Monday, November 3, 2014

Chuyện đóng đinh của chàng Voi

Cách đây hai năm rưỡi, ngay trong tuần đầu tiên đến Berkeley, chàng Voi đã tha vợ bầu lượn tìm bằng được mấy cái giá sách (thứ cấp thiết nhất đối với chàng trong mọi lần chuyển nhà). Mua xong, chàng dõng dạc: Anh phải đóng đinh mấy cái giá sách vào tường, vì lỡ có động đất thì nguy hiểm. Vợ chàng (lúc đấy chưa biết động đất là gì) ừ hữ cho xong. Rồi chả thấy chàng đả động gì đến, vợ chàng cũng kệ. 
Một tháng sau, nửa đêm có động đất, vợ chàng Voi vừa sinh con nên hơi hoảng hốt ôm chặt lấy cu Muống, định bụng sẽ nhắc chàng vụ đóng đinh mấy cái giá sách. Nhưng với bản tính điếc không sợ súng, vợ chàng quên béng ngay vụ động đất đầu đời và dĩ nhiên quên luôn việc nhắc chàng. Chàng Voi nhấp nhổm hô khẩu hiệu vài bữa rồi cũng chả thấy làm gì. 
Một năm sau, nhân một hôm dọn giá sách vì nó bị quá tải với lượng sách ùn ùn từ Amazon chuyển về nhà chàng Voi, chàng lại nhìn vợ ánh mắt vô cùng quả quyết: "Anh phải kiếm đinh đóng mấy cái giá sách vào tường em ạ, thế này, nguy hiểm lắm!". Vợ chàng nhìn cái giá sách quá tải, nghĩ đến cái đoạn bất thình lình nó đổ một cái thì nhắm tịt mắt không dám nghĩ tiếp, bảo chàng: "Anh nghĩ phải". Lần nào đi Target shopping, vợ chàng cũng loay hoay chỗ bán đinh để nghiên cứu xem loại nào thì phù hợp. Vợ chàng mua một đống các thể loại đinh về, khoe với chàng rồi tặc lưỡi đợi chờ. Bọn đinh đến giờ vẫn nằm yên chí trong túi bóng, vì vợ chàng không biết khoan. 
Một năm tiếp theo, thi thoảng, vợ chàng thấy chàng nhảy cẫng lên quát con: "Hey, get out of there" khi thấy chúng nó tình cờ xớ rớ đứng dưới một trong 4 cái giá sách to tổ chảng choán hết khắp ba bề bốn phía nhà chàng. Rồi chàng thở dài não nuột, nhìn vợ, bảo: Anh phải đóng đinh… Vợ chàng nhìn chàng, vẻ thông cảm, bảo: "vầng, em biết". 
Hôm nay, sau hai năm rưỡi sống trong lo sợ rồi vì bận mà quên mất lo sợ, chàng Voi đã rước về nhà một anh thợ đóng đinh. Anh ta bắc thang leo lên xoẹt xoẹt mấy nhát, rồi đưa cho chàng cái hoá đơn 138$ tiền công. Chàng cười rạng rỡ gửi thêm cho anh ta mười mấy đồng tiền tip rồi bắt vợ ra ngắm nghía từng cái đinh. Vợ chàng (lúc đó chưa biết đến cái hoá đơn) đứng trầm trồ một chặp. Ngó đến cái hoá đơn, vợ chàng lại phải vận công nén tiếng thở dài. 
Nhìn chàng Voi cười nhẹ nhõm, tíu tít nói cười, rằng thì mà là từ bây giờ, bọn trẻ con chơi dưới giá sách anh không lo nữa, từ bây giờ, có động đất cũng chả sao… Vợ chàng không khỏi cảm động. Cảm động xong, vợ chàng bắt đầu suy tính đến đoạn từ nay đến cuối năm, làm gì thì làm, nàng cũng phải học bằng được nghề "tháo đinh", kẻo lại mất chừng đó tiền cho một ông thợ tháo đinh, khi nhà nàng dọn nhà đi nơi khác. :)

No comments:

Post a Comment