Mưa suốt ngày suốt đêm. Đêm hôm qua, nàng tự nhủ, sáng mai dậy còn mưa thì sẽ không đi học. Lớp tiếng Thái buồn quá! Suốt đêm nằm ngủ, mộng mị linh tinh, cứ giật mình sau mỗi cơn mơ - hình như có cùng một nhịp với những cơn mưa ầm ào ngoài cửa sổ...
Cả ngày ngồi bó gối ở nhà, động tác lặp lại nhiều nhất là ngó ra cửa sổ ngóng mưa, xem thiên hạ đi lại dưới mưa rồi lại chúi vào cái laptop. Có lẽ cả ngày, chỉ có 1 lần nàng nhoẻn miệng cười một mình khi nhận được email của JH. Những tin tức bất ngờ. JH đang làm việc ở Trung Quốc, hẹn đến Tết thì về. Có lẽ bất ngờ làm nên nụ cười nhoẻn ấy. Hôm nay, tự nhiên có rất nhiều người sùng đạo Phật dạo chơi trong blog của nàng, xin add blog nữa. Có lẽ vì thế mà nàng nghĩ đến JH, nghĩ đến cái hôm đi ăn cơm chay nọ.
Friday, October 31, 2008
Entry for October 31, 2008
Wednesday, October 29, 2008
Entry for October 30, 2008
Sáng nhận được email của Rùa và Nhím. Nàng ngồi lặng lẽ khóc bên máy tính. Bài thơ đứt đoạn Rùa gửi cũng là bài thơ nàng thường nghĩ đến mấy hôm nay, kỳ lạ thật.
Sợi tóc mềm kéo qua thời trẻ
Sẽ phai màu qua mưa nắng đấy em...
Nàng tin, rất tin vào linh giác của mình. Như buổi chiều chủ nhật mưa hôm ấy. Như cái thót mình trong thư viện, như cái thảng lặng trước cánh cửa ấy. Đã bao lần, nàng tự nhủ, nhạy cảm để làm gì khi cái nhận được chỉ luôn là những phát hiện đớn đau? Đã bao lần, nàng muốn chối từ những linh tính thốt nhiên của chính mình, vì lo sợ sẽ rơi vào những hố thẳm điên rồ. Bây giờ thì nàng hiểu, nàng không cần phải bỏ qua linh tính, ko cần phải hủy diệt cái ánh sáng mạnh mẽ của tiềm thức mà nàng may mắn có được. Có điều, nàng sẽ phải hướng cái linh tính ấy về những hướng quan trọng của đời mình. Nàng sẽ làm được!
Tuần trước, nàng vật vã đọc "Amrita". Chưa có cuốn sách nào nàng đọc đứt nhiều như thế! Cứ cầm sách đọc được vài chục trang là tức ngực, phải chạy đi làm việc gì đó khác. Vì lẽ gì nhỉ? Vì nàng sợ, nàng cũng là một kẻ sợ hãi, cô độc trong những mất mát và chia ly không ngờ đến như cô gái ấy. Nàng hồi hộp chờ kết thúc và nhận ra, đời sống rốt cùng cũng chỉ là những chấp nhận. Cái sâu sắc, điên cuồng, lãng mạn cuối cùng cũng phải phục quỳ trước hiện thực nghiệt ngã của đời sống. Cô gái ấy chấp nhận tình yêu không còn lành lặn, chỉ để cảm thấy rằng, mình không đang mất mát, không đang cô đơn. Có phải, dù có trong tay một thứ không lành lặn còn hơn không có gì cả???
Hà Nội mưa! Hôm nay nàng mặc áo lụa đỏ!
Sợi tóc mềm kéo qua thời trẻ
Sẽ phai màu qua mưa nắng đấy em...
Nàng tin, rất tin vào linh giác của mình. Như buổi chiều chủ nhật mưa hôm ấy. Như cái thót mình trong thư viện, như cái thảng lặng trước cánh cửa ấy. Đã bao lần, nàng tự nhủ, nhạy cảm để làm gì khi cái nhận được chỉ luôn là những phát hiện đớn đau? Đã bao lần, nàng muốn chối từ những linh tính thốt nhiên của chính mình, vì lo sợ sẽ rơi vào những hố thẳm điên rồ. Bây giờ thì nàng hiểu, nàng không cần phải bỏ qua linh tính, ko cần phải hủy diệt cái ánh sáng mạnh mẽ của tiềm thức mà nàng may mắn có được. Có điều, nàng sẽ phải hướng cái linh tính ấy về những hướng quan trọng của đời mình. Nàng sẽ làm được!
