rỡ để phủ mờ quá khứ, nhưng ít ra, tương lai cũng giúp ta biết sống ít luyến lưu hơn với quá khứ đã qua.
"Giáo trình học quên" của nàng đang dang dở, rồi đời sống kia sẽ đắp bồi thêm...
Thursday, February 1, 2007
Tự hỏi
Có một người tặng bạn một món quà tuyệt vời, bạn say sưa hạnh phúc, vui sướng vì món quà ấy. Bạn nghĩ bạn có thể làm bất kỳ điều phi thường nào vì bạn đã là chủ nhân của một thứ vô cùng đáng giá - một thứ mà chỉ duy nhất bạn có được mà thôi. Thế rồi, một hôm, người bạn ấy đến nói với bạn rằng: Hãy thông cảm cho tôi, tôi không nghĩ là mình muốn trao cho anh món quà này, tôi nghĩ là tôi đã lầm lẫn... Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Hụt hẫng, tiếc nuối, đau khổ, chán chường......? Và những gì gì nữa...
Nàng đang học cách tự tìm hiểu chính mình. Nàng sẽ không bao giờ hiểu được ai khác nếu không tự hiểu mình là ai, mình đang hành động vì cái gì? Từ trước tới giờ, nàng lúc nào cũng đặt cảm giác của mình lên trước hết - đó là ưu điểm và cũng là nhược điểm. Nàng biết rõ từng cảm giác, nâng niu từng cảm giác của bản thân, điều đó rất tốt. Nhưng, nếu quá đề cao cảm giác của bản thân mà quên đi cảm giác của những người xung quanh, đấy lại là một điều không thể chấp nhận được! Vậy thì sao nàng lại không bắt đầu tìm hiểu cảm giác của những người xung quanh từ chính những cảm giác thật sự của mình? Điều đó không quá khó và cũng không hẳn là dễ dàng. Nhưng nàng tin là nàng làm được!
Nàng đang học cách tự tìm hiểu chính mình. Nàng sẽ không bao giờ hiểu được ai khác nếu không tự hiểu mình là ai, mình đang hành động vì cái gì? Từ trước tới giờ, nàng lúc nào cũng đặt cảm giác của mình lên trước hết - đó là ưu điểm và cũng là nhược điểm. Nàng biết rõ từng cảm giác, nâng niu từng cảm giác của bản thân, điều đó rất tốt. Nhưng, nếu quá đề cao cảm giác của bản thân mà quên đi cảm giác của những người xung quanh, đấy lại là một điều không thể chấp nhận được! Vậy thì sao nàng lại không bắt đầu tìm hiểu cảm giác của những người xung quanh từ chính những cảm giác thật sự của mình? Điều đó không quá khó và cũng không hẳn là dễ dàng. Nhưng nàng tin là nàng làm được!
Tuesday, January 30, 2007
Entry for January 31, 2007
Bạn bảo nàng: Hãy đi một nơi thật xa, hãy chỉ có một mình, hãy đẩy mình vào tình trạng cô đơn để làm "phép thử" cho chính tâm hồn mình. Ừ, giá được như thế cũng tốt, nhưng nàng sợ, phép thử ấy rốt cuộc cũng chỉ đem lại ngút ngàn cay đắng cho chính nàng và cho cả một người kia. Nàng chỉ sợ, giá buốt vẫn hoàn ... buốt giá!
Nàng biết mọi người quan tâm đến nàng. Hôm qua, nàng đã có những người bạn mới - những người lần đầu tiên nàng thực sự chia sẻ, thực sự lắng nghe, thực sự thấy họ quan tâm đến nàng như thế nào... Nàng cảm thấy mọi người đang cố gắng giúp nàng tìm ra một lối thoát, nàng biết ơn họ biết nhường nào. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, chỉ có nàng, chính nàng mới có thể tự xoa dịu mình, tự "cân bằng" lại chính mình mà thôi.
Hôm nay nàng ngồi cả ngày ở Viện, chăm chú lắng nghe cuộc Hội thảo khoa học. Quá nhiều điều mới mẻ, quá nhiều điều nàng muốn được biết thêm, hiểu thêm. Nhưng có lẽ điều nàng có thể làm được đầu tiên đó là tìm đọc cuốn "Mẫu thượng ngàn" (Nguyễn Xuân Khánh). Hy vọng là nàng sẽ thu xếp được thời gian để đọc nó trong tuần sau.
Một ngày thanh thản sắp qua!
