Lâu lắm không ghé web của trường, đọc blog của bạn, mới nhớ ra là nàng từng viết một bài cho kỷ niệm thời cấp III. Phải copy giữ lại ngay!!! Bài viết này nằm trong series truyện cổ tích về các lớp K27 - chuyên PBC.
Cho phép Vĩnh Thanh được lên tiếng bằng một câu chuyện của các nàng C1. C2 với lị C3 cho vượt cấy nha, còi to mà!
Câu chuyện mang tên :
SỰ TÍCH CÁI AO BÈO
Ngày xửa ngày xưa, cái thời mà K27 vẫn còn hùng cứ trong lãnh thổ của cụ Phan, có một vương quốc toàn con gái. Đó chính là vương quốc C1 của chúng tôi. Thực ra mà nói thì đáng lẽ vương quốc này cũng có một đấng quân vương, nhưng hiềm một nỗi, chàng ta đã cao chạy xa bay ngay từ những ngày đầu tiên vì nỗi lo bị ... đồng hóa!
Mở đầu hơi dài dòng, nhưng quý vị bình tĩnh chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu bằng cái thú ra hóng gió hồ của hai cô nàng C1. Các nàng công chúa học văn chương vốn lãng mạn, nên có cái hồ trửa lãnh thổ mà ko dùng thì ...phí! Trong hai nàng công chúa này, có một cô có đôi mắt đẹp tuyệt vời, một đôi mắt khiến nước hồ mùa thu (đã được xử lý bởi công ty vệ sinh đô thị) phải ghen tỵ đến đục ngầu. Một hoàng tử có dáng đi dũng mãnh ở vương quốc A1 đã chết mê chết mệt vì đôi mắt ấy. Nàng kiêu kỳ và chàng thì quá si tình, cho nên, có một ngày hoa bèo xuất hiện trên mặt ao như để minh chứng cho lòng chàng hoàng tử!
Nghe lập luận hơi vô lý, nhưng mà chuyện tình yêu có bao giờ có lý đâu, nhất là những chuyện tình đơn phương!
Một ngày đầu hè đẹp trời, hai nàng công chúa nọ lại tha thẩn bên hồ chơi đùa và trò chuyện. Công chúa Mắt to ( xin mạo muội gọi nàng như thế) chỉ thích tâm tình chuyện học hành, thi cử, chuyện gia đình bạn bè chứ nàng chẳng mảy may nói đến chuyện tình yêu. Tâm hồn lãng mạn của nàng dành cho cỏ cây hoa lá hơn là những bức tình thư diễm lệ. Ấy thế mà cái ao nọ - vốn tỵ hiềm sâu sắc với đôi mắt đẹp của nàng Mắt to lại chẳng thèm nảy nở một thứ cây cỏ, hoa lá nào trên mặt nước. Mắt to lấy thế làm buồn lắm! Nàng thở than với cô bạn gái thân thiết như chị em của mình rằng : Giá mà có một ít hoa bèo nở trên mặt ao này thì đẹp quá. Rồi nó sẽ nảy nở và lan khắp mặt nước... Ôi chao!
Tưởng tượng của hai nàng sẽ vẫn chỉ là những mộng tưởng hão huyền nếu chẳng có một sự tình cờ nọ. Một "tay chân" của hoàng tử Đi Lao( nghĩa là đi mà như lao, chứ ko phải là đi vô lao) ngày đêm rón rén bên công chúa Mắt To đã nghe được ước mong của nàng. Thât bất ngờ, 1 tuần sau , cả vương quốc C1 xôn xao bàn tán về một loài hoa lạ mọc trên mặt ao. Không những kể cho nhau nghe, có nàng còn hái nguyên cả hoa vào làm bằng. Hóa ra, hoàng tử Đi Lao đã huy động một lực lượng hùng hậu ngay trong chiều hạ đó, đi xuống ruộng nhổ bèo về thả trong ao. Thật đáng yêu làm sao, một hoàng tử mà dám dấn thân vô bùn đất vì nguời tình trong mộng...
Là Vĩnh Thanh tôi thấy đáng yêu thôi, chứ chuyện rồi cũng "nỏ mô vô mô" vì công chúa Mắt To chỉ xem đó là một điều diệu kỳ mà nàng chẳng biết được điều diệu kỳ ấy do ai làm nên. Kết thúc ko có hậu lắm, bởi vì chỉ một thời gian ngắn sau khi hoa bèo nở, những cô nàng yêu hoa lá của C1 đã hái cho trơ trọi mặt ao để thỏa mãn sự thích thú của họ. Họ có biết đâu, 1 chàng trai đang âu sầu trong tuyệt vọng.
Đến giờ, nếu có trở lại trường Phan, cac bạn cũng đừng mong thấy hoa bèo nở nữa. Đó đã là hoa của quá vãng, của 1 chuyện tình đơn phuơng bi thiết mà giờ khó có được. Hỡi các bạn trẻ, hãy cố sống như chàng trai nọ, để hoa luôn nở trên mặt ao trường Phan.
Äá»cÄi Äá»c lại rất nhiá»u lần mà vẫn thấy hay
ReplyDeleteBây giá» anh má»i biết. Hóa ra em há»c cùng trưá»ng vá»i anh. Anh há»c K23.
ReplyDelete@anh Trứ: A "quan liêu" quá! Nếu ko cùng vào web trưá»ng Phan làm sao biết nhau?!
ReplyDelete