Wednesday, December 25, 2013

Chờ đợi mãi cuối cùng ông (Noel) cũng tới!

            Suốt mấy tuần ròng cứ chờ cứ đợi ông già râu trắng chậm chạp tên là Santa Claus ấy khiến vốn liếng kiên nhẫn dành dụm bấy lâu trong tớ cạn kiệt. Tớ quả quyết đòi đi thăm ông già Noel chứ không thể đợi ông ấy thêm được nữa. Daddy nghe thế thì xua tay bảo không được, làm gì có ai đi thăm ông già Noel, nhà ông ấy xa lắm. Tớ gợi ý: Xa thì đi tàu! Daddy bảo đi tàu đến nơi, ông già Noel chắc đã trên đường cưỡi tuần lộc đi vòng quanh thế giới phát quà rồi. Tớ dứt khoát: Thế thì đi máy bay! Daddy bảo cả đời Daddy chưa từng nghe có ai đi thăm ông già Noel cả, mọi người chỉ đợi ông ấy ghé thăm nhà mình thôi nên việc tớ đòi hỏi bất khả thi.  Tớ đành thở dài ngồi gom góp thêm kiên nhẫn để chờ đợi tiếp.
            Thế nhưng hai bạn Mommy và Daddy lại rất không biết điều, cứ o ép tớ hoài với cái trò doạ dẫm tẻ nhạt diễn ra suốt mấy tuần liền. Tớ đang gồng mình chắt chiu từng chút kiên nhẫn lại càng trở nên mệt mỏi mỗi lần nghe hai bạn ấy doạ dẫm. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Một hôm, nghe tớ léo nhéo đòi xem TV mãi và giọng đang chuyển dần sang giọng khóc, Daddy lập tức chuyển tông giọng từ thấp lên cao, hỏi: Con tiếp tục làm như thế thì có biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Con sẽ… Không đợi Daddy được hùng hồn doạ dẫm hết cả câu, tớ chen ngang buông thõng một câu chán nản: Con biết rồi. Con sẽ không được gặp ông già Noel và không nhận được quà chứ gì? Rồi không để Daddy – lúc đấy đang há hốc mồm vì kinh ngạc kịp khép miệng lại suy nghĩ, tớ tuyên bố hẳn hoi luôn: “Con không cần gặp ông già Noel nữa. Con đợi đến chán ngấy lên rồi”. Daddy lộ rõ vẻ bối rối vì bị đánh úp bất ngờ bèn chạy ngay ra chỗ Mommy thì thầm to nhỏ. Người đa mưu túc trí như Daddy mà cũng có lúc phải nhờ cậy Mommy gợi ý mưu mẹo thì các bạn biết là tớ đã hạ gục bạn ấy một cách xuất sắc như nào rồi đấy. Sau khi bàn bạc xong, mặt Mommy và Daddy giãn ra thấy rõ, rồi Daddy tuyên bố ngày mai sẽ cho tớ đi thăm ông già Noel.
            Đúng là quá sức tưởng tượng của tớ. Hoá ra, biết cách buông bỏ đúng lúc lại dễ dàng có được thứ mình muốn hơn là khư khư đòi hỏi suốt ngày. Niềm vui to lớn đánh dấu bằng lời hứa của Daddy khiến tất cả lòng kiên nhẫn đã cạn kiệt dần suốt mấy tuần qua của tớ quay trở về. Mommy bảo gì tớ cũng răm rắp làm theo với nụ cười tươi rói trên môi. Tưởng cứ sáng dậy là tớ thoả nguyện gặp ông già Noel thôi, nhưng hai bạn Mommy và Daddy nhiễu sự còn bắt tớ phải hoàn thành bao nhiêu là thủ tục nhiêu khê. Trước khi đi thăm ông già Noel, bạn Mommy năn nỉ tớ mặc váy thật đẹp. Tớ á, tớ thì chỉ thích có mỗi cái váy ngủ cộc tay màu hồng và cái đôi sandal cũ rích đi từ hồi mùa hè thôi nên tớ cứ nằng nặc đòi mặc cái váy ấy và đi đôi sandal ấy. Tớ nghĩ mặc cái gì tớ thích thì tớ sẽ thấy thoải mái để nói chuyện với ông già Noel. Tranh cãi với Mommy mãi mà bạn ấy chả hiểu ra vấn đề, tớ thì lại sợ muộn giờ đã hẹn với ông già Noel (tuy ông ấy tính cũng hơi chậm chạp nhưng chính thế mà tớ càng phải đúng hẹn để làm gương), tớ bèn chấp nhận rằng tớ sẽ mặc cái váy bạn Mommy muốn nhưng bạn í cũng phải chấp nhận để tớ đi đôi dép tớ thích.
            Xong khoản ăn mặc, bạn Mommy và bạn Daddy lại dặn dò tớ nên nói chuyện thế nào với ông già Noel. Các bạn ấy cứ lo bò trắng răng chứ tớ đã tích sẵn một bụng toàn câu hỏi cho ông í rồi. Các bạn ấy cứ dặn nào là phải hỏi thăm ông ấy có khoẻ không, bọn tuần lộc có khoẻ không, ông già Noel ở đâu… Toàn là mấy câu hỏi xã giao mà tớ biết trước câu trả lời hết rồi. Tớ cứ gật đầu cho các bạn ấy yên chí, chứ tớ đã bụng bảo dạ sẽ hỏi những câu quan trọng gì khác rồi. Ra đến cửa rồi, tớ mới sực nhớ ra tớ cần phải viết một tấm thiệp tặng ông già Noel. Đấy, việc quan trọng thế thì Mommy Daddy quên không nhắc tớ, tớ cứ toàn phải tự nghĩ ra và tự thực hiện. Cứ thế này thì tớ tự làm quản lí của tớ quách cho xong, chứ cần gì các bạn ấy nhỉ?
            Daddy Mommy dẫn tớ và cu Muống đến một ngôi nhà trên phố, bên ngoài có một ông già ngồi đánh đàn hát vang các bài hát về Giáng sinh và một chú bán bắp rang bơ. Một đám trẻ con ăn bận xúng xính xếp hàng chờ đến lượt gặp ông già Noel ngoài cửa. Đứa nào đứa nấy mặt mày hớn hở. Chắc chúng nó cũng có một bụng câu hỏi dành cho ông già mới nổi tiếng ấy khi râu tóc đã bạc phơ phơ ấy. Đã từng đợi chờ ông già Noel trong hi vọng mong manh suốt mấy tuần trời nên đối với tớ, việc xếp hàng chờ thêm mấy phút chỉ là chuyện rất muỗi.
            Đến lượt tớ được vào gặp ông già Noel, tớ sướng quá, cứ nhảy cà tửng trước mặt ông, mồm lắp bắp gọi tên ông vì vẫn chưa tin được đây là sự thật: Santa Claus, Santa Claus! Đúng là ông già nổi tiếng ấy thật rồi, râu tóc trắng như cước nhé, mắt xanh ơi là xanh nhé, to béo phúc hậu nhé, mặc quần áo màu đỏ nhé! Rồi nhẽ ra tớ phải hỏi những câu tớ định hỏi thì tớ quên béng hết. Bạn Mommy phải gợi ý mãi thì tớ mới nhớ ra mà hỏi, nhưng tớ lại cứ hỏi theo bạn í như cái máy. Chán đời, thế là tớ lại đi hỏi mấy cái câu xã giao ai cũng biết trước câu trả lời các bạn ấy mớm cho. Hỏi hết một lượt các câu Mommy Daddy chuẩn bị sẵn, tớ và thằng cu Muống được ông già Noel mời chụp ảnh cùng. Đến lúc sắp ra về, Daddy hỏi tớ có muốn hỏi thêm gì không, tớ mới sực nhớ ra, tớ bảo: Ông già Noel ơi, cháu muốn một cái piano màu hồng và một cái mũ màu tím nhé! May thế, suýt thì quên. Rồi tớ không quên nhiệm vụ của bà chị cả, hất hàm hỏi thằng cu Muống: Này, thế em muốn gì thì xin đi. Thằng cu Muống cười ngô nghê nhìn ông già Noel lạ lẫm, không nói năng gì. Thôi, thế là ông ấy tiện tay gửi gì thì nó có cái đấy thôi.
            Mommy và Daddy thấy tớ cứ nấn ná mãi với ông già Noel thì sốt ruột bảo tớ chào tạm biệt ông đi, vì còn nhiều bạn khác cũng muốn nói chuyện với ông. Tớ thì vẫn chưa nguội cơn phấn khích và biết rõ là còn có nhiều chuyện muốn hỏi ông già đáng yêu ấy, nhưng đành ngậm ngùi chào ông. Chào xong, tớ cố ngoái lại nhắc ông đừng quên rằng tớ thích một cái piano màu hồng và một cái mũ màu tím. Ông già Noel cười ha ha bảo ông nhớ rất rõ và dặn tớ phải ngoan đợi ông mang quà đến trong đêm Giáng sinh. Tớ biết rồi, tớ nhất định sẽ ngoan chứ!

