Wednesday, July 4, 2007

Mẹ vắng nhà...

Thế là hôm nay, hai chị em đi làm về sẽ không thấy mẹ, sẽ không thấy cơm canh đợi sẵn trên bàn ăn, sẽ không nghe mẹ nhắc ăn cái này đi, ăn cái kia đi cho mát, sẽ không nghe mẹ cằn nhằn sao không chịu bịt mặt, đội mũ gì cả... Mẹ vắng nhà từ tối hôm qua!
Mẹ chỉ sang nhà dì ở Bách Khoa để trông lũ trẻ con, thế mà cứ như mẹ đi đâu xa lắm. Mẹ chuẩn bị đủ thứ đồ ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Mẹ dặn dò hai chị em, giờ nào thì ăn cái gì, dặn cả những chuyện nhỏ ơi là nhỏ (tỷ như chuyện khóa cửa sân thượng, chuyện ăn khuya, chuyện nhớ về sớm nấu cơm, hic hic...). Thỉnh thoảng, mẹ lại thở dài: "Chắc mẹ vắng vài ngày thì mọi việc của hai đứa lại lộn tùng phèo lên cả!". Trong mắt mẹ, hai cô con gái của mẹ vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi! Không biết sau này, khi con gái mẹ đi lấy chồng, mà lại lấy chồng xa xa một chút thì mẹ sẽ lo lắng cỡ nào... Khổ thân mẹ!
Ngày xưa, khi hai chị em còn bé xíu, mẹ đã từng vắng nhà vì phải đi công tác xa. Mẹ thường phải nhờ Cậu sang trông coi hai đứa. Mẹ về, Cậu bảo: hai đứa ngoan lắm, sáng nào cũng tự giác dậy sớm đi học, khi Cậu còn đang ngủ. Có một mùa hè, mẹ đi công tác xa và rất lâu ngày. Em gái đi dang nắng nhiều quá bị ốm. Chị chỉ nhỉnh hơn em một tuổi, lại chẳng bị ốm bao giờ nên không biết phải làm gì. Chị gọi một lũ nhóc hàng xóm sang "tham khảo ý kiến", rồi hì hục lấy lá rau diếp cá vắt nước, bắt em uống. Bình thường em gái hay chành chọe, nhưng mẹ vắng nhà, em ngoan hẳn. Em chun mũi uống trong sự cổ vũ của một lũ nhóc. Đó là lần đầu tiên chị "làm bác sĩ" và đã thành công! Mẹ đi công tác về, hai đứa hồ hởi kể chuyện ấy như một kỳ tích.
Thể nào chiều nay đi làm về, hai chị em cũng phải thay nhau trực điện thoại, vì chắc chắn mẹ sẽ gọi về nhà liên tục. Lâu lắm mẹ mới vắng nhà, em gái nhỉ?

1 comment: