Sunday, May 20, 2007

Thư của Cậu

Hôm nay, việc đầu tiên khi vào bàn làm việc là check mail. Nàng đang mong thư của Cậu, và cứ đinh ninh là Cậu sẽ gửi email! Thật chán, không thấy cái email nào từ Cậu. Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Sao vậy nhỉ? Bình thường, Cậu trả lời ngay cơ mà... Hay là Cậu giận rồi???
Bỗng nhiên, khi chuẩn bị kết thúc công việc để về đi học, nàng nhận được email của Cậu. Giật mình, vì Cậu giận thật!!! Nàng thấy mình thật vô tâm vì đã làm Cậu hiểu lầm và giận. Làm một người già và đáng kính như Cậu giận, quả là buồn! Nàng viết email ngay cho Cậu, thanh minh về sự vô tâm của mình. Xúc động vì trước đến giờ, email của Cậu chỉ nói chuyện học thuật, chuyện gia đình họ hàng chung, rồi tự nhiên, bài thơ Cậu gửi lại ngầm hỏi chuyện tình cảm riêng tư của cô cháu gái. Nàng biết, Cậu rất quan tâm đến mình. Cũng chạnh buồn vì nàng không còn là người nhạy cảm khi nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư nữa rồi. Lạ lùng quá! Cứ như thể là ai chứ không phải là nàng vậy.
Cám ơn Cậu - người Cậu yêu kính của nàng đã nhắc nhở nàng rằng, nàng vẫn còn cần một bờ vai ấm áp, ngoài cái đống sách vở kia!!!

4 comments:

  1. Cậu tâm lý quá. Tìm bờ vai nào Ä‘ê!:))

    ReplyDelete
  2. Uh, em yếu Ä‘uối mà. Chọn lấy má»™t bờ vai đủ vững chắc mà vẫn đủ mềm mại em ah, như thế má»›i dá»±a được suốt cuá»™c đời:-)

    ReplyDelete
  3. @ anh Sáng: có những thứ ko phải cứ tìm là thấy A ạ!
    @chị Kiều: Cám Æ¡n chị Ä‘ã chia sẻ vá»›i em "kinh nghiệm" chọn 1 bờ vai phù hợp. Hehe, chắc là lại lấy ông anh cá»§a em làm tiêu chuẩn Ä‘ây!

    ReplyDelete
  4. Viết cho 1 Mùa Cỏ tím,
    Viết cho 1 Mùa Cỏ tím, magnify

    ...Giếng có sâu, đơi nước trong sẽ nhìn thấy Ä‘áy
    Thành ká»· niệm rồi, cách xa nhiều vẫn giữ được niềm tin.....

    Mùa cứ trôi, và mọi thứ cÅ©ng trở nên xa xôi, vẫn tiếng cười Ä‘ó, vẫn giọng nói Ä‘ó mà giờ cảm thấy xa cách đến lạ. Chỉ cần 1 Ä‘ông tác: gác máy là tất cả lại im lìm , tÄ©nh lặng.

    Mùa cứ Ä‘i, vô tình như 1 người lữ khách, không mang dùm cho ta 1 chút yêu thương nào để gá»­i tặng 1 người ở rất xa, 1 người ngày hôm nay 23 tuổi. Không còn bé nhưng vẫn hay mít ướt, Ä‘a cảm để rồi có nhiều dá»± cảm, sâu sắc để hay phải suy tư, nhạy cảm để rồi buồn sâu.

    Mùa Ä‘i mang theo cho ta là những ká»· niệm, cá»§a cái thời có hoa cúc vàng, có hoa súng tím, những ká»· niệm là những gì quý giá mà cả em, cả ta, chúng ta cùng trân trọng, để níu giữ linh hồn mình, để giữa phố phường ta qua, không thấy mình lạc bước. Còn em, em lại ngồi nhìn mùa , vu vÆ¡ những bài hát xưa cÅ©, những bài hát nếu quên được, chắc em Ä‘ã không hát để ru muá»™n phiền ở 1 phía xa xôi.

    ''Mùa đến rồi mùa Ä‘i'', ta sẽ hát cùng em bài hát cá»§a tuổi má»›i, bài hát cá»§a mong ước, cá»§a tinh khôi và không còn ná»—i buồn. Ta sẽ lại nhìn em cười, xinh như 1 Ä‘oá hồng nhung, và cùng em, chờ đợi 1 bờ vai tin cậy mang hoa hồng đến và dắt em Ä‘i. DÅ©ng cảm lên Má Lúm đồng xu nhé

    ''nhạy cảm quá, nên em buồn, ô hay.
    Em có biết xuân cÅ©ng Ä‘âu tròn ven.
    Cả trăng nữa bao giờ lên Ä‘úng hẹn.
    Mà em tôi, tiếc mãi sá»± vẹn toan''..

    ReplyDelete