             Ra khỏi toà nhà có ông già Noel, Daddy Mommy dẫn tớ với thằng cu Muống đi ăn kem. Ăn xong cốc kem mát lạnh, tớ mới lấy lại được bình tĩnh và nhớ ra những câu hỏi đã ủ sẵn bấy lâu dành cho ông già Noel. Ví dụ tớ định hỏi ông già Noel đã quen bạn Daddy lâu chưa? Hồi ấy bạn Daddy xin ông quà gì? Mà lạ thật, bạn Daddy bảo ông già Noel là bạn lâu năm mà sao khi gặp, bạn ấy lại không ôm hôn ông í nhỉ? Đấy, đống câu hỏi cũ chưa được giải quyết thì đã phát sinh câu hỏi mới. Tớ đã định gặp ông già Noel một lần cho thoả ước mong rồi quên béng ông ấy đi nhưng kiểu này là không xong rồi. Tớ lại phải đợi thêm một năm nữa để hỏi nốt đống câu hỏi tồn kho. Thôi, chờ xem ông ấy quà cáp như nào rồi tớ tính tiếp!
Ảnh: Sau màn nhảy tưng tưng lên vì vui, tớ ngẩn người nhìn ông già Noel

                                                       Rồi tớ cười tươi xin ông kẹo

                                            Thằng cu Muống nhìn ông già lạ lẫm tụt cả lưỡi

Chụp ảnh với ông già Noel




                                               Ông đánh đàn và chú bán bắp rang

 Hàng trẻ con đứng đợi đến lượt gặp ông già Noel - ông này nổi tiếng lúc đã già nhưng toàn fan trẻ nhé!

                                     Tớ ăn kem và suy nghĩ về những câu hỏi chưa kịp hỏi




Wednesday, December 18, 2013

Ông già Noel đâu, Cà Kiu vẫn đợi...

