Friday, September 20, 2013

Vết cháo trên áo và nỗi mặc cảm bản năng


Hôm nay, đang băm bổ đi như chạy đến trường, mặt cắm vào cái điện thoại chọn nhạc thì nàng bỗng nghe tiếng gọi giật giọng: “Excuse me”. Một cách vô thức, nàng dừng lại, ngó về phía tiếng gọi. Một gã thanh niên chạy ô tô ngược chiều đột ngột đỗ xịch xe ngay giữa đường rồi thò đầu ra khỏi cửa kính nhìn nàng chằm chặp, mặt mày nghiêm trọng. Thôi chết, chắc là mình bị quở về việc không để ý đường sá, cứ cắm cúi vào cái phone, nàng nghĩ bụng. Ơ, nhưng mình đi trên vỉa hè có xâm phạm gì đến ai đâu nhỉ? Hay là hỏi đường? Chưa kịp tư duy cho đến đầu đến đũa, gã kia đã nói luôn một mạch: “I don’t want to be rude, but… you are gorgeous!”. Đang ngẩn tò te vì suy nghĩ, nghe thấy thế nàng quay ngoắt người, cúi gằm mặt đi thẳng một mạch. Đi một quãng rồi mới nghĩ, sao mình cứ phải cúi gằm mặt thế này nhỉ? Ô hay, bình thường khi gặp những ca như này, nàng cực kì bình tĩnh thực hiện tuần tự các bước như sau: nhìn chằm chằm lại đối phương, nhếch miệng cười nửa nụ, dõng dạc nói: xành-kíu rồi ngẩng cao đầu bước đi. Sao tự nhiên hôm nay lại dở chứng ra, xấu hổ như con gái mới lớn thế nhỉ? Vì gã kia bảnh quá à, không phải, vì nàng thậm chí còn chả để ý mặt mũi hắn ra làm sao, chỉ biết tóc hắn vàng hoe. Hay vì gã gây sự đột ngột quá? Cũng chả phải, những ca trước nàng từng gặp cũng đột ngột không kém, mà nàng có hề hấn gì đâu, vẫn cười nửa nụ, vẫn nói xanh-kìu, vẫn ngẩng cao đầu bước đi hiên ngang. Làm sao hôm nay nàng lại xấu hổ? Làm sao nhỉ?
            Ôi, thôi phải rồi. Chắc chắn là bởi vì vết cháo của thằng Rau Muống sáng nay còn dính trên áo nàng đã làm nàng thẹn. Nàng đã nghĩ chuyện phải thay cái áo khác trước khi đi học nhưng cả buổi sáng bận túi bụi khiến nàng quên hẳn. Cho đến khi cái gã kia gây sự. Một cách bản năng, sau khi nghe câu nói của gã đàn ông lạ, nàng cúi mặt bước đi và dùng cườm tay che vết cháo trắng xoá dính trên cái áo thun màu huyết dụ. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nàng đã không nghĩ, một vết bẩn trên chiếc áo lại có thể tước đi sự tự tin và kiêu hãnh của nàng dễ dàng đến như thế.
            Ba chục tuổi đầu, nàng còn dễ dàng bị hạ gục vì một vết bẩn trên áo, huống chi con trẻ non nớt với nỗi mặc cảm bản năng chưa biết cách kiềm chế và bao nhiêu chuyện nhạy cảm xảy ra xung quanh, dễ gây ra tâm lí sợ hãi, ngại ngùng, hổ thẹn. Vì sao các bậc cha mẹ không bảo vệ con mình bằng cách nuôi dưỡng lòng tự tin, tự hào và tự tôn về bản thân bằng cách khen ngợi và khuyến khích con đúng lúc? Thay vào đó, những bậc cha mẹ nghiêm khắc thường có xu hướng chê trách, sửa lưng con cái là chủ yếu vì nghĩ rằng, việc của họ là dạy con biết làm việc đúng và khiêm tốn. Các bậc phụ huynh nghiêm khắc ít khi khen con vì lo con sẽ sinh ra tự kiêu, tự phụ, nhưng họ không hiểu là nếu cha mẹ không khuyến khích và dành cho con những lời khen thích đáng, trẻ sẽ mất tự tin và bị nỗi mặc cảm bản năng chế ngự. Và như thế, quá trình dạy dỗ con trẻ sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
            Chuyện xảy ra hôm nay khiến nàng liên hệ ngay đến bài viết về tâm lí trẻ con mẹ chồng mới gửi. Đoạn cuối cùng rất đáng lưu tâm: “Chúng ta cần phải thường xuyên để cho con trẻ biết rằng chúng ta tự hào về chúng, không phải vì sự thông minh hay tài năng của chúng, mà vì sự cố gắng và những việc tốt chúng đã làm cho người khác. Và chúng ta không nên sợ sẽ làm hư trẻ vì lối khen ngợi ấy”.
            Và nàng, tất nhiên sẽ không bao giờ đi ra đường với cái áo dính cháo của con như hôm nay, để bảo toàn lòng kiêu hãnh. 