Tuần trước, nàng vật vã đọc "Amrita". Chưa có cuốn sách nào nàng đọc đứt nhiều như thế! Cứ cầm sách đọc được vài chục trang là tức ngực, phải chạy đi làm việc gì đó khác. Vì lẽ gì nhỉ? Vì nàng sợ, nàng cũng là một kẻ sợ hãi, cô độc trong những mất mát và chia ly không ngờ đến như cô gái ấy. Nàng hồi hộp chờ kết thúc và nhận ra, đời sống rốt cùng cũng chỉ là những chấp nhận. Cái sâu sắc, điên cuồng, lãng mạn cuối cùng cũng phải phục quỳ trước hiện thực nghiệt ngã của đời sống. Cô gái ấy chấp nhận tình yêu không còn lành lặn, chỉ để cảm thấy rằng, mình không đang mất mát, không đang cô đơn. Có phải, dù có trong tay một thứ không lành lặn còn hơn không có gì cả???
Hà Nội mưa! Hôm nay nàng mặc áo lụa đỏ!
Friday, October 24, 2008
Entry for October 25, 2008
7h sáng thứ 7. Khi cơ thể còn oải lịm trong cơn mê ngủ nhưng đầu óc đã tỉnh táo, nàng vớ lấy cái cellphone nhắn tin tí tách. "Xin lỗi anh, em ko dám nhận đâu. Anh tìm người khác thôi ạ!". Nhắn xong mới yên tâm ngủ tiếp. Nàng đã băn khoăn suốt từ đêm hôm qua về lời đề nghị của a.K. Ừ, tiền thì cần thật, nhưng có cần phải bán rẻ nghề nghiệp của mình như thế ko? Nghĩ đến cái luận án của mình, nghĩ đến cái luận văn mà Rùa đang hì hục viết ở Vinh, mình ko đang tâm nhận lời đề nghị ấy. Nghĩ đến việc mình phải lao lực để có kẻ phè phỡn nhận tấm bằng rởm là mình ko chịu được. Nhưng a.K cứ nài nỉ, ỉ ôi cả buổi tối, làm nàng cũng ko đành lòng từ chối cái hẹn sáng thứ 7. Chỉ gặp thôi, chỉ xem thế nào thôi, rồi chối cũng chưa muộn. Bây giờ nàng mới nhận ra là trong khi ngủ, cái đầu óc cần mẫn của nàng vẫn làm việc, vẫn tính toán, vẫn suy tư miệt mài. Kết quả là 7h sáng thì cái trí óc sáng suốt ấy đã điều khiển nàng nhắn tin thẳng thừng cho a.K. Ôi, nhẹ cả người!
Nàng dậy muộn. Trong đầu vẩn vơ những đám mây xám xịt của giấc mơ đêm qua. Nghêu ngao đi chợ, nghêu ngao nấu cơm trưa. Nghêu ngao xem một bộ phim Nga. Ban đầu là ấn tượng với cậu bé ngộ nghĩnh, ko còn bố, sống cùng mẹ - một bà mẹ trẻ và đang dan díu với một tên chuyên lừa đảo. Thằng bé ngây thơ, đáng yêu ấy khiến nàng cảm thấy muốn khóc. Thương nhất là cảnh nó chạy theo cái xe tù và hét lên: "Bố ơi" với người đàn ông xa lạ đã đến và đưa mẹ con nó bước vào một đời sống phiêu bạt, lang thang, chui nhủi. Cậu bé ấy cũng như người mẹ trẻ của cậu đã sống phân vân trong nỗi khát thèm một người đàn ông làm chỗ dựa và nỗi đau đớn, ghê tởm những hành động bẩn thỉu của y. Khi người mẹ cương quyết ra đi, đưa đứa con trở về đời sống bình thường, tình yêu thiết tha với tên bất lương vẫn khiến cô níu kéo hắn. Cậu bé bỏ chạy khi thấy mẹ nó phân vân. Nhưng, khi hắn bị bắt, khi cảm nhận thấy một mất mát đến bất ngờ, cậu bé ấy lại giống hệt người mẹ, lại van vỉ trong tuyệt vọng: "Bố ơi, đừng bỏ hai mẹ con con lại". Cậu bé con ấy khao khát một mái ấm, một người cha. Thế mà sau đó ko lâu, người mẹ qua đời. Cậu nhóc sống trong trại mồ côi, cảm thương thay, nó lại sống bằng tia hy vọng sẽ gặp lại người cha "hờ" ấy. Đó là người thân duy nhất còn lại của nó.
