Thật là bực mình!!!
Bực mình thứ nhất là với hắn. Sao mà hắn cứ như thế nhỉ? Nhằng nhẵng nhìn (không phải là nhìn mà là liếc mới ghét, làm như nàng ngây thơ đến nỗi không biết hắn nhìn trộm). Cứ đàng hoàng đi xem nào, điên cả tiết! Cứ lởn và lởn vởn, mặc xác hắn!
Bực mình thứ hai là với nó. Ôi, sao có những con người sống "điêu" thế nhở?! Hay lại tưởng nàng ngây thơ không biết cư xử thế là "điêu"? Nàng biết tỏng đi rồi. Thật buồn vì có những người sống dối dá mà không biết ngượng. Cứ đằng sằng mà sống với nhau đi xem nào, úp úp mở mở, đến là khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu nguyên nhân tại sao mà nàng lại phải chịu đựng cách cư xử tồi tệ này. Biết luôn cả việc không có lối thoát!
Bực mình thứ ba là với chính mình. Sao hôm qua mình lại thế nhỉ? Như điên, nàng biết có người lo lắm...Đã bảo là không được khóc, nếu không thì sáng mai sẽ lên Viện với cái mặt sưng húp, xấu! Ấy thế mà cứ nói chừng nào là nước mắt tuôn ra chừng ấy. Tội của nàng là không biết điều khiển nước mắt (không làm diễn viên được là cái chắc!).
No comments:
Post a Comment