Mấy tuần nay, hôm nào đi học tớ cũng được nghe về hài đồng Jesus và ông già Noel. Các cô giáo kể chuyện, hát về hai bạn ấy suốt, khiến tớ cực kì tò mò. Ngày nào đi học về, tớ cũng hỏi Mommy Daddy rằng hai bạn ấy có quen với em bé Jesus và ông già Noel không? Liệu Mommy Daddy có thể thu xếp một buổi gặp gỡ thân mật cho tớ và thằng cu Muống với hai cái bạn mới nổi tiếng cách đây vài ba tuần ấy không? Ừ, thì tớ biết các bạn í là sao mới nổi thể nào chả kiêu (kể cả với cái loại sao kì cựu như tớ chứ chưa nói đến loại sao phập phù như thằng cu Muống), nhưng mà tớ rất tin tưởng vào khả năng quan hệ rộng và tài thương thuyết của bạn Daddy. Bạn Mommy - vốn rất e ngại đám đông và các ngôi sao - nghe tớ đề nghị thế thì chỉ cười trừ (tớ biết ngay!) nhưng may quá, bạn Daddy gật đầu lia lịa bảo: Nếu hai đứa ngoan thì Daddy sẽ thu xếp cho gặp em bé Jesus và ông già Noel, bạn cũ của bố cả! Có thế chứ, hoá ra hai bạn sao mới nổi kia lại là bạn cũ của Daddy, Daddy nhà tớ đúng là quan hệ rộng!
            Từ hôm nghe Daddy hứa, tớ càng thêm háo hức. Tớ nâng tần suất hỏi về ông già Noel và em bé Jesus lên mức vài ba tiếng một lần. Mommy có vẻ sốt ruột thay cho tớ còn Daddy thì vẫn cứ một điệu thủng thẳng rằng: cứ ngoan đi đã, rồi sẽ được toại nguyện. Hừ, thì tớ đã ngoan, đang ngoan và tiếp tục ngoan đấy chứ, sao mãi chả thấy ông già Noel đâu? Tớ ngửi thấy mùi đắc ý, kẻ cả trong thái độ của Daddy nên tớ quyết định không ngồi thụ động chờ đợi nữa. Tớ sẽ tự tìm hiểu ai là ông già Noel và em bé Jesus. Nghĩ đi nghĩ lại, tìm ra em bé Jesus thì có vẻ hơi khó, vì bọn trẻ con đứa nào trông cũng giống nhau, nhưng tìm ông già Noel có khi khả thi, vì ông í có bộ râu trắng và dài rất đặc biệt, ông ấy lại to béo (tuy không đặc biệt lắm ở Mỹ nhưng ít ra cũng dễ nhận ra từ xa) và manh mối quan trọng hơn cả: ông ấy là bạn cũ của Daddy.
            Nắm chắc các manh mối rồi, tớ tự tin âm thầm tìm kiếm ông già Noel. Trên đường đi học, trên đường đi chơi công viên, trên đường về nhà… (nói tóm lại là ở bất kì đâu có nhiều người qua lại), tớ đều để mắt tìm kiếm. Tớ đã tính là cứ thế lặng lẽ tiến hành thôi, bao giờ phát hiện ra thì sẽ trịnh trọng tuyên bố với bạn Daddy và Mommy cho hai bạn ấy lác mắt. Nhưng khó cái là, tớ đã nhìn thấy một số đối tượng nghi vấn là ông già Noel nhưng mà tớ không chắc chắn ai trong số đó là đối tượng tình nghi số một. Băn khoăn quá, tớ bèn lân la hỏi Mommy và cố gắng không để lộ ra ý đồ tự tìm kiếm ông già Noel của mình.
            Ban đầu, khi gặp đối tượng tình nghi, tớ chỉ hỏi có mỗi một câu: Ông kia là ai? Rồi thấy Mommy cứ trả lời rất không ăn nhập, lại còn nói chuyện loằng ngoằng làm loãng hết cả ý đồ đang nung nấu của tớ, kiểu như: ông ấy là ông bán hàng, lúc nào đi qua, con phải chào nhé! hay: ông ấy là người lạ, con có thể chào người lạ nhưng cũng phải cẩn thận nhé! hoặc: ông ấy là ai mẹ không biết, nhưng sao trông ông ấy có vẻ buồn nhỉ? Con nghĩ là vì sao ông ấy buồn?.vv…vv.., tớ nản quá tớ bèn rón rén hỏi thêm câu nữa, nhưng bí kíp là phải hỏi cả hai câu liền một hơi, tránh để bạn Mommy có thời gian con cà con kê làm loãng hết cả mục tiêu chính. Thế là thay vì chỉ hỏi Ông kia là ai thì tớ hỏi: Ông kia là ai? Daddy có quen ông ấy không ạ? Đã lái câu hỏi về đúng chủ đề thế rồi mà Mommy vẫn cứ lạc đề được mới tài, đúng là bạn í chỉ giỏi ngắm mây mơ mộng thôi. Tớ quá nản và cũng chả thèm bận tâm đến việc Mommy có nhận ra ý đồ của tớ hay không nữa (mà rất nhiều khả năng là không, bạn í cứ lơ tơ mơ thế thì người ta có gợi ý sát sườn, óc bạn ấy vẫn cứ lang thang với gió mây thôi, tớ đoán thế!), tớ hỏi thẳng luôn: Liệu ông ấy có phải là ông già Noel không nhỉ? Y như rằng, tớ đoán có sai đâu, bạn Mommy cứ mải nghển cổ lên trời chỉ cho tớ và cu Muống xem nào cây, nào lá, nào trăng, nào mây… nên bao nhiêu đối tượng tình nghi là ông già Noel của tớ đều bị bạn ấy phũ phàng phủ nhận rằng: Không, không phải đâu. Tớ biết thừa là bạn ấy chỉ muốn kết thúc chủ đề của tớ nhanh nhanh để còn nói chuyện hoa lá bướm mây. Bao nhiêu công sức suy tư, lần theo manh mối của tớ mà Mommy cứ phủ nhận hoài, tớ cáu, thế là dù lòng ngập tràn ngờ vực, tớ vẫn cứ mạnh mồm tuyên bố với Mommy rằng: “Đúng mà, ông già Noel đấy!!! Mommy chả biết cái gì cả”.
            Thú thật với các bạn là cứ mong mãi, tìm kiếm mãi ông già Noel suốt mấy tuần mà vẫn chưa thấy tí tăm hơi nào khiến tớ sắp mất hết cả kiên nhẫn. Đã thế, hình của bạn í với bộ râu trắng và nụ cười dễ mến lại còn giăng mắc khắp nơi nơi khiến tớ càng bồn chồn. Bạn Mommy và bạn Daddy hình như nắm được cái thóp đấy của tớ nên các bạn ấy toàn viện cái ông già râu tóc bạc phơ mặc áo đỏ tớ chưa từng gặp bao giờ ấy ra doạ dẫm, khống chế vui buồn của tớ. Hễ tớ lăn quay ra khóc hoặc ỉ ôi đòi nọ đòi kia là y rằng Mommy hay Daddy lại ngỏng cổ lên trần nhà gọi: Ông già Noel ơi, có đứa hư đấy, ông không phải mang quà đến nữa nhé! Tớ nghe thế thì phải thôi ngay các trò chứ biết làm sao. Sau vài bận như thế, tớ chỉ mong chóng gặp ông già lề mề ấy một lần cho thoả, rồi sau đó tớ định bụng sẽ quên béng ông ấy ngay để khóc lóc, nũng nịu cho thoả thích. Ngẫm ra, có khi, được khóc cười tự do, được hờn dỗi nũng nịu với Mommy Daddy theo ý thích là món quà lớn nhất rồi. Ông già Noel chậm chạp chỉ giỏi thử thách lòng kiên nhẫn của tớ thôi, còn quà của ông, tớ đồ rằng không thể hay hơn những gì tớ đang có.

            Dù sao, tớ vẫn sẽ cố gắng chờ ông một bận, coi như tự rèn luyện năng lực đợi chờ - một trong những năng lực cực kì cần thiết trong thế giới bon chen hiện tại. Sáng nay, tớ vừa chứng kiến thằng Silon ngã dúi dụi khi cố chen chân cướp đồ chơi của cái Carly. Dự là ông già Noel không có quà cho nó. Haizzzz, hình như tớ bắt đầu lây bệnh con cà con kê của Mommy rồi, ông già Noel đâu, mau đến nhanh giúp với!

Ảnh: Ông nội tớ tuy không mập lắm, cũng không có râu, nhưng ông có nụ cười rất dễ mến và nhân hậu. Ông chắc chắn là bạn thân của Daddy, suýt nữa thì ông là ông già Noel Tiếc thế!



Daddy không tóc, có mỗi tí râu, lại không béo, chắc chắn không phải ông già Noel, các bạn cũng đang tìm ông già Noel như tớ đừng nhầm nhé! Tớ báo trước để các bạn đỡ mất công!