Người ta sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành bằng những lần vỡ mộng. Cậu bé ấy cũng đã lớn bằng một lần tỉnh mộng đầy đớn đau như thế. Khi đi theo tiếng hát của bài ca quen thuộc thời thơ ấu, cậu bé tìm lại được người đàn ông của mẹ. Cậu gọi "Bố" trong nỗi nghẹn ngào, xúc động. Ấy thế mà nhận lại từ hắn chi là sự thờ ơ, quên lãng đáng sợ. Phim kết lại bằng hành động nổ súng, giết chết người mà cậu đã ôm ấp hy vọng sẽ bên cậu để làm thành mái ấm. Cậu đã trưởng thành, đã biết đó là ảo mộng tuổi thơ.
Nàng lẩn mẩn mãi với nỗi xót thương ấy. Vì ko xem từ đầu nên ko biết đấy là phim gì. Nhưng ánh mắt trong veo, có chút gì tồi tội của cậu bé ấy thì nàng ko quên được...
Nàng dậy muộn. Trong đầu vẩn vơ những đám mây xám xịt của giấc mơ đêm qua. Nghêu ngao đi chợ, nghêu ngao nấu cơm trưa. Nghêu ngao xem một bộ phim Nga. Ban đầu là ấn tượng với cậu bé ngộ nghĩnh, ko còn bố, sống cùng mẹ - một bà mẹ trẻ và đang dan díu với một tên chuyên lừa đảo. Thằng bé ngây thơ, đáng yêu ấy khiến nàng cảm thấy muốn khóc. Thương nhất là cảnh nó chạy theo cái xe tù và hét lên: "Bố ơi" với người đàn ông xa lạ đã đến và đưa mẹ con nó bước vào một đời sống phiêu bạt, lang thang, chui nhủi. Cậu bé ấy cũng như người mẹ trẻ của cậu đã sống phân vân trong nỗi khát thèm một người đàn ông làm chỗ dựa và nỗi đau đớn, ghê tởm những hành động bẩn thỉu của y. Khi người mẹ cương quyết ra đi, đưa đứa con trở về đời sống bình thường, tình yêu thiết tha với tên bất lương vẫn khiến cô níu kéo hắn. Cậu bé bỏ chạy khi thấy mẹ nó phân vân. Nhưng, khi hắn bị bắt, khi cảm nhận thấy một mất mát đến bất ngờ, cậu bé ấy lại giống hệt người mẹ, lại van vỉ trong tuyệt vọng: "Bố ơi, đừng bỏ hai mẹ con con lại". Cậu bé con ấy khao khát một mái ấm, một người cha. Thế mà sau đó ko lâu, người mẹ qua đời. Cậu nhóc sống trong trại mồ côi, cảm thương thay, nó lại sống bằng tia hy vọng sẽ gặp lại người cha "hờ" ấy. Đó là người thân duy nhất còn lại của nó.
Người ta sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành bằng những lần vỡ mộng. Cậu bé ấy cũng đã lớn bằng một lần tỉnh mộng đầy đớn đau như thế. Khi đi theo tiếng hát của bài ca quen thuộc thời thơ ấu, cậu bé tìm lại được người đàn ông của mẹ. Cậu gọi "Bố" trong nỗi nghẹn ngào, xúc động. Ấy thế mà nhận lại từ hắn chi là sự thờ ơ, quên lãng đáng sợ. Phim kết lại bằng hành động nổ súng, giết chết người mà cậu đã ôm ấp hy vọng sẽ bên cậu để làm thành mái ấm. Cậu đã trưởng thành, đã biết đó là ảo mộng tuổi thơ.
