Sunday, October 21, 2007

20/10/07

Sáng sớm. Trời se lạnh. Nàng cuộn mình trong chăn, biết mình đang ấm áp và hạnh phúc ngay cả khi đang ngủ...
Điện thoại rung. Nàng vẫn tiếp tục giấc ngủ khi cầm lấy máy như một phản xạ đã được rèn từ lâu lắm.
- Anh à? Anh dậy sớm thế ạ?
- Ừ, hôm qua em thế nào?
- Hôm qua, hôm qua ạ? À, hôm qua...
Nàng kể cho anh nghe chuyện tối hôm qua vẫn với cái giọng ngái ngủ nghe rầu rầu, nhẹ nhẹ ấy. Kể và kể... Rồi đột nhiên, nàng dừng lại, chỉ đơn giản vì muốn nghe tiếng anh nhiều hơn.
- Anh kể chuyện của anh đi!!!
Giọng anh rất tỉnh, nhưng dịu ngọt, đầm ấm và thân mật. Nàng thích nghe anh khi anh mới ngủ dậy như thế. Thì hôm qua, anh ngồi với mấy bạn này này, nói những chuyện thế này này, "dzui" lắm em!
Thế hôm nay em làm gì? Em ấy ạ. Em sẽ ở nhà thôi. Em không gặp anh à? Mà sao em phải gặp anh? Vì anh muốn gặp em mà... Thế thì anh mời em đi. Em thích đi đâu, làm gì nào? Em ấy ạ, em thích... chẳng lẽ anh không đoán ra à? Anh đoán được chứ, nhưng vẫn thích nghe tự em nói.
Ngoài trời gió xào xạc. Nàng mỉm cười nghĩ về một ngày có nhiều điều thú vị, tất nhiên, trí nghĩ của nàng không rời khỏi anh.
Cốc, cốc, cốc...
Cánh cửa mở, phòng gọn gàng, lạ mắt. Anh đứng đó với một bông hồng. Nàng bắt đầu cảm thấy lúng túng. Vì sao? Vì không ngờ anh hành động lãng mạn như thế! Vì đây là bông hồng đầu tiên anh tặng. Vì nàng đã tự làm mình suy nghĩ đơn giản hơn về thực tế. Và thực tế hóa ra lại đẹp quá sức tưởng tượng của nàng. Anh ôm nàng vào lòng, khẽ nói những lời ngọt ngào: chúc mừng ngày của em. Anh kể về kế hoạch của anh cho ngày của nàng. Anh muốn thế này, được không em? Ôi, như thế thì không được, chắc chắn là không được. Thế thì thôi mà, anh không muốn làm khó cho em đâu.
Phòng chiếu phim. Nàng lặng lẽ ngồi cạnh anh trong niềm hạnh phúc ngập lòng.

No comments:

Post a Comment