Ảnh: Honey, you can do it! Yes, you did it, I am so proud of you. Đó là những câu ngày nào nàng cũng nghe thấy ở công viên, trường học. 




Saturday, September 14, 2013

Cà Kiu đi học (2)


Dắt tay nhau vào lớp
            Tớ không ưa ngồi ôn quá vãng, chẳng qua là vì thằng Rau Muống vừa được Daddy Mommy gửi đi học ở cùng nhà trẻ với tớ mà suốt một tuần đầu tiên, không hôm nào là nó không mít ướt nên tớ mới phải hồi cố quá khứ vinh quang xa xưa đặng làm gương cho thằng cu noi theo.
            Hồi mới đi học, tớ ngọng líu ngọng lo gọi cái “school” là cái “cool”. Thế là cứ nghe bạn Daddy nhắc: Đến giờ rồi, đi học thôi con! Đang bận chơi đồ hàng, tớ nhướng mày tròn xoe mắt hỏi: Cool? Thấy Daddy cười phì gật đầu là tớ nhảy cẫng lên chạy như bay ra cửa, miệng líu lo: Cool, cool! Giờ ngẫm lại mới hay, ngay từ hồi mới học nói, tớ đã ngọng một cách có triết học. Trường học quá cool đối với tớ và đối với bất kì đứa trẻ con nào có tí triết học. Đến trường, tớ được chơi với bọn nhóc cũng đang ê a tập gọi tên thế giới như tớ nên chúng tớ rất bình đẳng và tâm đầu ý hợp. Đứa nào cũng ngọng nên dễ xí xoá cho nhau chứ không lo bị chất vấn và yêu cầu nhắc lại đến cùng với những câu hỏi khó ưa như: “cái gì cơ? Con nói gì bố/mẹ không hiểu?” mà tớ thường được nghe ở nhà, khuyến mãi kèm theo cái nhăn mày nhíu trán chả lấy gì làm xinh của Daddy và Mommy. Mà chơi với bọn nhóc ở trường lại được thêm cái lợi là đỡ mỏi cổ ngước nhìn. Quá cool còn gì. 
            Thế là sau hôm đầu tiên được cả Daddy, Mommy và cu Muống tháp tùng đến lớp, sáng nào mở mắt ra, tớ cũng mường tượng ngay đến lũ nhóc và các trò khoái nhộn ở trường. Tớ vui vẻ ăn sáng, thay quần áo, xỏ giày và xách cơm trưa theo chân Daddy đi học, không quên gửi mấy chiếc hôn an ủi lại cho thằng cu Muống và bạn Mommy vò võ ở lại nhà.
            Nhưng quái lạ, cứ đi học được mấy hôm chưa kịp chơi hết trò, tớ lại phải nghỉ ở nhà vài hôm. Hỏi Daddy thì bạn ấy bảo rằng mấy hôm đấy là cuối tuần, trường học nghỉ. Ơ, buồn cười, đang chơi vui thế, có ốm đau gì đâu mà trường lại phải nghỉ nhở? Bạn Daddy cứ nói thế nào ấy chứ, tớ nghe không thủng. Thế là tớ lăn quay ra khóc, nằng nặc đòi đi học cho bằng được. Daddy biết tình hình ấy mà không nói cho có lí có lẽ là không xong với tớ bèn nhẫn nại giải thích. Bạn ấy bảo rằng cuối tuần là lúc trường học đi ngủ, vì trường học suốt cả tuần phải phục vụ bao nhiêu đứa nhóc, nghe chúng nó khóc lóc, cười đùa, nghịch ngợm mệt quá. Không được nghỉ thì trường học ốm mất, lúc đấy thì nguy to, tất thảy lũ nhóc chúng