Wednesday, October 29, 2008

Entry for October 30, 2008

Sáng nhận được email của Rùa và Nhím. Nàng ngồi lặng lẽ khóc bên máy tính. Bài thơ đứt đoạn Rùa gửi cũng là bài thơ nàng thường nghĩ đến mấy hôm nay, kỳ lạ thật.
Sợi tóc mềm kéo qua thời trẻ
Sẽ phai màu qua mưa nắng đấy em...
Nàng tin, rất tin vào linh giác của mình. Như buổi chiều chủ nhật mưa hôm ấy. Như cái thót mình trong thư viện, như cái thảng lặng trước cánh cửa ấy. Đã bao lần, nàng tự nhủ, nhạy cảm để làm gì khi cái nhận được chỉ luôn là những phát hiện đớn đau? Đã bao lần, nàng muốn chối từ những linh tính thốt nhiên của chính mình, vì lo sợ sẽ rơi vào những hố thẳm điên rồ. Bây giờ thì nàng hiểu, nàng không cần phải bỏ qua linh tính, ko cần phải hủy diệt cái ánh sáng mạnh mẽ của tiềm thức mà nàng may mắn có được. Có điều, nàng sẽ phải hướng cái linh tính ấy về những hướng quan trọng của đời mình. Nàng sẽ làm được!
Tuần trước, nàng vật vã đọc "Amrita". Chưa có cuốn sách nào nàng đọc đứt nhiều như thế! Cứ cầm sách đọc được vài chục trang là tức ngực, phải chạy đi làm việc gì đó khác. Vì lẽ gì nhỉ? Vì nàng sợ, nàng cũng là một kẻ sợ hãi, cô độc trong những mất mát và chia ly không ngờ đến như cô gái ấy. Nàng hồi hộp chờ kết thúc và nhận ra, đời sống rốt cùng cũng chỉ là những chấp nhận. Cái sâu sắc, điên cuồng, lãng mạn cuối cùng cũng phải phục quỳ trước hiện thực nghiệt ngã của đời sống. Cô gái ấy chấp nhận tình yêu không còn lành lặn, chỉ để cảm thấy rằng, mình không đang mất mát, không đang cô đơn. Có phải, dù có trong tay một thứ không lành lặn còn hơn không có gì cả???
Hà Nội mưa! Hôm nay nàng mặc áo lụa đỏ!

No comments:

Post a Comment