Wednesday, March 14, 2007

Thầy ơi...


Thầy ơi...
Mỗi khi nghĩ về thầy, nàng lại nghĩ về một ngọn núi. Ngọn núi ấy vững chãi ấy mang dáng dấp chở che... Ngày trước, cứ mỗi lần có chuyện gì mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy thầy với ánh mắt ấm áp và nụ cười thân thương, nàng đã biết là mình còn rất nhiều sức lực và niềm tin. Thầy gọi nàng là con, và nàng biết, bao giờ thầy cũng dành một niềm trìu mến đặc biệt cho đứa con gái bé nhỏ này. Nàng không sao quên được lần đầu tiên nhận được một cuốn sách từ tay thầy, lần đầu tiên đọc lời đề tặng: "Tặng con, Lưu!". Giữa bao nhiêu bè bạn, nàng đã rơi nước mắt vì xúc động. Nàng cũng rất nhớ những lần vô tình gặp thầy ở cổng trường, mặt thầy rạng rỡ, tay thầy vung vẩy một bài thơ mới, rồi thầy ký tặng nàng một cách hào hởi. Nàng nhớ những câu chuyện vui vui thầy kể và cách thầy cười hồn nhiên như thể, trên đời này, chuyện gì cũng "nhẹ tựa lông hồng" vậy! Nhớ cả những lần ngồi xem Dae Chang Kưm với thầy và cô, thanh bình và ấm áp! Thỉnh thoảng cô ngủ gật, hai thầy trò ngồi nhìn và cười. Thầy bình luận mấy câu, thế là cô thức giấc!!!
Đôi khi, nàng thấy mình thật tệ vì ko đến thăm thầy thường xuyên. Có thể là thầy sẽ trách, có thể thầy cũng hơi giận nữa, nhưng lúc nào gặp thầy, nàng cũng chỉ thấy thầy mỉm cười âu yếm và mến thương. Những lúc như thế, muốn được ôm thầy như ôm một người cha già đáng kính. Lũ học trò, đứa nào cũng coi nhà thầy là "địa chỉ vàng". Đến nhà thầy mà không thấy bóng dáng học trò mới là điều lạ. Ngôi nhà ấy thân thương vì ở đó có thầy!

No comments:

Post a Comment