tớ sẽ không có chỗ mà gặp nhau bày trò nữa. Nghe đến đấy thì tớ nín vì tớ thấy ái ngại cho trường học quá. Ừ, Daddy nói cũng phải, để cho trường nghỉ vài hôm chứ nó mà lăn đùng ra ốm thì nguy, chí nguy. Nghĩ thế, nhưng mồm tớ vẫn nhệch ra yêu sách: Con muốn đến trường ngay bây giờ. Daddy lắc đầu xuôi vai vì ngỡ là bạn í mất công giải thích mà tớ chả chịu hiểu ra vấn đề. Tớ hiểu quá đi chứ lị, nhưng chính vì thế mà tớ lo, tớ muốn đi thăm trường học để xem nó ngủ có ngon không, có ai đến quấy rầy nó không? Hồi đấy, vốn từ ê a của tớ chưa đủ để tớ giải thích với Daddy lí do thực sự như trên, nên tớ chỉ có mỗi một chước là khóc lóc rền rĩ. Chắc lo sợ suốt cả cuối tuần, nhà tớ sẽ ngập lụt trong nước mắt, bạn Daddy hội ý nhanh với bạn Mommy rồi quyết định sẽ cho tớ đi thăm trường học như ý tớ. Nhìn thấy trường học im lìm đóng cửa, tớ mới yên tâm là nó đang ngon giấc. Tớ nhớ nó lắm nhưng không muốn phiền nên đành ra công viên chơi tạm vậy. Sau lần ấy, sáng nào tỉnh dậy tớ cũng phập phồng lo sợ hôm ấy là cuối tuần. Thế nên cứ mở mắt ra, câu đầu tiên của tớ bao giờ cũng là: hôm nay con có được đi học không?
            Thấm thoắt thoi đưa, bao nhiêu ngày tung tẩy đến trường, bao nhiêu buổi sáng thất vọng nghe Daddy hay Mommy trả lời đó là ngày cuối tuần đã đi qua đời tớ. Từ những đứa nhóc bập bẹ í a, tớ và lũ bạn giờ có thể ngồi buôn chuyện ríu ran hàng giờ mà không cần thủ thuật cười khì cho qua chuyện vì không hiểu đứa kia nói gì. Bạn Mommy khéo lo, sáng nào tớ ra khỏi cửa cũng phải hỏi: Con có nhớ đến trường thì phải như thế nào không? Tớ nhớ nằm lòng ấy chứ lị, tớ gật đầu cái rẹt bảo: rồi nói liến một hơi:
                                    Không đánh bạn
                                    Không khóc nhè
                                    Chơi vui vẻ
                                    Nghe cô giáo
            Đấy là mấy câu bạn Mommy xuất khẩu thành vè dạy tớ, vì lo tớ quên phép tắc ở trường và lo tớ quên tiếng Việt. Không biết tụi bạn tớ có phải hô khẩu hiệu như tớ trước khi đi học không, nhưng ở nhà tớ, ai đi học cũng được dặn dò như thế. Hôm nọ, nghe Mommy bảo bạn ấy chuẩn bị đi học, Daddy trịnh trọng đặt tay lên hai vai bạn ấy hỏi: Em có nhớ đến trường thì phải thế nào không? Mommy bị thay vai cười bẽn lẽn chưa kịp đáp thì Daddy nhắc luôn: Không đánh bạn/ Không khóc nhè/ Chơi vui vẻ/ Nghe cô giáo, Ok? Sắp tới, khẩu hiệu gia truyền của nhà tớ sẽ được thằng cu Muống kế nghiệp, khi nó nói sõi hơn. 

Ảnh: Tớ truyền đạt kinh nghiệm cho cu Muống từ khâu đầu tiên đến lớp: rửa tay!

