Tuesday, September 10, 2013

Tớ làm ngoại giao


Chỉ sau vài tuần tớ đi học, bạn Daddy và bạn Mommy đã mắt tròn mắt dẹt nhìn tớ kinh ngạc khi thấy chỉ có một quãng ngắn đường từ trường đến công viên, từ công viên về nhà mà có bao nhiêu người gọi tên tớ, vẫy tay chào tớ. Bạn Mommy đang mấp máy môi định hỏi ai đấy thì khựng lại vì thấy tớ đang bận ngoác miệng cười, vẫy tay thật lực rồi hét váng cả con phố chào lại hoặc đứng bắt chéo chân tán chuyện ê a, quên phắt vài giây trước vừa ỉ ôi mè nheo đòi Mommy mua kem chocolate. Trong khi tớ đứng bô lô ba la tán phét với bạn tớ và bố mẹ chúng nó, bạn Mommy cứ đứng thẹn thùng cười duyên, không nói không rằng. Tớ phải nắm tay bạn ấy và giới thiệu: “Đây là mẹ tớ này, mẹ tớ đấy!” rồi tớ không quên nắm cái chân đang vung vẩy trong xe đẩy của thằng Rau Muống bảo: “Còn đây là Gây-biều em trai của tớ”. Cứ phải sau màn giới thiệu rành rọt đâu ra đấy của tớ, bạn Mommy mới mạnh dạn nói chuyện với các bạn kia. Chả biết các bạn người lớn đứng nói những gì với nhau, nhưng cứ bye bye một cái là bạn Mommy âu yếm nhìn tớ rồi tự nguyện đi mua kem cho tớ không một tiếng phàn nàn. Lạ thế! Tớ chỉ nghe loáng thoáng Mommy bảo cái gì mà nhõng nhẽo với cả chocolate, rồi bố mẹ bọn bạn tớ bảo với Mommy cái gì mà smart với cả sweet. Tớ đồ là các bạn ấy vừa kháo nhau chuyện mới đọc trên báo thấy các nhà khoa học bảo ăn kem chocolate giúp trẻ con thông minh hơn, ngọt ngào hơn và bớt nhõng nhẽo. Thế thì bạn Mommy mới tình nguyện lao đi mua kem chocolate rồi dịu dàng ngồi nhìn tớ mút kem đầy trìu mến như thế chứ!
            Chả biết tớ đoán trúng hay trật, nhưng tớ nghĩ cứ tạo điều kiện để gặp người quen và kháo chuyện là rất có khả năng tớ được chén kem chocolate. Thế nên, cứ hễ đi ra đường và nhìn thấy ai đó là tớ chào rất nhiệt tình, hứng chí lên tớ còn níu chân tán dóc, kể cả người không quen. Hôm nào mà không được ra đường thì kiểu gì tớ cũng phải xin Mommy cho giao tiếp với các bạn trong TV một lúc, không thì tớ cuồng mồm lắm. TV lên hình, có chú thì tớ chào chú, có cô thì tớ chào cô, có các bạn thì tớ chào các bạn. Thấy thằng cu Muống đang xớ rớ đứng gần, tớ tiện mồm giới thiệu nó với các cô, các chú, các bạn trên TV luôn. Mấy bạn trên TV nói chuyện cực kì vui, nhưng có vẻ không đếm xỉa gì đến tớ lắm. Tớ bèn đem đồ ăn ra dụ khị. Tớ đòi Mommy ăn snack. Cầm cái bát snack, tớ mời khắp lượt các bạn trong TV. Có vẻ như các bạn ấy mải chơi, không đói nên không ngó ngàng gì đến bát snack tớ mời. Chỉ có mỗi thằng cu Muống không được mời cứ thò tay bốc snack của tớ liên tục. Mải mời mọc mấy bạn trong TV mà các bạn ấy cứ xí xọn nói cười không buồn ăn, đến khi tớ chán định lên sofa ngồi ăn thì ôi thôi, chỉ còn mỗi cái bát không. Liếc sang, tớ thấy thằng cu Muống đứng cạnh bên đang trệu trạo một mồm đầy những snack. Haizzz, làm công tác ngoại giao thật là thiệt thòi.
            Chắc là tớ xởi lởi hết cả phần của bạn Mommy nên bạn ấy rất chi là e dè. Biết thế, tớ đã tình nguyện làm người giới thiệu mỗi khi bạn Mommy tháp tùng tớ đi chơi. Một hôm, cả nhà tớ đi chơi ở nông trại, bạn Daddy bế tớ lên để tớ chào bạn Bò. Tớ chào Bò xong, hỏi han nó chán chê mà nó cứ ọ ọ chả nói năng gì. Tớ nghĩ một lúc mà không ra chuyện gì để hỏi nó thêm, tớ bèn thân ái giới thiệu bạn Mommy, bạn Daddy và thằng Rau Muống với nó, lại còn trân trọng giới thiệu cả tên. Lạ cái con Bò, tớ mỏi mồm nói chuyện với nó, rồi giới thiệu với nó bao nhiêu bạn mới thế mà nó chỉ nhất mực ọ ọ. Thế là nó bị mọi người đứng xung quanh cười cho thối mũi. Tớ thấy thế cũng hùa vào cười. Cười cái con Bò không biết ngoại giao. Hôm đấy, nhờ có tớ làm tốt công tác ngoại giao mà cả nhà được kết bạn với các bạn Dê, Gà, Thỏ, Lợn, Cừu… Tớ đi đến đâu là rộn vang tiếng cười đến đấy, căn bản vì tớ nói hết nước bọt mà cả đám bạn bầu ở nông trại cứ ù lì không biết đường trao đổi lại tiếng nào, thế là mọi người xung quanh được bữa cười chán thôi.

Ảnh: chuyện phiếm chiều công viên 

                                                 Tớ đi công cán

No comments:

Post a Comment