
Cứ mưa đi, mưa nữa đi, cho buồn chán tan đi cùng rả rích!
Nàng đã nghĩ như thế suốt hai ngày cuối tuần, và mỗi sáng, mỗi chiều lại ra ban công đứng nhìn mây trời vần vũ. Cứ biết trời sắp mưa, cứ nghe gió nổi lên ào ào là kiểu gì cũng phải ra xem bằng được. Mây đi cuồn cuộn giống y như trong một cảnh quay nhanh ngoạn mục. Rồi mưa sầm sập rơi, rơi, rơi! Thỉnh thoảng, một tiếng sấm nổ đùng khiến nàng giật thột: ái chà, lâu lắm mới được nghe giọng mày, Sấm nhỉ?! Mà đúng thế thật, hình như từ lâu lắm rồi, từ lúc nàng chưa lớn...
Nghe mưa chán, nàng quay sang nghe nhạc. Cứ bật sẵn cả list thế, để nhạc cũng chảy tự do như mưa. Tình cờ nghe bài "Feeling", nhớ lần đầu tiên biết bài này cùng ông anh họ. Nhớ cả điệu bộ của anh khi nghe bài này, khi giải thích cho cô bé con 12 tuổi, thế nào là feeling. Có những thứ âm nhạc biết đánh thức cảm giác, hay là cảm giác biết tự tìm về khi gặp một lối quen?
No comments:
Post a Comment