Chuông báo thức chưa kêu, nàng đã giật mình tỉnh giấc. Thấy lạnh người vì cơn ác mộng. Chưa có giấc mơ nào nàng nhớ rõ mồn một như thế, từng chi tiết, từng hình ảnh... Vớ ngay cái điện thoại nhắn tin. Nhận được tin hồi đáp, nàng vẫn còn "tim đập chân run", nằm mệt lử ở trên giường. Cứ như thể vừa phải trải qua một cuộc vật lộn thực sự vậy.
Trên đường đi làm, tự nhiên cái mũ xinh xinh của nàng lại bị rơi. Xui xẻo 1. Nàng thầm nghĩ vậy. Ngẫm cho kỹ giấc mơ, nàng cảm thấy đó không phải là một điềm xấu mà chỉ là một chuỗi những ẩn ức tâm lý của chính mình. Trong những trường hợp như thế này, nàng muốn "viện" đến S.Freud - một người đã dạy nàng lối suy nghĩ này.
Trưa. Ăn cơm với mấy người, có cả Nhóc. Nhóc bảo: dạo này trông chị cứ lơ mơ thế nào ấy. Chị vẫn thế thôi, nàng đáp với một nụ cười. Nhóc hay nhìn xoáy vào nàng bằng đôi mắt như muốn đọc thấu suốt. Còn nàng thì hay đáp trả Nhóc bằng một cái nhìn bí ẩn, phớt đời và thách thức. Nhóc bảo: chị không biết, từ độ chị lơ ngơ, có một người bỗng nhiên thay đổi.
Chị biết chứ, thừa biết ấy chứ, nhưng biết cũng chả để làm gì! Chị vô can...
Nàng biết khi chở nàng về, Nhóc vẫn nhìn trộm nàng qua kính chiếu hậu. Nhóc vẫn muốn "đọc" nàng, dù khó!
No comments:
Post a Comment