Thằng cu Muống có áo đỏ, có nụ cười dễ mến, nó lại lấy cái giỏ đội lên đầu vờ làm mũ của ông già Noel và giả vờ rằng cái quai là bộ râu. Nhưng qua thế nào được mắt tớ, nó đừng hòng là ông già Noel!

Thursday, December 12, 2013

Sinh con rồi mới sinh cha (hay chuyện đổi vai)

Tớ là một đứa mơ mộng. Đọc sách về nàng tiên cá thì tớ mơ tớ là nàng tiên cá, xem phim hoạt hình về chuột Mickey và Mini thì tớ ước tớ là Mini để được đeo cái nơ to tướng màu hồng trên đầu. Đấy là chưa kể tớ thường xuyên nghĩ mình là công chúa (mỗi khi Mommy cho tớ mặc váy xoè màu hồng và cài nơ lên tóc tớ). Mơ mộng một mình thì cũng chán, tớ quyết lôi kéo thằng cu Muống tham gia các giấc mơ của tớ. Ví dụ thế này, hôm nào tớ định làm công chúa thì đương nhiên thằng Rau Muống sẽ phải là hoàng tử; hôm nào tớ muốn làm chuột Mini xinh đẹp thì tất lẽ dĩ ngẫu, thằng cu Muống phải làm chuột Mickey ga-lăng. Kiểu gì thì kiểu, tớ phải kiếm bằng được một vai cho thằng cu Muống trong các cơn mơ mộng bất thình lình xảy đến với mình.
            Thường thì buổi sáng vừa mở mắt ra, tớ đã quyết luôn tớ sẽ là ai vào ngày hôm đó. Sau khi dõng dạc tuyên bố với Mommy, Daddy rằng: Nầu, con không phải là Sophia, con là người-nào-đấy-tớ-muốn-vào-thời-điểm-đấy nếu hai bạn ấy có quen miệng gọi tên tớ, tớ sẽ quyết luôn về chuyện thằng cu Muống sẽ là ai trong ngày cho phù hợp với tớ. Cái thằng được cái dễ tính, tớ bảo nó là ai, nó cũng gật đầu ồ kế luôn. Kể cả những lần lên cơn đỏng đảnh, chán làm công chúa, tớ nhường ngay vai công chúa cho nó, nó cũng cười tít mắt nhận luôn không ngần ngừ, lại còn hí hửng đợi tớ mắm môi mắm lợi cài nơ lên đám tóc ngắn cũn của nó nữa. Đúng là đệ tử ngoan! Số tớ thế mà thuận cung nô bộc.
            Cứ làm công chúa hoàng tử với cả các nhân vật hoạt hình mãi cũng chán, một buổi sáng ngủ dậy, tớ nảy ra ý tranh vai của Mommy. Lúc Mommy gọi tớ: Sophia, dậy thôi con!, tớ giả vờ nằm im như không nghe thấy gì. Đợi Mommy gọi thêm mấy câu nữa, cho đến lúc nghe giọng bạn ấy có vẻ chuẩn bị mất hết cả kiên nhẫn thì tớ mới mở mắt ra nhoẻn miệng cười bảo: Không, con không phải Sophia, con là Mommy. Bạn Mommy ngán ngẩm thúc giục: Ừ, thì Mommy, Mommy làm ơn dậy ngay cho mẹ nhờ. Phải đợi đến lúc nghe câu ấy, Mommy (là tớ) mới õng ẹo chui ra khỏi chăn, xông ra phòng khách í ới nhắc vở cho thằng cu Muống rằng, hôm nay nó là Daddy, nhớ đấy! Từ dạo tớ quyết định thay vai liên tục, sáng nào Mommy Daddy cũng vò đầu bứt tai vì cứ bị các thói quen làm trì độn cả trí nhớ và bị tớ nhắc vở luôn luôn.
            Hôm nào mà tớ là Mommy thì tớ thấy ý thức trách nhiệm của mình được nâng cao hơn hẳn. Nếu Mommy đưa chúng tớ đi dạo mà nhỡ đi đường khác với con đường quen thuộc dẫn về nhà, tớ sẽ nhắc ngay: ấy ấy, nhầm rồi, đường kia chứ. Nếu Mommy dắt tay cu Muống đi lang thang trong công viên nhân lúc tớ chơi với đám bạn giang hồ thì tớ (lúc ấy cũng là một Mommy) sẽ hét toáng lên từ xa nhắc nhở: Này này, đi cẩn thận nhé, đừng để thằng cu Muống bị lạc nhé! Nếu có chuyện gì thì Mommy phải bảo với “Mommy” ngay nhé! Bạn Mommy ham chơi nghe thế thì cứ toét miệng cười gật đầu lia lịa, đáp: rồi, biết rồi thưa “Mommy”.
            Chưa hết, trước khi ra khỏi cửa, “Mommy” (tức là tớ í) còn nhắc bạn Mommy kia rằng phải nhớ cầm chìa khoá theo nhé, không được để quên trong nhà rồi lại gọi điện kêu ca với Daddy nhé! Bạn Mommy đóng cửa rồi, tớ còn hỏi lại cho chắc chắn: Chìa khoá đâu rồi Mommy? Đừng để quên chìa khoá ở trường của “Mommy” và “Daddy” (tức tớ và cu Muống) nhé! Nếu không thì tí về nhà lại không có chìa khoá để vào nhà, ngồi ở ngoài rất lạnh. Rồi phải gọi điện nhờ Daddy giúp, rồi Daddy sẽ càu nhàu… Chả là tớ chứng kiến bạn Mommy đãng trí đã mấy lần sập cửa vào rồi đứng nhăn nhó kêu trời vì quên chìa khoá bên trong. Lần khác, đi đón chúng tớ ở trường về, Mommy quên béng chìa khoá ở trường tớ nên ba mẹ con phải ngồi ngoài cửa đợi Daddy về. Nhân tiện làm Mommy, tớ nêu cao tinh thần trách nhiệm nhắc nhở bạn Mommy đãng trí liên tục. Tính tớ thế, đã quyết đảm trách vai nào là phải làm tròn vai.
            Càng ngày, tớ càng khoái trò đổi vai này vì nó không chỉ thoả mãn những cơn mơ mộng của tớ mà còn là giải pháp cho một số vấn đề thực tế tớ thường gặp phải trong ngày. Ví dụ, có một hôm, Daddy nổi giận vì tớ mải chơi không chịu ra bàn ăn vào giờ cơm tối. Daddy nhắc tớ mấy lượt, tớ vẫn kiên trì đường lối xin xỏ, leo lẻo bảo: 1 phút nữa nhá, Daddy  nhá! Sau vài ba bận xin xỏ 1 phút nữa của tớ, Daddy không kiềm chế được bèn chạy đến giật phắt lấy đồ chơi của tớ, bảo: Đủ rồi Sophia. Ra bàn ăn ngồi ăn tối ngay lập tức! Tớ bực lắm, sao Daddy lại giật em búp bê của tớ khi nó đang ngủ, thế thì nó sẽ dậy khóc ầm lên ngay. Không được!
            Chưa nghe tiếng em búp bê khóc vì bị đánh thức thì tớ đã nức nở trước. Rồi tớ quắc mắt lên bảo với Daddy: Con không phải là Sophia. Con là Grandma, rõ chưa? Grandma không bao giờ thèm chơi với Daddy nữa, rõ chưa? Nói rồi tớ cứ đứng ì một chỗ. Daddy đang nộ khí ngút trời nhưng nghe đến Grandma – người bạn í yêu nhất trần đời thì có vẻ xuống nước, bèn dỗ dành tớ: Nào, thôi, Grandma, đi ra ngồi ăn cơm nhé! Tớ chắc mẩm chọn đúng vai, được nước làm cao: Nầu, Grandma muốn chơi thêm tí nữa mới ăn, 1 phút nhé?! Nghe đến cái đoạn mặc cả, mặt Daddy lại đỏ lựng lên, bạn ấy gầm gừ: Không, Sophia, thôi ngay, thôi ngay đi! Thấy thế, tớ đổi chủ đề ngay: Không, đã bảo đây là Grandma cơ mà, không phải Sophia! Daddy thở dài đánh thượt rồi bảo: Grandma hả, thì Grandma cũng phải có tên chứ sao và tên con là Sophia, đúng không? Không nói nhiều, đi ra ăn ngay. Tớ cãi bằng được: Grandma là Grandma, sao lại bảo Grandma tên là Sophia. Con là Grandma, Daddy rõ rồi chứ? Daddy ngán ngẩm gật đầu bế xốc tớ lên, kính cẩn đặt tớ vào ghế, thưa: rõ rồi, mời Grandma ăn cơm cho tôi nhờ! Ờ, ít ra thì cũng phải thế mới hợp lí. Tớ là Grandma cơ mà. Những hôm tớ là Grandma và cu Muống là Grandpa thì ngay cả khi Grandma Grandpa thật ở NY nói chuyện qua mạng với chúng tớ cũng phải xưng hô nghiêm chỉnh, huống chi là Mommy và Daddy.