Chơi với đám bạn thân ở lớp



Friday, September 13, 2013

Cà Kiu đi học (1)


Daddy bảo trời ấm nên mặc áo cộc tay, trong khi Mommy
vẫn khư khư ý kiến rằng trời lạnh, tớ phải mặc áo khoác

            Ngày xửa ngày xưa, cách đây lâu lắm rồi, khi tớ còn đóng bỉm và ngồi trong xe đẩy, khi thằng Rau Muống còn ngủ suốt ngày và đi chơi trong địu, khi tóc bạn Mommy còn ngắn cũn và râu bạn Daddy dài lê thê, khi cả thế giới hầu như chưa được tớ gọi tên, tớ bắt đầu đi học. Bao nhiêu ngày xỏ giày, xách cơm trưa đến trường không đếm xuể đã trôi qua, nhưng tớ vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đi học.
            Đó là một ngày thời tiết bình thường, tớ mở mắt dậy thì trời đã sáng như bình thường vẫn thế. Nhưng không hiểu sao, bạn Mommy và bạn Daddy cứ tranh luận với nhau về thời tiết suốt cả giờ ăn sáng. Daddy bảo trời đẹp quá, ấm quá, Cà Kiu mặc váy xinh đi học thôi, Mommy lại bảo: ấm đâu mà ấm, nắng nhưng vẫn lạnh, phải mặc áo dài tay và áo khoác chứ. Rồi hai bạn ấy hí hoáy check thời tiết trong điện thoại và cứ tiếp diễn tranh luận mãi, đến cả khi tớ khoả thân ngồi chờ được mặc áo mà cuộc tranh luận về thời tiết vẫn chưa hạ hồi phân giải. Cuối cùng, hai bạn ấy thống nhất cho tớ mặc áo dài quần dài bên trong và mặc váy bên ngoài, đảm bảo vừa xinh vừa ấm, bạn nào cũng thắng không bạn nào thua.
            Khác hẳn lệ thường (nghĩa là ra khỏi nhà không thèm bận tâm đang mặc gì trên người), hôm ấy Daddy cứ đi vào đi ra hỏi Mommy anh phải mặc cái gì nhỉ, em nhỉ. Em (tức là bạn Mommy í) nhẽ ra như bình thường thì sẽ sục ngay vào tủ quần áo vui vẻ lựa đồ cho anh (tức Daddy), ấy thế nhưng chắc vì đang quắn đít lên cho thằng cu Muống ăn sáng, chuẩn bị bữa trưa cho tớ nên bạn í chỉ buông thõng một câu: Anh mặc gì chả được. Bạn Daddy mặt mũi rất băn khoăn đi vào đi ra thêm vài bận nữa rồi cũng xong được khâu mặc đồ. Quan sát tất cả những chộn rộn bất thường vào buổi sáng mà theo tớ là rất bình thường đó, tớ lại đâm ra nghĩ ngợi. Không khéo tớ nhầm, hôm nay là ngày khai trường của Daddy mà tớ lại tưởng là ngày của tớ. Hoặc có khi hôm nay là ngày đầu tiên đi học của cả hai chúng tớ, thế nên Daddy mới hồi hộp đi tới đi lui mãi mới mặc xong bộ đồ như thế. Mơ màng đến đoạn Daddy cùng xỏ giày, xách cơm đi học với tớ cả ngày ở trường làm tớ cực kì phấn chấn. Tớ tung tăng đến trường, tay nắm chặt tay Daddy vì sợ bạn ấy lạc (tính bạn ấy hay la cà, tớ biết). Bạn Mommy chân vừa ngắn lại vừa không có niềm phấn khích được đi học nhà trẻ như chúng tớ nên đi chậm ơi là chậm. Bạn í phàn nàn chúng tớ đi nhanh quá làm bạn í theo đứt cả hơi, bạn í có biết đâu là tớ với Daddy cứ vừa đi vừa đợi đứt cả …vui.
