Friday, October 24, 2008

Entry for October 25, 2008

7h sáng thứ 7. Khi cơ thể còn oải lịm trong cơn mê ngủ nhưng đầu óc đã tỉnh táo, nàng vớ lấy cái cellphone nhắn tin tí tách. "Xin lỗi anh, em ko dám nhận đâu. Anh tìm người khác thôi ạ!". Nhắn xong mới yên tâm ngủ tiếp. Nàng đã băn khoăn suốt từ đêm hôm qua về lời đề nghị của a.K. Ừ, tiền thì cần thật, nhưng có cần phải bán rẻ nghề nghiệp của mình như thế ko? Nghĩ đến cái luận án của mình, nghĩ đến cái luận văn mà Rùa đang hì hục viết ở Vinh, mình ko đang tâm nhận lời đề nghị ấy. Nghĩ đến việc mình phải lao lực để có kẻ phè phỡn nhận tấm bằng rởm là mình ko chịu được. Nhưng a.K cứ nài nỉ, ỉ ôi cả buổi tối, làm nàng cũng ko đành lòng từ chối cái hẹn sáng thứ 7. Chỉ gặp thôi, chỉ xem thế nào thôi, rồi chối cũng chưa muộn. Bây giờ nàng mới nhận ra là trong khi ngủ, cái đầu óc cần mẫn của nàng vẫn làm việc, vẫn tính toán, vẫn suy tư miệt mài. Kết quả là 7h sáng thì cái trí óc sáng suốt ấy đã điều khiển nàng nhắn tin thẳng thừng cho a.K. Ôi, nhẹ cả người!
Nàng dậy muộn. Trong đầu vẩn vơ những đám mây xám xịt của giấc mơ đêm qua. Nghêu ngao đi chợ, nghêu ngao nấu cơm trưa. Nghêu ngao xem một bộ phim Nga. Ban đầu là ấn tượng với cậu bé ngộ nghĩnh, ko còn bố, sống cùng mẹ - một bà mẹ trẻ và đang dan díu với một tên chuyên lừa đảo. Thằng bé ngây thơ, đáng yêu ấy khiến nàng cảm thấy muốn khóc. Thương nhất là cảnh nó chạy theo cái xe tù và hét lên: "Bố ơi" với người đàn ông xa lạ đã đến và đưa mẹ con nó bước vào một đời sống phiêu bạt, lang thang, chui nhủi. Cậu bé ấy cũng như người mẹ trẻ của cậu đã sống phân vân trong nỗi khát thèm một người đàn ông làm chỗ dựa và nỗi đau đớn, ghê tởm những hành động bẩn thỉu của y. Khi người mẹ cương quyết ra đi, đưa đứa con trở về đời sống bình thường, tình yêu thiết tha với tên bất lương vẫn khiến cô níu kéo hắn. Cậu bé bỏ chạy khi thấy mẹ nó phân vân. Nhưng, khi hắn bị bắt, khi cảm nhận thấy một mất mát đến bất ngờ, cậu bé ấy lại giống hệt người mẹ, lại van vỉ trong tuyệt vọng: "Bố ơi, đừng bỏ hai mẹ con con lại". Cậu bé con ấy khao khát một mái ấm, một người cha. Thế mà sau đó ko lâu, người mẹ qua đời. Cậu nhóc sống trong trại mồ côi, cảm thương thay, nó lại sống bằng tia hy vọng sẽ gặp lại người cha "hờ" ấy. Đó là người thân duy nhất còn lại của nó.
Người ta sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành bằng những lần vỡ mộng. Cậu bé ấy cũng đã lớn bằng một lần tỉnh mộng đầy đớn đau như thế. Khi đi theo tiếng hát của bài ca quen thuộc thời thơ ấu, cậu bé tìm lại được người đàn ông của mẹ. Cậu gọi "Bố" trong nỗi nghẹn ngào, xúc động. Ấy thế mà nhận lại từ hắn chi là sự thờ ơ, quên lãng đáng sợ. Phim kết lại bằng hành động nổ súng, giết chết người mà cậu đã ôm ấp hy vọng sẽ bên cậu để làm thành mái ấm. Cậu đã trưởng thành, đã biết đó là ảo mộng tuổi thơ.
Nàng lẩn mẩn mãi với nỗi xót thương ấy. Vì ko xem từ đầu nên ko biết đấy là phim gì. Nhưng ánh mắt trong veo, có chút gì tồi tội của cậu bé ấy thì nàng ko quên được...

No comments:

Post a Comment