            Thằng cu Muống từ chỗ được tớ dẫn dắt vào trò thay vai một cách bị động, giờ đã chủ động tham gia. Một hôm, nó láo lếu gọi tớ là em bé Sophia. Chẳng là nó thấy tớ khóc, nó đứng nhìn cười ra vẻ ta đây rất đàn ông rồi chạy ra mách với Mommy: Em bé Sophia đang khóc nhè đấy! Mommy nhờ nó ra ôm và thơm tớ an ủi, nó lót tót làm theo, lại còn vuốt vuốt tóc tớ nữa. Ra dáng ông anh trai phết! Tớ đang từ chỗ chuyên chỉ đạo giờ bị đẩy xuống chiếu dưới thì cũng hơi cú, nhưng mà thôi, nhường nó một lần để nó còn tiếp tục hăng hái phi vụ thay vai của tớ những lần sau. Với lại, lâu lâu, được làm em bé một lần cũng thú, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, chả phải căng óc lên mà nhớ bao nhiêu trách nhiệm nghĩa vụ để chạy theo nhắc nhở bạn Mommy đãng trí.

                                        Ảnh: Tớ làm em bé, thằng cu Muống làm anh


                                 Làm anh khó đấy, thằng cu Muống phải dồn hết sức để lúc lắc cái ghế cho tớ

                              

          Kể cả ở trường, thằng cu Muống cũng chứng tỏ bản lĩnh đàn ông bằng cách lái xe chở tớ nhé! 


