Berkeley được bữa nóng tưng bừng như mùa hè nhiệt đới. Nàng sung sướng lôi cái áo lụa hai dây màu xanh lá và cái quần shorts trắng ra mặc rồi đi bát phố một vòng hứng nắng.
Berkeley từng làm nàng thất vọng vì suốt mùa hè vẫn chỉ một mực dịu dàng mát mẻ 22-23 độ C. Nàng sinh vào mùa hè, ở đất miền Trung rát bỏng gió Lào nên suốt năm đầu ở Berkeley chỉ chực chờ một lần thật nắng, thật nóng, thật nhễ nhại cho đỡ khát nắng quê. Sau hơn hai năm ở Berkeley, nàng đã rèn được tính nhẫn nại cho những mỏi mong oi nồng nắng hạ. Phải chờ đến cuối hè, Berkeley mới có đôi tuần nóng rát - được gọi là mùa hè Ấn Độ. Thế mà năm nay, mới đầu hè mà Berkeley đã đãi nàng một chầu nóng đã đời. Có nhẽ nào thành phố đáng yêu biết hè này nàng không được về quê? ;)
Bước chân ra phố, nắng táp da bỏng rát, nóng gọi mồ hôi túa ra dưới gáy, nhoi nhoi dưới chân tóc khiến nàng chỉ muốn giật phắt cái mũ cói ra phe phẩy mấy cái. Tự nhiên thèm một cái nón. Nhớ cái nón có quai nhung tím của bà ngoại, nhớ những cơn gió hây hẩy từ nón bà quạt. Nhớ sang cả mấy cái quạt giấy tím có đục lỗ của bà. Nhớ tay bà quạt không ngơi suốt những đêm hè mất điện, những trưa oi nồng trời im không bóng gió. Rưng rức nhớ bà, bà ơi…
Nhớ những trận gió Lào khô nẻ cả làn môi con gái mới lớn, những trận gió bỏng chiếu bỏng giường buốt rát da dậy thì. Thời đại chiếu tre cũng không ăn thua gì với cái nóng ác liệt của xứ gió Lào. Cứ trước khi lên giường, mẹ nàng sai hai chị em dấp khăn ướt lau chiếu tre để nằm cho mát, nhưng chiếu lau đến bóng nhẵn mà vừa đặt lưng xuống đã thấy rát lưng. Nắng khổ nắng sở, nắng đốt khô quắt khô queo cả người lẫn cây, thế mà sao nàng vẫn yêu, vẫn nhớ, vẫn khát, vẫn thèm?
Vì nắng khiến mấy cái kem que mẹ đi làm về buổi trưa tạt qua viện 172 mua cho chị em nàng trở thành thứ cao lương mỹ vị. Vì nắng khiến mấy trăm đồng đá lạnh đủ làm thành một đại tiệc "nhai" cho lũ trẻ con nghèo trong xóm. Nắng khiến mấy gióng mía mẹ trồng ngoài vườn ngọt lừ. Nắng khiến chị em nàng háo hức chờ một thức uống ngon lành từ tay mẹ sau mỗi giấc ngủ trưa mệt nhọc. Bữa thì ca mía róc sẵn, bữa thì cốc nước chanh, bữa thì cốc cà kiu dầm đường, bữa thì cốc nước dừa non…
Nắng hè làm dậy hương kí ức - thứ kí ức được cất ủ qua tháng năm và vẫn chực toả hương nồng say cho những kẻ hoài cổ như nàng.
Hứng nắng một vòng về, nhìn vào gương thấy gương mặt đỏ au, đôi cánh tay ửng hồng ăn nắng. Nàng mỉm cười nghĩ bụng, dù sao, nàng vẫn giữ được chút nắng quê trên làn da bánh mật mẹ sinh.
No comments:
Post a Comment