Nàng biết mọi người quan tâm đến nàng. Hôm qua, nàng đã có những người bạn mới - những người lần đầu tiên nàng thực sự chia sẻ, thực sự lắng nghe, thực sự thấy họ quan tâm đến nàng như thế nào... Nàng cảm thấy mọi người đang cố gắng giúp nàng tìm ra một lối thoát, nàng biết ơn họ biết nhường nào. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, chỉ có nàng, chính nàng mới có thể tự xoa dịu mình, tự "cân bằng" lại chính mình mà thôi.
Hôm nay nàng ngồi cả ngày ở Viện, chăm chú lắng nghe cuộc Hội thảo khoa học. Quá nhiều điều mới mẻ, quá nhiều điều nàng muốn được biết thêm, hiểu thêm. Nhưng có lẽ điều nàng có thể làm được đầu tiên đó là tìm đọc cuốn "Mẫu thượng ngàn" (Nguyễn Xuân Khánh). Hy vọng là nàng sẽ thu xếp được thời gian để đọc nó trong tuần sau.
Một ngày thanh thản sắp qua!
Monday, January 29, 2007
Những câu hỏi???
Nàng muốn biết nàng có thể tìm thấy ở đâu một chút yên bình? Nàng muốn biết nàng có thể giấu ở đâu gánh nặng tâm lý khổ sở này? Nàng muốn biết nàng có thể kiếm tìm ở đâu một hạnh phúc ngọt ngào của tuổi thanh xuân? Những ước muốn ấy có lấy gì làm xa vợi lắm.... Rồi tương lai sẽ trả lời nàng tất cả. Nàng biết vậy nhưng vẫn băn khoăn, rồi tương lai sẽ đi qua cuộc đời nàng như thế nào? Tương lai sẽ thành hiện tại của nàng như thế nào? Và rồi, tương lai ấy sẽ thành quá khứ ra sao? Những câu hỏi rối rắm này, giá mà nàng có thể tìm thấy câu trả lời trong một cuốn sách, kiểu như: "100 câu hỏi vì sao?" thì thật tốt!
Nàng đã ước được vươn vai một cái, và mọi thứ muộn phiền bỗng nhiên tan biến hết. Nàng sẽ lại là nàng, tự tin và kiêu hãnh. Thì ước như thế, chứ nàng biết chỉ có phép màu mới giúp điều ước ấy của nàng trở thành hiện thực. Mấy hôm nay thời tiết bất thường. Ngày thì chang chang nắng, đêm thì tái tê lạnh. Nàng đã tự nhủ: nàng đang cảm thấy chống chếnh chỉ đơn giản vì cái thời tiết bất thường ấy mà thôi. Đúng là một lý do trẻ con và ngốc nghếch! Nàng đâu thể tự phỉnh phờ mình, dụ dỗ trái tim mình bằng một lý do như thế! Nàng biết chắc điều đó nhưng vẫn cứ vờ vĩnh làm một kẻ ngây thơ. Ừ, giá mà bây giờ nàng được "ngây ngây thơ thơ" như hai chị em trong "Tỏa nhị Kiều" thì có khi lại tốt! Ôi, những ý nghĩ quẩn quanh!
Tối nay nàng lại phải đi học, chắc chắn là sẽ phải đứng dậy nói điều gì đó với thầy giáo và các bạn vì hôm nay có thảo luận. Nào, để xem nàng sẽ nói cái gì? Một điều cũ xưa như trái đất, hay là một điều mới mẻ đủ khiến mọi người ngạc nhiên và khó hiểu? Từ giờ đến trưa, có ai có khả năng đem lại cảm hứng cho nàng sáng tạo ra một điều mới mẻ không nhỉ? Nàng biết chắc là không, mà biết đâu có, nhỉ? Hãy bắt tay vào công việc, để thấy mình đang sống.
Nàng đã ước được vươn vai một cái, và mọi thứ muộn phiền bỗng nhiên tan biến hết. Nàng sẽ lại là nàng, tự tin và kiêu hãnh. Thì ước như thế, chứ nàng biết chỉ có phép màu mới giúp điều ước ấy của nàng trở thành hiện thực. Mấy hôm nay thời tiết bất thường. Ngày thì chang chang nắng, đêm thì tái tê lạnh. Nàng đã tự nhủ: nàng đang cảm thấy chống chếnh chỉ đơn giản vì cái thời tiết bất thường ấy mà thôi. Đúng là một lý do trẻ con và ngốc nghếch! Nàng đâu thể tự phỉnh phờ mình, dụ dỗ trái tim mình bằng một lý do như thế! Nàng biết chắc điều đó nhưng vẫn cứ vờ vĩnh làm một kẻ ngây thơ. Ừ, giá mà bây giờ nàng được "ngây ngây thơ thơ" như hai chị em trong "Tỏa nhị Kiều" thì có khi lại tốt! Ôi, những ý nghĩ quẩn quanh!
