Wednesday, November 19, 2008

Entry for November 20, 2008

Gió mùa về từ đêm hôm trước...
Góc quán quen gợi nhắc quá nhiều đến mùa đông năm ngoái. Có lẽ không phải tình cờ mà anh chọn quán này... Nàng đến trong một tâm thế rất lạ. Nhưng nhức nhớ mùa cũ, uể oải khước từ cơn gió lạnh mùa này, phân vân như đọc một cuốn sách mãi không có hồi kết. Anh gọi món rất nhanh, gọi món bằng ký ức, nàng không kịp phản ứng gì, chỉ khẽ gật đầu khi nghe tên món ăn quen thuộc trong không gian quen thuộc của mùa đông năm ngoái. Anh nói, nói và nói. Những chuyện đâu đâu. Nàng im lặng nghe, im lặng ăn. Thỉnh thoảng ngước mắt lên, thấy anh nhìn đăm đắm, mỉm cười. Lại "đụng độ" ký ức nữa. Anh thật khéo kéo nàng về quá khứ...
Ban công quán đầy tràn một thứ ánh sáng se dịu của mùa đông. Nàng ngồi chống cằm nhìn con phố nhỏ đông đúc, vẫn chẳng cảm thấy muốn nói gì cả. Rồi nghe tiếng anh hớn hở khoe, Al-H vừa mới sinh em bé, Al. vừa nhắn tin. Nghe giọng anh chúc mừng bạn qua điện thoại, nàng bỗng cảm thấy lòng xúc động lạ kỳ. Ào về một cơn xúc cảm. Nàng mặc cho nước mắt lặng lẽ tràn mi. Nàng hình dung ra nỗi vui của một ông bố trẻ, hình dung thấy cả niềm hạnh phúc của người mẹ sau cơn đau vượt cạn. Nàng nhớ mẹ, nghĩ về giây phút mẹ đã từng trải qua khi sinh chị em nàng. Không nói gì cả với anh về những điều ấy, nhưng chắc anh cũng hiểu đôi chút. Anh nhìn nàng cười, bảo: lạ chưa, nước "khóc" và má lúm đồng tiền cùng xuất hiện!
Anh hình như cũng thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy có sự thay đổi ở nàng. Anh nhìn đồng hồ và cười rất tươi: 2 tiếng rưỡi! Nàng nheo mắt, quá mất thời gian? Anh lắc đầu, không, chỉ là anh đã sợ, em sẽ bỏ đi sau 15 phút. Giờ thì nàng hiểu, tại sao anh gọi món rất nhanh, nói rất nhiều, mà toàn nói những chuyện trên trời dưới biển, tránh đụng vào chuyện "nhạy cảm"...
Cảm giác đang trở về với nàng, từ cái tin vui ấy của một người bạn... Không phải là cảm giác về quá khứ, không phải là hoài niệm. Đó là cảm giác của hiện tại. Nàng có nên tin ko?

No comments:

Post a Comment