Tuesday, January 23, 2007

Buồn!

Sáng nay, nàng đến Viện như mọi ngày, đến như một thói quen...
Đêm qua chương trình dự báo thời tiết đã thông tin rằng: hôm nay có không khí lạnh tràn về, có thể có mưa nữa. Nghĩa là trời sẽ lạnh hơn, sẽ có thêm chút mưa lất phất, sẽ khác đi so với những ngày qua. Nhưng hóa ra, đó chỉ là ý tưởng của nàng khi xem dự báo thời tiết. Ý tưởng ấy bị "phá sản" khi nàng vừa tỉnh giấc và chạy vội ra lan can "nghe ngóng" đất trời. Vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm trước và hôm trước nữa... Trời u ám và lạnh vừa vừa! Nàng cảm thấy chán nản. Có lẽ nàng vẫn chưa lấy lại được cảm giác về thời tiết, có lẽ, những ức chế tâm lý vẫn bủa vây nàng, khiến nàng không bình thường cho lắm!
Nàng đã đứng trước gương rất lâu, tự ngắm nhìn khuôn mặt của mình và tự hỏi: Liệu có ai nghĩ rằng nàng không phải là một người bình thường khi vô tình trông thấy nàng ngoài phố? Không biết những người lướt qua nàng vội vàng ở ngoài kia có nhìn thấy được điều gì đang diễn ra trong con người nàng không? Nàng lo sợ, lo sợ mình trở thành một chiếc bình pha lê trong vắt trước mắt mọi người. Thực sự lo sợ....
Nàng đọc blog của bạn và đọc lại bài thơ bạn viết cho nàng và chuyện của nàng. Bài thơ có vẻ nhẹ nhõm nhưng nó khiến tim nàng đau nhói. Nàng thấy nàng là người có lỗi, nàng thấy nàng tàn nhẫn, nàng thấy nàng độc ác với quá khứ... Nhưng đó là nàng, đích xác là nàng!!! "Chỉ một lời em nói/ Khát tim anh một đời".... Trời ơi, nàng đâu muốn như thế....

No comments:

Post a Comment