Tối nay nàng lại phải đi học, chắc chắn là sẽ phải đứng dậy nói điều gì đó với thầy giáo và các bạn vì hôm nay có thảo luận. Nào, để xem nàng sẽ nói cái gì? Một điều cũ xưa như trái đất, hay là một điều mới mẻ đủ khiến mọi người ngạc nhiên và khó hiểu? Từ giờ đến trưa, có ai có khả năng đem lại cảm hứng cho nàng sáng tạo ra một điều mới mẻ không nhỉ? Nàng biết chắc là không, mà biết đâu có, nhỉ? Hãy bắt tay vào công việc, để thấy mình đang sống.
Tuesday, January 23, 2007
Buồn!
Sáng nay, nàng đến Viện như mọi ngày, đến như một thói quen...
Đêm qua chương trình dự báo thời tiết đã thông tin rằng: hôm nay có không khí lạnh tràn về, có thể có mưa nữa. Nghĩa là trời sẽ lạnh hơn, sẽ có thêm chút mưa lất phất, sẽ khác đi so với những ngày qua. Nhưng hóa ra, đó chỉ là ý tưởng của nàng khi xem dự báo thời tiết. Ý tưởng ấy bị "phá sản" khi nàng vừa tỉnh giấc và chạy vội ra lan can "nghe ngóng" đất trời. Vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm trước và hôm trước nữa... Trời u ám và lạnh vừa vừa! Nàng cảm thấy chán nản. Có lẽ nàng vẫn chưa lấy lại được cảm giác về thời tiết, có lẽ, những ức chế tâm lý vẫn bủa vây nàng, khiến nàng không bình thường cho lắm!
Nàng đã đứng trước gương rất lâu, tự ngắm nhìn khuôn mặt của mình và tự hỏi: Liệu có ai nghĩ rằng nàng không phải là một người bình thường khi vô tình trông thấy nàng ngoài phố? Không biết những người lướt qua nàng vội vàng ở ngoài kia có nhìn thấy được điều gì đang diễn ra trong con người nàng không? Nàng lo sợ, lo sợ mình trở thành một chiếc bình pha lê trong vắt trước mắt mọi người. Thực sự lo sợ....
Nàng đọc blog của bạn và đọc lại bài thơ bạn viết cho nàng và chuyện của nàng. Bài thơ có vẻ nhẹ nhõm nhưng nó khiến tim nàng đau nhói. Nàng thấy nàng là người có lỗi, nàng thấy nàng tàn nhẫn, nàng thấy nàng độc ác với quá khứ... Nhưng đó là nàng, đích xác là nàng!!! "Chỉ một lời em nói/ Khát tim anh một đời".... Trời ơi, nàng đâu muốn như thế....
Đêm qua chương trình dự báo thời tiết đã thông tin rằng: hôm nay có không khí lạnh tràn về, có thể có mưa nữa. Nghĩa là trời sẽ lạnh hơn, sẽ có thêm chút mưa lất phất, sẽ khác đi so với những ngày qua. Nhưng hóa ra, đó chỉ là ý tưởng của nàng khi xem dự báo thời tiết. Ý tưởng ấy bị "phá sản" khi nàng vừa tỉnh giấc và chạy vội ra lan can "nghe ngóng" đất trời. Vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm trước và hôm trước nữa... Trời u ám và lạnh vừa vừa! Nàng cảm thấy chán nản. Có lẽ nàng vẫn chưa lấy lại được cảm giác về thời tiết, có lẽ, những ức chế tâm lý vẫn bủa vây nàng, khiến nàng không bình thường cho lắm!
Nàng đã đứng trước gương rất lâu, tự ngắm nhìn khuôn mặt của mình và tự hỏi: Liệu có ai nghĩ rằng nàng không phải là một người bình thường khi vô tình trông thấy nàng ngoài phố? Không biết những người lướt qua nàng vội vàng ở ngoài kia có nhìn thấy được điều gì đang diễn ra trong con người nàng không? Nàng lo sợ, lo sợ mình trở thành một chiếc bình pha lê trong vắt trước mắt mọi người. Thực sự lo sợ....
Nàng đọc blog của bạn và đọc lại bài thơ bạn viết cho nàng và chuyện của nàng. Bài thơ có vẻ nhẹ nhõm nhưng nó khiến tim nàng đau nhói. Nàng thấy nàng là người có lỗi, nàng thấy nàng tàn nhẫn, nàng thấy nàng độc ác với quá khứ... Nhưng đó là nàng, đích xác là nàng!!! "Chỉ một lời em nói/ Khát tim anh một đời".... Trời ơi, nàng đâu muốn như thế....
