Nàng không có ý định viết một truyện ngắn về cái thùng rỗng. Chỉ đơn giản là nhớ tới câu: "thùng rỗng kêu to" khi đọc blog của một người mà nàng có quen biết. Thấy buồn và tội nghiệp!!! Lại là những dối lừa trống rỗng, dối lòng mình không đủ, phải mang ra dối lừa khắp thiên hạ để tự trấn an mình. Tại sao người ta phải sống như thế nhỉ? Những cái vỏ bọc đáng ghét kia, đâu cần thiết đến thế, khi đã đi đến cái tuổi nửa đời người!
Nàng tuyệt đối không phải là người hay mai mỉa, nhưng có những thứ khiến nàng không khỏi tự động nhếch một nụ cười! Rồi lại ngậm ngùi thương! Mong là nàng sẽ chẳng bao giờ phải sống như thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tự dối mình là một phản ứng dễ hiểu của con người khi bế tắc và bất an, còn dối người thì... khủng khiếp, điều đó gần như là một cái gì phạm vào sự trong sạch và thiêng liêng của tâm hồn! Nàng yêu sự thật và yêu những con người biết sống thật, dù sự thật ấy cay đắng đến dường nào!
Kinh! Mấy khi biết ÄÆ°á»£c cô nương này cÅ©ng biết chua chát....
ReplyDeleteIm lặng thá» dài (TCS)
ReplyDelete@chi Hiá»n: Cám Æ¡n chá» vì Äã gá»i cho em. Äôi khi, cÅ©ng cần phải biết chua chát, không phải Äá» bi quan, yếm thế gì, mà là Äá» trân trá»ng hÆ¡n những Äiá»u tá»t Äẹp! (Ví dụ như cú phone vào buá»i chiá»u rá»±c nắng ngày hôm nay cá»§a chá» dành cho em!)
ReplyDelete@anh Sáng: Æ , A cÅ©ng thích nhạc Trá»nh à?! Rất vui ÄÆ°á»£c làm quen!