            Vào lớp làm quen với 2 cô giáo Sharon và Linda cùng với một đám trẻ con khiến tớ vui phát cuồng. Lại còn bao nhiêu là đồ chơi nữa chứ. Không hiểu sao ở nhà và trên đường đi, Daddy vui vẻ thế mà đến lớp rồi, bạn ấy lại chả chịu chơi gì cả, cứ đứng vào một góc nhìn tớ mặt ngùi ngùi đến tội. Chắc bạn ấy buồn vì không có bạn nào cao bằng bạn ấy để chơi cho đỡ mỏi cổ nhìn xuống. Rồi cả Mommy, thằng Rau Muống và Daddy thơm tớ tạm biệt. Tớ hơi tiếc vì không kiếm được bạn nào cao to cho Daddy chơi cùng để bạn ấy ở lại, nhưng không sao, về nhà tớ sẽ chơi bù với bạn ấy và dạy bạn ấy những trò tớ chơi ở lớp. Nghĩ thế, tớ thơm Daddy thêm một cái an ủi rồi cười tươi bye bye. Nhìn các bạn ấy thất thểu ra về kể cũng thương thật. Lúc ấy tớ đã nghĩ trong bụng, bao giờ nói sõi, tớ sẽ xin cô giáo cho các bạn ấy được đi học với tớ cho vui.
            Đó là chuyện ngày xửa ngày xưa, khi trong mắt tớ, Matteo chỉ là một thằng nhóc mắt một mí, Carly chỉ là con nhóc tóc xoăn nhí nhố, còn Anya chỉ là đứa con gái tóc vàng kháu khỉnh. Còn bây giờ, chúng nó là chiến hữu của tớ. Bây giờ với tớ, trường học đồng nghĩa với nơi tớ có thể gặp Matteo, Anya và Carly. Thế mới có chuyện mùa hè vừa rồi, khi cả nhà về Việt Nam chơi mấy tuần, bạn Mommy sau hai tuần thấy tớ chán rồ cả người vì cứ phải ở tịt trong nhà chả mấy khi được đi đâu bèn gửi tớ đến trường. Tớ nghe thấy được đi học thì mừng rơn. Hôm đầu tiên đến lớp, tớ lạ lẫm nhìn cô giáo và các bạn rồi chạy vòng quanh tìm Matteo, Carly và Anya. Tìm mãi không thấy các chiến hữu đâu mà các bạn mới thì nhiệt tình tíu tít quá, thế là tớ chơi luôn với chúng nó. Nhưng chiều hôm đó, suốt dọc đường về, tớ chỉ hỏi đi hỏi lại Mommy mỗi mấy câu: Matteo ở đâu? Anya ở đâu? Carly ở đâu? Sao lại không đi học? Mai chúng nó có đi học không? Bạn Mommy vò đầu bứt tai mà mãi vẫn chưa trả lời được mấy câu hỏi ấy của tớ, cho đến tận khi tớ ngồi mấy chuyến máy bay rồi đi học lại, rồi gặp lại các chiến hữu của tớ và tự trả lời.
            Không hiểu vì sao tớ lại có thể nhớ được từng chi tiết về ngày đầu tiên đi học đã xưa quá thể ấy, dù thuở ấy, tớ chỉ mới nói bập bẹ từng từ một và thế giới với tớ khi ấy chỉ là Daddy, Mommy, thằng Rau Muống và mấy cuốn truyện nhiều màu sắc cùng đám đồ chơi nhạc nhẽo xì lô ở nhà. Có lẽ, vì Daddy và Mommy đã làm cho ngày hôm đó – một ngày bình thường trở thành một ngày đặc biệt với những hành động khác thường của các bạn ấy. Có lẽ, vì tớ cứ ân hận mãi chuyện không kiếm ra được bạn nào to lớn để Daddy chơi cùng nên bạn í phải ngậm ngùi ra về. Có lẽ, vì tớ thấy vẻ mặt tiếc nuối của Daddy, Mommy khi chào tạm biệt tớ. Có lẽ thế mà tớ nhớ lâu…