Tuesday, January 16, 2007
Entry for January 17, 2007
Nàng sẽ không ân hận khi quay đầu về quá khứ, và cũng không ân hận khi nghĩ tới tương lai. Đó là điều mà nàng tin chắc trong lúc này. Rồi đây, nàng biết, nàng sẽ phải đối diện với rất nhiều đau đớn, rất nhiều khổ sở nhưng sự giằng xé thì có lẽ là đã ra đi rồi. Ra đi từ ngày hôm qua, và ở lại trong sự xa xăm của những ngày quá vãng...
Nàng sẽ sống tiếp như thế nào, nàng cũng không biết nữa. Nhưng nàng dám sống, dám tin - đó là điều quan trọng nhất! Nàng sẽ làm người khác đau, và cũng tự làm đau mình, nhưng biết làm sao được... Cuộc sống là như thế!
Nàng sẽ sống tiếp như thế nào, nàng cũng không biết nữa. Nhưng nàng dám sống, dám tin - đó là điều quan trọng nhất! Nàng sẽ làm người khác đau, và cũng tự làm đau mình, nhưng biết làm sao được... Cuộc sống là như thế!
Monday, January 8, 2007
Gặp thác!!!
Mấy hôm nay, Hà Nội lạnh tái tê!
Nàng chỉ thích được nằm trong chăn ấm và suy nghĩ... Sáng nay nàng lên Viện muộn hơn mọi ngày, chỉ vì sở thích bất thường ấy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy tương lai là một thứ gì đó nằm trong tay nàng ngay thời hiện tại. Rất hiếm khi nàng phải suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai. Cuộc đời nàng từ bé đến lớn tựa như một dòng chảy, cứ mải miết xuôi dòng vô cùng thuận lợi. Nhưng cũng có lẽ vì dòng chảy ấy êm đềm quá nên nàng đã bị ru ngủ, khiến nàng quên rằng, nàng cũng có một trí óc không tồi để suy nghĩ.
Giây phút này đây, dòng chảy đời nàng đang gặp "thác ghềnh". Nàng không chắc đó là hiểm họa hay may mắn, nhưng nàng vẫn thấy vô cùng cảm ơn cái "thác ghềnh" đột ngột ấy bởi nhờ nó mà dòng chảy đời nàng có cơ hội được dừng lại để bắt đầu suy ngẫm. Suy ngẫm đầu tiên là về hiện tại, suy ngẫm thứ hai là về quá khứ, và điều thứ ba nàng phải suy ngẫm, đó chính là tương lai...
Một người bạn nói với nàng kiểu rất chi là "nghị quyết Đại hội Đảng" rằng: Trong sự thách thức, trong sự khủng hoảng luôn luôn tiềm ẩn những thời cơ. Nàng thấy điều đó không sai, nhưng cũng không dám chắc mình có thể vượt qua sự khủng hoảng hay không. Nàng chưa bao giờ như thế cả.
Nàng chỉ thích được nằm trong chăn ấm và suy nghĩ... Sáng nay nàng lên Viện muộn hơn mọi ngày, chỉ vì sở thích bất thường ấy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy tương lai là một thứ gì đó nằm trong tay nàng ngay thời hiện tại. Rất hiếm khi nàng phải suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai. Cuộc đời nàng từ bé đến lớn tựa như một dòng chảy, cứ mải miết xuôi dòng vô cùng thuận lợi. Nhưng cũng có lẽ vì dòng chảy ấy êm đềm quá nên nàng đã bị ru ngủ, khiến nàng quên rằng, nàng cũng có một trí óc không tồi để suy nghĩ.
Giây phút này đây, dòng chảy đời nàng đang gặp "thác ghềnh". Nàng không chắc đó là hiểm họa hay may mắn, nhưng nàng vẫn thấy vô cùng cảm ơn cái "thác ghềnh" đột ngột ấy bởi nhờ nó mà dòng chảy đời nàng có cơ hội được dừng lại để bắt đầu suy ngẫm. Suy ngẫm đầu tiên là về hiện tại, suy ngẫm thứ hai là về quá khứ, và điều thứ ba nàng phải suy ngẫm, đó chính là tương lai...
Một người bạn nói với nàng kiểu rất chi là "nghị quyết Đại hội Đảng" rằng: Trong sự thách thức, trong sự khủng hoảng luôn luôn tiềm ẩn những thời cơ. Nàng thấy điều đó không sai, nhưng cũng không dám chắc mình có thể vượt qua sự khủng hoảng hay không. Nàng chưa bao giờ như thế cả.
Subscribe to:
Comments (Atom)