Nàng lẩn mẩn mãi với nỗi xót thương ấy. Vì ko xem từ đầu nên ko biết đấy là phim gì. Nhưng ánh mắt trong veo, có chút gì tồi tội của cậu bé ấy thì nàng ko quên được...
Thursday, October 23, 2008
Âm mưu và tình yêu
1. Đàn bà có 2 loại: một loại là nô lệ và một loại là thống trị. Nếu ko được làm nô lệ cho người yêu của mình, thì việc làm thống trị tất cả đàn ông trên thế gian cũng chỉ có thể đền bù chút xíu lòng kiêu hãnh của ta thôi.
Đó là câu quận chúa Minpho đã nói trong cơn cùng cực của cảm xúc. Sáng nay, nàng xem "Âm mưu và tình yêu" của Sinlơ ở Nhà hát tuổi trẻ. Vai Minpho do Lê Khanh đóng là vai có nhiều đất diễn, cũng là vai gây xúc động nhất cho nàng. Luidơ và Ferdinăng thì đều quá ngây thơ và mù quáng vì ái tình (có lẽ nàng giống họ chăng?). Họ đẹp như kim cương và trong trẻo như phalê, nhưng sự trắng trong ấy trở nên thật tội nghiệp trong những toan tính gớm ghê của những thế lực tàn bạo. Chỉ có Minpho - người đàn bà từng trải, người đàn bà có thừa sự lẳng lơ, phong tình và kiêu ngạo để bọn đàn ông quý tộc phải quỳ mọp dưới chân; cũng người đàn bà có thừa sự khôn khéo để cướp lấy dây cương quyền lực đang lồng lộn lộng hành trong những bàn tay tàn nhẫn của đám quyền quý; chỉ có người đàn bà ấy mới là người đạt đến tầm sâu của nội tâm.
Cái chênh vênh hình như lúc nào cũng ẩn chứa trong nó cái hoàn mỹ nhất đồng thời cũng là cái mong manh nhất. Minpho đẹp ở chính cái bờ vực ấy, giữa cái gầm gào kêu thét của lòng kiêu ngạo trong một người đàn bà có thể điều khiển cả thế gian với sự nhún nhường vì niềm kính mộ tình yêu non nớt, tươi trẻ của Luidơ và Ferđinăng; giữa sự căm hận điên cuồng lũ bạo chúa và chút yếu đuối phụ nữ phải ràng buộc vào lũ đàn ông đáng tởm bằng nhan sắc của mình...
2. Bước ra khỏi rạp, nàng không khỏi nghĩ về vở "100 ngày cuối cùng của Hàn Mạc Tử" cách đây 2 năm. Nghĩ về ánh mắt ấy, cái dáng chờ đợi ấy, cái vẻ gallant bặt thiệp ấy nữa... Thời gian có thể lấy đi mọi thứ, phải không cô bé?!
Đó là câu quận chúa Minpho đã nói trong cơn cùng cực của cảm xúc. Sáng nay, nàng xem "Âm mưu và tình yêu" của Sinlơ ở Nhà hát tuổi trẻ. Vai Minpho do Lê Khanh đóng là vai có nhiều đất diễn, cũng là vai gây xúc động nhất cho nàng. Luidơ và Ferdinăng thì đều quá ngây thơ và mù quáng vì ái tình (có lẽ nàng giống họ chăng?). Họ đẹp như kim cương và trong trẻo như phalê, nhưng sự trắng trong ấy trở nên thật tội nghiệp trong những toan tính gớm ghê của những thế lực tàn bạo. Chỉ có Minpho - người đàn bà từng trải, người đàn bà có thừa sự lẳng lơ, phong tình và kiêu ngạo để bọn đàn ông quý tộc phải quỳ mọp dưới chân; cũng người đàn bà có thừa sự khôn khéo để cướp lấy dây cương quyền lực đang lồng lộn lộng hành trong những bàn tay tàn nhẫn của đám quyền quý; chỉ có người đàn bà ấy mới là người đạt đến tầm sâu của nội tâm.
Cái chênh vênh hình như lúc nào cũng ẩn chứa trong nó cái hoàn mỹ nhất đồng thời cũng là cái mong manh nhất. Minpho đẹp ở chính cái bờ vực ấy, giữa cái gầm gào kêu thét của lòng kiêu ngạo trong một người đàn bà có thể điều khiển cả thế gian với sự nhún nhường vì niềm kính mộ tình yêu non nớt, tươi trẻ của Luidơ và Ferđinăng; giữa sự căm hận điên cuồng lũ bạo chúa và chút yếu đuối phụ nữ phải ràng buộc vào lũ đàn ông đáng tởm bằng nhan sắc của mình...