Tuesday, December 10, 2013

Giấc mơ mười sáu

            Trong căn phòng trống trải và xa lạ, Thư thấy mình ngồi trong lòng một người đàn ông không rõ mặt, dưới luồng ánh sáng nồng ấm của một cái chụp đèn duy nhất lơ lửng trên đầu. Cô không tài nào nhớ nổi gương mặt anh ta trông như thế nào dù đã cố gắng men theo từng sợi dây liên tưởng, từng mối nối mong manh trong trí nhớ. Nhưng mọi nỗ lực liên cảm của Thư đều thất bại vì cô vẫn chưa hình dung ra bất kì nét nào trên gương mặt người đàn ông lạ ấy. Xộc vào trí óc cô chỉ đặc một cái mùi đàn ông rất nồng, không rõ là mùi mồ hôi hay là mùi khói thuốc ám vào da thịt, hoặc giả là sự hoà quyện của cả hai. Chỉ biết rằng đó là thứ mùi quyến rũ đến độ chỉ tưởng đến thôi là cô đã thấy mình ẩm ướt, ngay cả lúc này, khi đang đứng phân vân hoài nghi trong bếp chờ ấm nước sôi để pha bình trà đầu tiên của ngày.
            Tiếng kêu báo sôi của ấm nước trên bếp làm Thư giật thột. Rồi tiếng chân của chồng đang tiến vào bếp khiến trống ngực cô dội thình thịch. Cô luống cuống tắt bếp rồi vớ vội cái bình trà cho vào vòi nước xả mạnh mà quên khuấy đi rằng cô vừa rửa nó vài phút trước. Những phản ứng lấp liếm để tự vệ rất tự nhiên của một người nhạy cảm như Thư thật ra lại thừa thãi trước anh chồng vô tư lự của cô. Thư đã lo anh sẽ đọc được những thoáng cảm xúc bất thường trên nét mặt mình, nhưng chồng cô thậm chí còn không nhìn vào mặt vợ mà chỉ với tay lấy cốc nước trên bàn bếp và hỏi theo quán tính: Em pha trà đấy à? Thư vâng – cũng theo quán tính trả lời những câu hỏi không cần lời đáp quen thuộc đến nhàm chán.
            Gần đây, Thư giật mình nhận ra những câu hỏi và trả lời theo quán tính ấy chiếm số lượng lớn trong những câu thoại ít ỏi giữa hai vợ chồng trong suốt hai năm hôn nhân. Chỉ mới hai năm thôi… Thư thở dài nghĩ đến quãng đường dằng dặc phía trước và tự hỏi, chẳng lẽ cô sẽ sống cả đời bên chồng chỉ để nghe những câu hỏi không cần câu trả lời vô cảm ấy? Thư tự lắng nghe tiếng thở dài của mình, và lại kinh ngạc nhận ra ngay cả tiếng thở dài của cô sau hai năm hôn nhân cũng khác. Tiếng thở dài nhẹ bẫng, không trọng lượng, không buồn không đau không tiếc không gì cả. Tiếng thở dài cũng chỉ là quán tính, thế thôi. Cả lồng ngực cô trổng rỗng thì có gì lạ đâu khi tiếng thở dài cũng trống rỗng, không trút ra chút xúc động nào. Tiếng thở dài nhẹ đến nỗi Thư có cảm giác nó đang tự triệt tiêu. Rồi nó cũng sẽ chỉ là một nhịp thở đơn điệu thoát ra từ quán tính phập phồng của hai lá phổi, không hơn. Thư rùng mình nghĩ đến lúc ấy, đời cô rất có thể sẽ chỉ là một chuỗi đằng đẵng những tiếng thở dài mất trọng lượng và biến chất. Chỉ trong hai năm hôn nhân, Thư đã đánh mất tiếng thở dài. Thư tuyệt vọng với cuộc sống êm đềm của bữa tiệc hôn nhân toàn bày ra những món nhạt, trong khi cô là người quen với gia vị cay nồng, mặn đậm.
            Có lẽ vì thế mà giấc mơ dậy men say đêm qua ám ảnh Thư. Căn phòng trống và người đàn ông xa lạ, mùi đàn ông nồng nồng và cảm giác gần gũi khó hiểu khi ngồi lọt thỏm trong lòng anh ta ám lấy Thư suốt từ khi cô choàng tỉnh giấc và bất giác nhận ra đũng quần lót ướt nhẹp dưới lần váy ngủ. Không, nói đúng hơn thì chính cô bám lấy từng chi tiết nhạt nhoà, men theo từng mối nối mơ hồ, níu giữ từng xúc động run rẩy còn đọng lại trong trí nhớ hòng được sống lại trong giấc mơ đêm qua ngay giữa ban ngày, ngay trong đời thực. Thư bám víu vào giấc mơ ấy vì cô tin rằng, nó xuất hiện để cứu rỗi linh hồn cô. Như khách bộ hành đang luội đi giữa sa mạc và mất dần mọi khả năng tri giác vì đói khát, giấc mơ đêm qua là ốc đảo diệu kì hiện ra bất ngờ trước mặt. Suốt cả ngày dài, dù trên đường chạy xe đi làm hay lúc chúi đầu vào đống tài liệu ở cơ quan hoặc khi chuyện phiếm với đồng nghiệp giữa giờ nghỉ trưa, quay cuồng trong đầu Thư vẫn chỉ hiện hữu duy nhất một cảnh tượng: căn phòng trống và người đàn ông không rõ mặt. Cô tự giam mình trong những ý nghĩ kín bưng, gắng mò mẫm kiếm tìm chút ánh sáng le lói giải mãi giấc mơ. Cảm giác thân thuộc lạ lùng với người đàn ông trong mơ dẫn dụ Thư lao vào dò bắt từng mẩu trí nhớ, nhưng càng tỉ mẩn chăm chú nhìn ngược vào từng động tĩnh của trí óc để quan sát, cô càng thấy bất lực. Sốt ruột vì không mở thêm được cánh cửa nào từ căn phòng bí mật trong giấc mộng, bứt rứt vì cái mùi đàn ông nồng nàn toả ra từ đó vẫn lẩn quất trên cánh mũi khiến cô ẩm ướt khác thường, Thư bỗng muốn ngày trôi qua thật nhanh để cô được lên giường đi ngủ, và mơ.
            Tối hôm đó, Thư sửa soạn lên giường sớm hơn mọi ngày. Đứng dưới vòi hoa sen, cô tự ngắm nghía cơ thể mình và mỉm cười nghĩ đến người đàn ông không rõ mặt. Cô chọn cái quần lót lụa màu hồng da được tặng từ hồi đám cưới nhưng chả mấy khi dùng, vì chỉ sau vài tháng ngủ với chồng, cô nhận ra anh chẳng bao giờ quan tâm cô mặc cái gì trên giường ngủ. Từ đó, Thư cũng bỏ luôn thói quen vào cửa hàng đồ lót cao cấp trên phố vì nghĩ nó đã trở nên xa xỉ quá, nhất là khi chẳng có ai muốn ngắm nghía nó, ngoài chính bản thân cô. Hồi còn con gái, cô lấy làm thích thú khi tự ngắm nghía mình trong những bộ đồ lót thời trang xinh đẹp ấy, nhưng lấy chồng rồi, thói quen ấy chỉ khiến cô cảm thấy chán chường và cô đơn. Thư đã tặc lưỡi bỏ bớt mộng mơ để sống cuộc sống thực tế một cách đơn giản nhất có thể. Thư đã tặc lưỡi chấp nhận mài tròn những góc cạnh trong cá tính để hoà hợp với chồng. Thư đã tặc lưỡi xếp vào đáy tim những giấc mơ thời con gái, cứ ngỡ rằng như thế sẽ sống dễ dàng hơn. Nhưng có lẽ cô nhầm. Giấc mộng kì lạ đêm qua là điềm báo.