                                               Ảnh: Hai chúng tớ cùng diện rất kẻng để đi nhà trẻ đây


Thursday, September 12, 2013

Hảo hớn Cà Kiu


Nói không phải khoe chứ tớ thuộc dạng có “máu mặt” ở trường. Cái đoạn quan hệ rộng thì thôi tớ khỏi phải dài dòng kể lại làm gì, vì cả trường ai cũng biết tớ. Chả phải tớ nổi tiếng gì mà chỉ vì tớ nhảu mồm nhảu miệng thích kết giao nên các bạn lớp lớn lớp bé gì cũng quen tớ tất, đấy là chưa kể cái đám bạn giang hồ tớ quen ngoài công viên. Bạn Mommy phải vận hết công lực cái trí nhớ còm cõi của bạn ấy mới mong nhớ được phân nửa tên đám bạn bè “tứ hải giai huynh đệ” của tớ.
            Quen thói đại ca ở nhà với thằng Rau Muống nên đi học tớ cũng hay ra vẻ đàn chị với tụi bạn. Lễ Easter năm vừa rồi, khi cả lớp ùa ra vườn nhặt trứng, đứa nào đứa nấy chạy phát cuồng vì tiếng reo hò, cổ vũ, chỉ điểm chỗ giấu trứng của các bạn Mommy, Daddy đứng bên ngoài mục kích thì tớ lại vừa đủng đỉnh đi tìm trứng, vừa không quên để mắt đến hành tung của chúng bạn. Thấy thằng bạn nhặt quả trứng (kẹo í mà) cho luôn vào mồm, tớ xăng xái chạy ra bảo ban: Ấy không, không được ăn, phải bỏ trứng vào giỏ đã chứ! Như thế là không được!. Trong lúc đó, thằng kia đã kịp thản nhiên bỏ tọt vào mồm một quả trứng khác, hư thế chứ lị! Cuối cùng, hình như giỏ của tớ và giỏ của nó là ít trứng nhất, vì hầu hết trứng của nó đã được cho tất vào bụng, còn hầu hết trứng (lẽ ra) của tớ thì tớ đã nhường tất vào giỏ của những đứa khác trong khi tớ bận thao thao nhắc nhở chúng nó cấm được ăn. Tớ cũng chả lấy thế làm buồn, hảo hớn chân chính chỉ cần nhìn thấy huynh đệ vui là vui rồi.  
            Từ hôm thằng Rau Muống đi học cùng trường, tớ lại càng được nước ra vẻ đàn chị. Bất kì ai đến chào thằng cu Muống hay muốn làm quen với nó vì thấy nó kẻng trai, tớ đều nhảy bổ ra phía trước, dứ dứ ngón tay hăm doạ rồi choàng tay qua vai thằng cu dõng dạc tuyên bố, nhấn mạnh từng chữ một: “Gây-biều-của-tớ”. Đấy là bọn nhóc chỉ mới muốn chơi với thằng Rau Muống thôi nhé, chứ động một ngón tay vào nó xem, tớ cho ngay một bài học …bằng mồm. Nghĩa là nó phải chịu điếc tai nghe tớ hét lên dăm lần câu vừa nói ở trên với tông giọng tăng dần đều.
            Đến cả bạn Mommy và bạn Daddy hay Grandma, Grandpa cũng cấm có được làm gì thằng Rau Muống của tớ nhé. Hễ mà nghe tiếng ai mắng thằng cu Muống là tớ lại giở võ mồm ra bảo vệ nó. Có nhiều hôm thằng cu Muống cắn tớ đau điếng, tớ khóc bù lu bù loa. Bạn Mommy ôm lấy tớ nựng nịu mà nước mắt tớ vẫn tuôn như mưa, chắc xót ruột quá nên bạn ấy quay sang hăm thằng cu Muống: Hư quá, dám cắn cả chị, hư! Muốn mẹ cho ăn đòn phải không? Đang khóc cù bơ cù bất nhưng đánh hơi thấy mùi bạo lực vảng vất quanh câu nói của Mommy, tớ nín ngay rồi quắc mắt lên nhìn bạn ấy, cố xốc lại khẩu khí nói trong tiếng nấc nghẹn vì nước mũi: Không, không được mắng Gây-biều như thế! Em-Gây-biều-của-con!. Thằng cu Muống đang ngẩn tò te chưa kịp hiểu Mommy nói gì mà mặt mũi sừng sộ thế thì đã nghe tớ lên tiếng bênh vực, thế là nó cười khì khì chạy ra hôn chun chút vào má tớ, mồm liến thoắng: Xo-zì, xo-zì (sorry, sorry). Mommy nhìn tớ ra chiều cảm phục lắm, vì tớ đã cảm hoá được thằng giặc con trong nhà mà không cần đến phép hăm doạ của bạn í. Trong khi chân tay tớ chưa lớn kịp thì có vẻ như, cái mồm đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một trang hảo hớn!  