2. Bước ra khỏi rạp, nàng không khỏi nghĩ về vở "100 ngày cuối cùng của Hàn Mạc Tử" cách đây 2 năm. Nghĩ về ánh mắt ấy, cái dáng chờ đợi ấy, cái vẻ gallant bặt thiệp ấy nữa... Thời gian có thể lấy đi mọi thứ, phải không cô bé?!
Wednesday, October 22, 2008
Entry for October 23, 2008
Nói chuyện với em. Chia sẻ một chút về sự trống rỗng. Chị thấy sợ thế này, sợ mất cảm giác về mọi thứ. Em bảo: dấu hiệu của sự trưởng thành, dấu hiệu của sự từng trải. Nàng cười buồn, dấu hiệu của từng trải ư? Chị tưởng, từng trải là để các giác quan nhạy bén hơn, sắc nhọn hơn chứ? Nếu từng trải để giác quan mỏi mệt và hao mòn thì từng trải làm gì?
Khi chán nản, em thường làm gì? Nghe nhạc. Thế ko đủ đô với chị. Ừm, về quê, mỗi lần về quê là một lần lột xác. Chị cũng muốn về quê, chắc sẽ về khoảng một tuần...
Sáng nay, nàng tỉnh dậy và mong gặp gió mùa, như hôm qua nghe dự báo thời tiết. Nhưng mở cửa là phố xá ồn ào và cái nắng oi gắt. Nàng tự thấy rã rời, thất vọng. Như một cái máy, nàng đi làm, đi ăn sáng, cố gắng nói chuyện với mấy đồng nghiệp. Gặp chú tình cờ ở quán phở. Giúp chú đi lấy giấy mời xem kịch ở 19 Hàng Buồm - Hội nhà văn Hà Nội. Chú hỏi chuyện xảy ra cách đây hơn 1 tháng. Không biết ai vừa mới nói với chú. Thêm một chút rã rời...
Nàng ghê sợ cái giọng tỉnh bơ, lạnh lùng ấy. Nó không gây đau đớn, không gây ra nỗi gì mạnh mẽ. Nó chỉ giống như sự mơn trớn nhạt nhẽo tạo ra cảm giác rờn rợn.
Tối nay đến nhà chị Hương ăn cơm. Nàng sẽ khá hơn chứ?!
Khi chán nản, em thường làm gì? Nghe nhạc. Thế ko đủ đô với chị. Ừm, về quê, mỗi lần về quê là một lần lột xác. Chị cũng muốn về quê, chắc sẽ về khoảng một tuần...
Sáng nay, nàng tỉnh dậy và mong gặp gió mùa, như hôm qua nghe dự báo thời tiết. Nhưng mở cửa là phố xá ồn ào và cái nắng oi gắt. Nàng tự thấy rã rời, thất vọng. Như một cái máy, nàng đi làm, đi ăn sáng, cố gắng nói chuyện với mấy đồng nghiệp. Gặp chú tình cờ ở quán phở. Giúp chú đi lấy giấy mời xem kịch ở 19 Hàng Buồm - Hội nhà văn Hà Nội. Chú hỏi chuyện xảy ra cách đây hơn 1 tháng. Không biết ai vừa mới nói với chú. Thêm một chút rã rời...
Nàng ghê sợ cái giọng tỉnh bơ, lạnh lùng ấy. Nó không gây đau đớn, không gây ra nỗi gì mạnh mẽ. Nó chỉ giống như sự mơn trớn nhạt nhẽo tạo ra cảm giác rờn rợn.
Tối nay đến nhà chị Hương ăn cơm. Nàng sẽ khá hơn chứ?!
Tuesday, October 21, 2008
Entry for October 22, 2008
Nàng căm ghét cảm giác này. Lửng lơ. Lơ lửng. Tựa như một dòng nước chậm, trì cuốn trong đám rêu meo ủ rũ. Cái lơ lửng này có thể giết chết nàng. Giết chết mọi tế bào, mọi giác quan của nàng, một cách chậm rãi, nhẩn nha mà đau đớn. Giết đi cảm hứng của nàng, những nơron thần kinh của nàng.
