Nàng căm ghét cảm giác này. Lửng lơ. Lơ lửng. Tựa như một dòng nước chậm, trì cuốn trong đám rêu meo ủ rũ. Cái lơ lửng này có thể giết chết nàng. Giết chết mọi tế bào, mọi giác quan của nàng, một cách chậm rãi, nhẩn nha mà đau đớn. Giết đi cảm hứng của nàng, những nơron thần kinh của nàng.
Nắng mùa thu gay gắt khác thường, nhưng nó ko giúp nàng tự thiêu đốt mình, tự cháy bùng mọi ý nghĩ. Lâu nay, nàng thường xuyên bị những cơn ngộp thở bất chừng, như thể có một gánh nặng vô hình đè chặt lên ngực, lâu lâu lại tỳ miết xuống... Nàng luẩn quẩn trong bầu không gian đặc quánh, trống rỗng. Thảng hoặc, nàng thấy có chút ánh sáng hé lộ, nhưng rồi lịm tắt ngay sau một cơn tức ngực.
Có cơn mưa nào ko? Nàng thèm mưa, thèm cái ướt át, rỉ rả bây giờ! Hoặc là bão, lốc, giông tố gì thì càng tốt. Đừng bắt nàng phải loay hoay mãi với những thứ tủn mủn, vô vị này. Nàng cứ lơ mơ đi giữa phố như người mất hồn. Nàng ko biết tìm hồn vía mình ở đâu. Nó có ở mùa đông ko? Hay là ở mùa xuân sang năm? Hay nó đi lạc mãi rồi, ko bao giờ về nữa...
Một đôi khi, nàng thấy lung linh hình ảnh của em, khi em cười lý lắc. Nàng cũng nhớ, lâu rồi, ko nhớ là bao lâu, nàng ko biết cười như em nữa... Mong đừng vì nàng mà em mất đi ánh cười vô tư lự ấy.
Nàng điên, điên nên mới muốn thử dùng một con dao kiểm tra cảm giác của mình. Liệu mình còn biết đau nỗi đau xác thịt nữa hay ko? Sau tất cả những thương tổn tinh thần, sau tất cả những đổ vỡ vô hình, biết đâu, nàng ko còn biết sống một cách thực thể nữa, biết đâu, nàng sẽ quên đi những cảm giác của con người.
Trống rỗng. Đó là thứ đáng sợ nhất đối với nàng lúc này. Có cái gì đủ lớn để lấp đầy khoảng trống bao la này ko? Có cái gì ko????
No comments:
Post a Comment