            Đã tròng cái váy lót lụa màu hồng nõn vào người, nhưng khi nhìn vào gương và thấy da thịt lộ liễu của chính mình dưới làn váy mỏng, Thư nao núng nghĩ đến cái nhíu mày ngờ vực có thể hiện hữu trên mặt chồng. Ngần ngừ liếc mắt vào gương, nhận ra gò má ửng đỏ của chính mình trong chiếc váy trong suốt, Thư lại lột ra cất nó vào ngăn tủ. Cô kiếm cái váy ngủ cũ bằng cotton thay thế rồi chui vào chăn sau khi đã thoái thác với chồng rằng hôm nay mệt nên muốn ngủ sớm. Anh đang dán mắt vào máy tính nên chỉ gật đầu chiếu lệ rồi chúc cô ngủ ngon bằng đúng một tông giọng đều đều đêm nào cô cũng nghe. Anh cũng không buồn hỏi thêm vì sao mà cô mệt. Thư cũng chẳng lấy thế làm bận lòng, chỉ thoáng tiếc vì không dưng lại thay mất cái váy lụa cô thích. Cái mùi nồng nồng của người đàn ông trong giấc mộng đêm qua lảng quất bên cánh mũi vẫn đang hối giục cô nằm cuộn mình vào chăn tự dỗ ngủ.
            Thư là người dễ ngủ và thường ngủ rất sâu, ít khi mộng mị. Trước giấc mơ đêm qua, cô vẫn tự hài lòng cho đó là kết quả của một cuộc sống điều độ, nhẹ nhõm. Nhưng người đàn ông không rõ mặt dưới ánh sáng ấm nóng của cái chụp đèn duy nhất trong căn phòng trống ám ảnh cô trong giấc ngủ đêm qua đã đảo lộn tất cả. Thư nhận ra cô khát khao mộng mị, cô chán ghét những giấc ngủ đến đúng giờ cũng như chán ngấy câu chúc ngủ ngon trăm lần như một của chồng. Và đêm nay, cô lên giường sung sướng được trằn trọc và đắm chìm trong những suy tưởng về người đàn ông không rõ mặt cô gặp tình cờ trong giấc mơ đêm qua. Thư vừa căng thẳng giữ trí óc tỉnh táo để nghe ngóng mọi động tĩnh của giác quan, hòng kiếm thêm manh mối về người đàn ông cô hi vọng gặp lại trong cơn mộng đêm nay, vừa muốn dỗ dành lòng dịu lại để được chìm vào giấc ngủ, để được mơ. Cô toan tính khép chặt mi để phỉnh phờ cơn ngủ và đánh lừa giấc mơ kéo đến, ngay giữa lúc từng nơ-ron thần kinh trí não vẫn hoạt động miệt mài trong cơn hưng phấn tinh thần cao độ.  Nằm hồi hộp chờ cơn ngủ mãi, Thư lại quay ra tự trách mình sao lại tự nhiên dở hơi sửa soạn lên giường như đêm tân hôn làm gì, để bây giờ nằm đợi ngủ mà nao nức như cô dâu đợi chú rể đến động phòng. Rồi cứ thế thao thức mãi.
            Những ý nghĩ mông lung dẫn Thư quay về với đêm tân hôn bẽ bàng hai năm về trước, cũng trên chiếc giường này. Cô cũng đã nôn nao đứng dưới vòi hoa sen ngắm nghía cơ thể mình trong làn nước, mỉm cười tưởng tượng khúc hoan ca xác thịt tối tân hôn. Cô thoa kem dưỡng da và cảm giác từng tế bào đang dậy hương dưới bàn tay ve vuốt của chính mình. Rồi cô cũng bận cái váy lụa mỏng tang và đứng ngắm mình trong gương, hồi hộp đợi chờ. Nhưng mọi sửa soạn của Thư dường như vô nghĩa. Chồng cô bước vào phòng nồng nặc mùi rượu, lăn đùng ra giường ngáy khò khò, bỏ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, mùi cơ thể dậy hương của cô dâu mới trong bẽ bàng. Đến gần sáng, khi Thư đang chìm sâu trong giấc ngủ mệt nhoài và nỗi thất vọng ê chề, chồng cô tỉnh rượu dậy uống nước. Rồi tiện thấy có cô dâu nằm bên, anh quờ quạng tay chân, lột truồng Thư ra mà tuyệt nhiên không nói câu nào. Thư giật mình tỉnh giấc vì cảm giác đau đớn toả lan ở phía dưới cơ thể. Nỗi ngao ngán ê chề ứ ngập hồn cô, dồn lên khoé mắt thành những giọt nước mắt nóng bỏng. Xong việc, gã chồng vô tâm của cô chỉ hỏi đúng một câu: Em đau à? Thôi, ngủ tiếp đi! Anh mệt quá! Anh ta cũng không đợi được câu trả lời, nằm vật ra ngáy tiếp. Đó là lần đầu tiên trong đời, Thư thấy xót xa vì một câu hỏi không cần câu trả lời. Cô cảm thấy mình đã bị cưỡng hiếp ngay trong chính đêm tân hôn. Cô hối hận vì đã làm cô dâu ngày hôm trước.
            Thư cố gắng xua đuổi kí ức buồn bã đó vì thực lòng cô chỉ muốn tất cả mọi giác quan và dây thần kinh tập trung hoàn toàn vào người đàn ông không rõ mặt đêm qua. Thư có cảm giác, đó mới chính là chú rể mà cô chờ đợi đến động phòng. Thư hít đẫy lồng ngực thứ mùi đàn ông dễ chịu toả ra từ giấc mộng, nhắm nghiền mắt đợi chờ. Cô hình dung mình mở cánh cửa căn phòng trống xa lạ, mạnh dạn bước chân vào và người đàn ông trong mộng của cô đã ở đó từ bao giờ, đợi cô, dưới luồng ánh sáng ấm áp của một chụp đèn duy nhất. Thư tiến gần đến anh ta rồi choàng tay qua cổ anh và ngồi vào lòng người đàn ông đó một cách tự nhiên. Cô ghé sát vào mặt anh hít hà mùi đàn ông nồng ấm toả ra từ hai cánh mũi phập phồng hơi thở. Nhưng Thư vẫn không tài nào nhìn ra đường nét nào trên khuôn mặt anh ta, ngay cả dưới ánh đèn sáng rỡ.
            Cô e dè đặt lên gương mặt ấy một nụ hôn rồi đột ngột thấy môi mình bị cuốn vào một cặp môi khao khát. Thư nghẹt thở khi đôi môi ấy di chuyển suốt dọc cần cổ cô rồi dừng lại rất lâu ở hõm cổ giữa hai xương đòn. Cô lịm đi trong đê mê ngay trước cả khi cảm thấy cặp môi ham hố ngoạm lấy bầu vú tròn và mơn trớn cái núm vú đã cương nhọn của cô ngoài lần váy mỏng. Sự di chuyển đột ngột của đôi môi ấy khiến Thư cứng người, nhưng rồi những cái hôn ngắn dài, nông sâu nhấn nhá từng chút một trên da thịt cô khiến Thư thả lỏng dần cơ thể. Cô cảm thấy từng tế bào xúc giác bừng nở hân hoan dưới làn môi ngọt ngào của người đàn ông không rõ mặt. Và cô đã mường tượng ra đường nét của đôi môi ấy bằng chính những tế bào xúc giác đang mở ra đón bắt những xúc động rợn thịt da. Đó là một cặp môi dày và cong. Thư nhận ra cặp môi ấy rất thân thuộc, không phải chỉ vì cảm giác đang hiện hữu trên da thịt mà vì dáng nét ấy rất thân quen. Cảm giác gần gụi của cặp môi cộng với mùi đàn ông nồng nàn ám ảnh cô suốt từ đêm qua khiến Thư có cảm tưởng chỉ cần dấn thêm một bước nữa vào cõi kí ức mông lung, cô sẽ nhận ra người đàn ông lạ. Khi thị giác không giúp ích gì Thư trong việc nhận diện gương mặt người đàn ông lạ, tất cả các giác quan khác của cô bỗng trở nên nhạy bén khác thường.