Nắng mùa thu gay gắt khác thường, nhưng nó ko giúp nàng tự thiêu đốt mình, tự cháy bùng mọi ý nghĩ. Lâu nay, nàng thường xuyên bị những cơn ngộp thở bất chừng, như thể có một gánh nặng vô hình đè chặt lên ngực, lâu lâu lại tỳ miết xuống... Nàng luẩn quẩn trong bầu không gian đặc quánh, trống rỗng. Thảng hoặc, nàng thấy có chút ánh sáng hé lộ, nhưng rồi lịm tắt ngay sau một cơn tức ngực.
Có cơn mưa nào ko? Nàng thèm mưa, thèm cái ướt át, rỉ rả bây giờ! Hoặc là bão, lốc, giông tố gì thì càng tốt. Đừng bắt nàng phải loay hoay mãi với những thứ tủn mủn, vô vị này. Nàng cứ lơ mơ đi giữa phố như người mất hồn. Nàng ko biết tìm hồn vía mình ở đâu. Nó có ở mùa đông ko? Hay là ở mùa xuân sang năm? Hay nó đi lạc mãi rồi, ko bao giờ về nữa...
Một đôi khi, nàng thấy lung linh hình ảnh của em, khi em cười lý lắc. Nàng cũng nhớ, lâu rồi, ko nhớ là bao lâu, nàng ko biết cười như em nữa... Mong đừng vì nàng mà em mất đi ánh cười vô tư lự ấy.
Nàng điên, điên nên mới muốn thử dùng một con dao kiểm tra cảm giác của mình. Liệu mình còn biết đau nỗi đau xác thịt nữa hay ko? Sau tất cả những thương tổn tinh thần, sau tất cả những đổ vỡ vô hình, biết đâu, nàng ko còn biết sống một cách thực thể nữa, biết đâu, nàng sẽ quên đi những cảm giác của con người.
Trống rỗng. Đó là thứ đáng sợ nhất đối với nàng lúc này. Có cái gì đủ lớn để lấp đầy khoảng trống bao la này ko? Có cái gì ko????
Nắng mùa thu gay gắt khác thường, nhưng nó ko giúp nàng tự thiêu đốt mình, tự cháy bùng mọi ý nghĩ. Lâu nay, nàng thường xuyên bị những cơn ngộp thở bất chừng, như thể có một gánh nặng vô hình đè chặt lên ngực, lâu lâu lại tỳ miết xuống... Nàng luẩn quẩn trong bầu không gian đặc quánh, trống rỗng. Thảng hoặc, nàng thấy có chút ánh sáng hé lộ, nhưng rồi lịm tắt ngay sau một cơn tức ngực.
Có cơn mưa nào ko? Nàng thèm mưa, thèm cái ướt át, rỉ rả bây giờ! Hoặc là bão, lốc, giông tố gì thì càng tốt. Đừng bắt nàng phải loay hoay mãi với những thứ tủn mủn, vô vị này. Nàng cứ lơ mơ đi giữa phố như người mất hồn. Nàng ko biết tìm hồn vía mình ở đâu. Nó có ở mùa đông ko? Hay là ở mùa xuân sang năm? Hay nó đi lạc mãi rồi, ko bao giờ về nữa...
Một đôi khi, nàng thấy lung linh hình ảnh của em, khi em cười lý lắc. Nàng cũng nhớ, lâu rồi, ko nhớ là bao lâu, nàng ko biết cười như em nữa... Mong đừng vì nàng mà em mất đi ánh cười vô tư lự ấy.
Nàng điên, điên nên mới muốn thử dùng một con dao kiểm tra cảm giác của mình. Liệu mình còn biết đau nỗi đau xác thịt nữa hay ko? Sau tất cả những thương tổn tinh thần, sau tất cả những đổ vỡ vô hình, biết đâu, nàng ko còn biết sống một cách thực thể nữa, biết đâu, nàng sẽ quên đi những cảm giác của con người.
Trống rỗng. Đó là thứ đáng sợ nhất đối với nàng lúc này. Có cái gì đủ lớn để lấp đầy khoảng trống bao la này ko? Có cái gì ko????
Subscribe to:
Comments (Atom)