Tuesday, November 18, 2014

Nói với những cây gậy...

Này bạn, tôi thật tình không muốn nói chuyện với bạn và lỡ có phải nói về bạn, tôi không biết gọi bạn là gì. Thôi, thì cứ vin vào mấy cái quán ngữ đã quen môi của thiên hạ để tạmgọi bạn vậy. Tôi sẽ gọi bạn là cây gậy – cây gậy chỉ thích “đâm sau lưng”, cây gậy chỉ thích chơi trò “chọc gậy bánh xe”, cây gậy tôi có quen mà không biết, cây gậy tôi chưa từng muốn gần...  Bạn là ai đó cụ thể mà cũng là vạn người đang ngoi ngóp giữa cuộc đời này, sống bám vào những tạp chất rác rưởi của thiên hạ.
Bạn ưa rúc mặt vào những “hũ mắm thối” riêng tư mà nhà nào cũng muốn giấu nhẹm đi cho đời đỡ bẩn? Bạn coi việc rỉa rói vào chuyện cá nhân của người khác là một thú vui? Có bao giờ bạn soi gương để tự thấy cái vẻ mãn nguyện tột bậc của chính mình khi thả sức “buôn dưa lê” bới rác thiên hạ và rỉa rói những thây ma tin đồn? Thử một lần xem, tôi cá là bạn sẽ choáng váng khi thấy toàn thân nhuốm đen như thể sắp biến thành kền kền đói tử khí!
Thế nên, bạn đừng ngạc nhiên khi thấy tôi im lặng tránh xa bạn, trong khi bạn cho rằng lẽ ra tôi phải hào hứng cảm tạ bạn đã mời tôi tham dự bữa tiệc đầy ắp những tin đồn thú vị của thiên hạ. Xin lỗi bạn, bữa tiệc của bạn chỉ là một đống rác bầy hầy lúc nhúc sâu bọ đối với tôi bởi tôi không có đôi mắt cú vọ chỉ biết rình rập sơ hở của đối phương, không có cái mỏ đói xác chết của lũ kền kền. Cha mẹ cho tôi đôi mắt của con người – đôi mắt biết hướng sáng và ghê tởm những chuyện tối tăm. Cha mẹ cho tôi cái miệng của con người – cái miệng biết cười khi vui, biết mím chặt khi giận dữ, bất bình và biết nhếch lên khinh khi lúc buộc phải nghe những chuyện  từ những cây gậy chuyên nghề chọc ngoáy như bạn.
Bạn ơi, bạn lấy rác làm vui, đó là quyền của bạn, nhưng làm ơn giữ phép lịch sự tối thiểu hộ tôi, đừng tha rác của thiên hạ vào nhà tôi, đừng cố gắng làm tôi mù mắt vì những xú uế bạn đang hít say sưa, đừng cố gắng khiến tâm trí tôi bấn loạn bởi những tạp nham bẩn tưởi bạn đang nhồm nhoàm trong niềm hân thưởng quái dị của riêng bạn. Đừng, xin đừng!
Bỏ lỗi cho tôi nếu bỗng dưng bạn thấy tôi lạnh nhạt, chỉ vì tôi không những không thể chia sẻ được cáithứ hân hoan quái đản của bạn mà còn ghê sợ thứ mùi nồng nặc toả ra từ bạn. Bạn không nghĩ rằng, nếu cứ chúi đầu vào đống rác, bạn sẽ ám mùi của rác sao? Bạn có biết, khi bạn “đâm sau lưng người khác” bằng những tin đồn không rõ bạn bới được ở đâu ra với một niềm hoan hỉ như không, tôi đã nghĩ gì? Chắc bạn không quan tâm, vì còn mải chế biến và thưởng thức món rác sao cho thật ngon lành. Tôi sẽ nói ngay với bạn rằng, điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi được bạn mời vào bữa tiệc rác không phải là những ý nghĩ xấu xa về đối tượng bạn đang nói xấu cho vui miệng, lại càng không phải là sự khâm phục bạn thạo chuyện thạo người. Tôinghĩ thầm: bao giờ, bạn sẽ bới móc chuyện đời tôi và cho tôi lên bàn nhậu? Bao giờ sẽ đến lượt tôi?
Bạn ra vẻ cao ngạo bảo rằng bạn trọng tôi lắm, thương tôi lắm nên bạn mới mớm cho tôi những chuyện bí mật này, để tôi biết lòng thiên hạ mà sống cho phải. Xin lỗi bạn, bạn làm thế là bạn khinh tôi quá! Tôi cũng có cái đầu trên cổ như bạn, nếu bạn sử dụng đầu bạn để rúc vào đống rác, đó là quyền của bạn nhưng đừng xúi tôi phải làm như bạn. Tôi dùng đầu của tôi theo cách của tôi, mà trước hết tôi dùng cái đầu ưa suy tư của tôi để tránh xa những đống phế thải của thiên hạ - những thứ chỉ gây tắc nghẽn những ý nghĩ tốt đẹp, thiện lương.
            Tôi biết, rác không chỉ là thú vui với bạn, nó còn là cách bạn thu hút sự chú ý của thiên hạ. Tiếc cho bạn, thiên hạ có thể sẽ để ý đến bạn vì những thứ rác rưởi bạn sống tầm gửi vào, nhưng mấy ai hân hoan được với niềm vui rỉa rói thây ma tin đồn cùng với bạn được thật lâu. Kể cả những kẻ nhậu tin đồn nhiệt tình nhất thì cũng chả ngồi lại lâu với bạn làm gì, vì họ còn bận đi nhậu ở đám khác. Bạn sẽ phải ngồi lại một mình với đống rác bạn vừa nhặt về, lạy ông đi qua lạy bà đi lại để tìm đồng cảm, để kiếm sự quan tâm. Hoặc bạn sẽ theo chân những cây gậy khác đi bới tiếp những đống rác khác. Đời bạn sẽ là những chuỗi ngày bới rác. Bạn sẽ “sống trong rác, chết vùi trong rác”... Và người đời sẽ nhắc đến bạn chỉ vì bạnlà người mang rác ra khoe chứ không có gì hơn. Bạn ơi, bạn cam tâm sống như thế sao?
            Cha mẹ bạn chắc đã kì vọng rằng, bạn sẽ dùng đôi mắt mẹ cha sinh để ngắm hoa ngắm lá ngắm mặt trời, sẽ dùng đôi tai loài người để nghe lời hay ý đẹp, sẽ tìm thấy những niềm vui và khát vọng đẹp đẽ trên đời để sống thật ý nghĩa. Hãy một lần thôi, kể với tôi chuyện gì đẹp đẽ, nói với tôi những lời tốt đẹp về người nào đó gần bạn, bạn sẽ thấy tôi thôi nhếch mép, bạn sẽ thấy tôi nở nụ cười đồng điệu.
            Tôi không dám tin bạn sẽ nghĩ khác đi, làm khác đi cách bạn đang làm, khi xung quanh bạn, người người nhà nhà đang đói cạn niềm tin, đói cạn tình yêu, đói cạn cảm hứng. Họ chỉ biết bám vào những tin tức lá cải để thoả mãn cơn dâm dật tinh thần bệnh hoạn. Thông cảm với bạn, nhưng tôi phải xa bạn thôi. Vĩnh biệt, những cây gậy trong đời tôi.

No comments:

Post a Comment