Hôm nay trên đường đi làm, nàng nghĩ đến chị. Một cách bỗng nhiên! Chẳng hiểu nổi tại vì sao? Cái nắng gắt gao này đâu có giống cái nắng của một ngày cuối hè mấy chị em mình ra biển. Con đường này đã bao giờ chị em mình cùng qua? Bầu trời này giờ cũng là xứ lạ với chị rồi... Chị đã lấy chồng xa, xa lắc. Thế mà vì sao, vì sao chị nhỉ?
Thấy một nỗi mất mát chậm rãi đi qua tim, như một con sóng lạnh. Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, câu hát ấy lại dội về.
Nghĩ sâu xa một chút, nàng cảm thấy bản năng gắn bó đã là một thứ bản năng mạnh mẽ trong mình. Môi trường đầu tiên mà mọi con người bắt đầu cuộc sống luôn luôn là gia đình. Ta sống trong tình yêu ruột thịt, sống bằng sự gắn bó định mệnh. Nếu không may, gia đình ấy không thật tròn vẹn, thì bản năng kia lại càng mãnh liệt hơn. Những đứa trẻ từng nếm mùi mất mát bao giờ cũng ý thức rõ hơn về cái mình đang có, nó thúc đẩy bản năng gắn bó.
Vì bản năng mạnh mẽ ấy, nàng đã yêu chị bằng tình yêu máu mủ ruột rà. Hai chị em đã thân nhau ngay trong lần đầu gặp gỡ. Nàng có cảm tưởng, chị là người chị gái đi xa lâu ngày mới về - một chút bỡ ngỡ ban đầu và rất nhiều yêu thương, trìu mến ngay sau đó! Nàng cứ nghĩ sẽ có chị mãi - như những người thân đi suốt cuộc đời với mình. Thật không ngờ, chị cứ xa dần, xa dần vì những chuyện buồn phiền của người lớn. Đôi khi nàng ước, giá chị đừng có liên quan gì đến những chuyện phức tạp của người lớn thì chị em mình sẽ vẫn có nhau. Nhưng rồi tự thấy mình ngớ ngẩn, vì như thế cũng có nghĩa là chẳng có cơ hội nào cho sự gặp gỡ.
Nàng vẫn kiêu hãnh vì bản năng gắn bó mãnh liệt trong mình, dù đã từng mất mát lớn vì quá yêu tin và kỳ vọng. Nhưng một thoáng chốc nào đó, nàng đã nghĩ, giá mà có thể chia ngăn cho tình cảm: ngăn này là cho những người ta chỉ gặp 1 lần, ngăn này cho những người bạn xã giao, ngăn này, cái ngăn sâu thẳm này để dành cho những người sẽ đi cùng ta suốt cuộc đời.
Nàng không làm được. Vẫn tiếp tục sống bằng bản năng gắn bó, vẫn cố gắng nuôi niềm tin sẽ có tình yêu này, có mối dây tình cảm này mãi mãi, như là tình cảm ruột thịt, máu mủ với từng người nàng yêu quý!
Liệu chị có lúc nào nghĩ về cô em gái ấy không, như cách mà cô em gái ấy nghĩ về chị?
No comments:
Post a Comment