            Vì món võ mồm mà tớ thường được lãnh nhận trách nhiệm làm đại diện điều đình trong các sự vụ quan trọng (thường dẫn đến hậu quả khóc nhè của các đối tượng liên quan). Một hôm, tớ với chị Asa đang chơi với nhau rất vui ở công viên thì tự nhiên có một đứa con gái (cao hơn tớ nửa cái đầu) đến phá đám. Cứ thấy tớ và Asa chơi cái gì là nó chạy lại ngăn cản. Asa với tớ bực quá mà không biết làm thế nào, mà bạn Mommy thì lại đứng chơi ở góc khác với thằng cu Muống nên không hay biết sự tình. Bạn ấy thấy Asa với tớ cứ nhấm nháy với nhau thì lại tưởng hai chị em đang định xin đi đâu chơi nên chỉ nhắc nhở: “Không trèo lên dốc đâu nhé!”. Thấy Mommy hiểu nhầm, tớ lon ton chạy ra mách: “Mommy, bạn kia đang chơi xấu với tụi con. Mommy ra nói chuyện với nó đi”. Mommy gạt đi: “Con tự nói chuyện với bạn nhé, con làm được, không cần mẹ làm giúp đâu”. Tớ sẵn máu hảo hớn, gật đầu ok ngay. Tớ lấy sẵn một bộ mặt nghiêm trang chạy ra hất hàm, nheo mắt hỏi: “Này, cậu tên gì?”. Con bé kia mặt mũi lầm lì, không nói gì cả. Tớ vẫn không nao núng, hỏi dồn: Thế cậu tên là gì nào? Tên gì? Rồi nhẽ ra tớ phải giữ bộ mặt nghiêm nghị đợi xem nó phản ứng thế nào thì tớ lại quên béng mất, nhoẻn miệng cười và tuôn ra một tràng giới thiệu theo quán tính làm ngoại giao: Tớ tên là Sophia, đây là Asa bạn tớ, đây là Mommy, đây là Gây-biều em trai tớ. Con bé kia vẫn nhìn tớ lăm lăm không nói không rằng, làm tớ sực nhớ ra sứ mệnh cao cả. Tớ sửa cái khoé miệng đang cười cho nghiêm ngắn lại rồi cố lấy giọng hầm hè trong cuống họng hỏi tiếp, nhấn mạnh từng từ một: “Cậu-tên-là-gì?” . Con bé kia xem chừng đã mệt mỏi với cách nói chuyện “lấy cung” của tớ, bèn trả lời cho xong chuyện: “Không biết”. Xong, đã thế tớ cũng không nể nang gì nữa, tớ gườm mắt nhìn nó tuyên bố: Đừng có phiền đến tụi tớ nhé. Đừng phiền đến Asa nhé, bạn tớ đấy. OK? Thấy con bé kia vẫn không thèm trả lời, tớ ngoảnh sang nhìn Asa, Mommy và Rau Muống nhún vai bảo: Bạn này không ngoan, nhỉ? Kệ nó vậy! Thấy Mommy gật đầu ra vẻ đồng tình, tớ với Asa lại tiếp tục chơi với nhau không thèm quan tâm đến những quấy quả của cái đứa không ngoan nọ. Nhiều lúc ấy mà, hảo hớn nghĩa là phải biết bỏ qua những sự vụ tẹp nhẹp để giữ vững tinh thần cho mình và đồng đội. Có hảo hớn nào quanh đây đồng ý với tớ thế không?

Ảnh: Tớ tình nguyện làm dây an toàn cho cu Muống trong xe taxi ở Việt Nam

 Giúp đệ tử (dù chuyện nhỏ nhất) là trách nhiệm và sở thích của tớ

                                                           Chén chú chén anh