            Dưới ánh sáng ấm nồng của ngọn đèn duy nhất treo ngay trên đầu người đàn ông không rõ mặt, Thư cảm thấy muốn phơi bày cơ thể mình, như khi cô đứng một mình trước gương ngắm nghía mình chờ chú rể tối tân hôn. Cô đứng dậy trút bỏ chiếc váy ngủ rồi ngồi trở lại vào lòng người đàn ông lạ có đôi môi quyến rũ rất quen. Cô mạnh dạn đặt hai bắp đùi tròn lẳn lên đùi anh ta để nhìn trực diện vào gương mặt nhạt nhoà chỉ có duy nhất hình dáng của đôi môi dày và cong đầy nhục cảm. Có thể vì cô không nhận rõ mặt người đàn ông ấy, có thể vì cô không cách nào đoán được ánh mắt anh ta đang nhìn vào đâu nên cô mới có được cảm giác tự do thơ thới đến vậy khi khoả thân dưới ánh đèn, trước một người đàn ông, điều chưa từng xảy ra trong đời cô, kể cả sau khi đã lấy chồng.   
            Chồng Thư có thói quen tắt đèn khi ngủ với vợ và chính vì thế, anh chẳng bao giờ cần quan tâm cô mặc cái gì trên giường. Cảm giác thèm muốn được khoả thân dưới ánh sáng, trước mắt một người đàn ông đã ngự trị trong Thư từ thời con gái mãi đến đêm nay mới trở thành hiện thực - trong cơn mộng với một người đàn ông lạ. Dường như không cưỡng lại được món quà bất ngờ từ phía Thư, người đàn ông lạ bỗng thốt lên một tiếng: Em!!! rồi dùng hai bàn tay rộng và ấm ôm chặt lấy cặp mông của cô. Thư thảng thốt khi nghe thấy giọng nói trầm sâu thoát ra từ bờ ngực rộng của người đàn ông giấu mặt. Giọng nói ấy quen thuộc quá. Thêm một ngọn đèn được thắp lên trong cõi mông lung kí ức của Thư.
            Chưa kịp định thần với ánh sáng vừa được thắp lên trong trí nhớ, Thư đã thấy đôi bàn tay rộng với mu bàn tay dày và những ngón tay rắn rỏi vuốt ve chiếc quần lót lụa bám dính lấy cặp mông tròn của cô với nhịp điệu ngày một mạnh mẽ. Thịt da cô run rẩy đón nhận những vuốt ve dịu dàng từ hai lòng bàn tay rộng và ấm ấy. Rồi cả cơ thể trần truồng của Thư rung lên dưới bàn tay phù thuỷ của anh ta, đến nỗi cô tưởng cứ mỗi lần lướt trên da thịt cô, đôi tay ấy lại nhân lên thành nhiều bàn tay khác nữa. Cơ thể Thư biến thành một cây đàn có hàng ngàn phím, đang ngân rung réo rắt mọi cung bậc xúc cảm chứa chất bên trong tâm hồn dưới đôi bàn tay phù thuỷ ấy. Thư lịm đi dưới đôi môi ấm nóng vồ vập cuống quýt và những đụng chạm thần thánh của người đàn ông không rõ mặt. Giữa cơn cực lạc của những rung động xác thịt và tinh thần, Thư ngạc nhiên nhận ra, lồng ngực cô không hề trống rỗng như cô đã tưởng trong suốt hai năm chung sống với chồng. Có điều, cô chỉ có thể giải thoát những tâm tư, ham muốn, ước vọng thầm kín ấy với người đàn ông trong giấc mộng này chứ không phải chồng cô. Cô ngạc nhiên hơn nữa vì thấy mình đang phân thân ngay giữa cuộc làm tình, một nửa đê mê quay cuồng trong lạc thú, một nửa tĩnh tại tách ra nhìn ngắm tâm hồn ăm ắp xúc động và hứng khởi của chính cô trong niềm sung sướng vô bờ.
            Ngay giữa lúc ấy, người đàn ông trong giấc mơ ghì chặt lấy Thư kêu lên thống thiết:  Em! Em! Em!!! Thư nhận ra một luồng ấm nóng vừa ồ ạt tuôn sâu vào cô. Cô há miệng thở hắt ra một cái thật mạnh. Rồi nối vào cái thở hắt ấy là một tiếng thở dài thê lê – tiếng thở dài đúng nghĩa mà Thư tưởng cô đã đánh mất. Tiếng thở dài giúp cô trút bỏ những nỗi niềm u uất chất ngất trong lồng ngực. Những nỗi đau, niềm vui, khát vọng tích tụ trong lồng ngực mãi mà chưa bao giờ có cơ hội thoát ra ấy, đã lâu rồi Thư không còn nhớ mùi vị ra sao. Sự xuất tinh thần diệu của người đàn ông có cặp môi dày nóng bỏng ấy đồng thời xảy đến với sự giải phóng tâm hồn Thư. Vẫy vùng trong lạc thú dục tình, Thư nhận ra không chỉ những giác quan của cô bung mở mà ngay cả trái tim cô, tâm hồn cô cũng mở toang. Cô sung sướng tận hưởng niềm vui gặp lại bầu xúc cảm tràn đầy những ước vọng, mộng mơ thời con gái. Cô nhìn thấy cô thời mười sáu tuổi, đứng ngắm mình khoả thân trước gương và nghĩ về người bạn trai thầm thương trộm nhớ học trên cô mấy khoá. Ôi, đây rồi, đôi môi dày và cong. Ôi, đây rồi, đôi lòng tay rộng và những ngón tay rắn rỏi. Là anh. Chàng trai Thư thầm yêu thời mười sáu tuổi. Là anh, người đã đến với cô đêm qua và đêm nay trong giấc mộng, để cứu rỗi linh hồn sắp chết ngạt vì thiếu sinh khí của cô.
            Thư cuống quýt đặt lên môi anh một nụ hôn say đắm để tạ ơn. Cô ngỡ mình là cô dâu và anh là chú rể. Hai người đã động phòng trong mơ, sau mười sáu năm quen biết rồi bặt tin. Cô thấy anh mỉm cười độ lượng, gương mặt rạng rỡ vì cuối cùng thì cô cũng nhận ra anh, sau quãng cách thời gian đằng đẵng với hàng nghìn sự kiện chật chội của đời sống đủ đè bẹp mọi mộng mơ. Mùi da thịt đàn ông lại xộc vào hai hốc mũi Thư khiến cô ngây ngất. Kí ức hoá ra rất biết cách giữ gìn những mùi hương. Thư không quên được cái nhìn tình cờ chàng trai trong mộng năm mười sáu tuổi trao cô lúc cô lén nhìn anh đứng túm tụm với đám bạn tập tành hút thuốc ở góc sân trường sau giờ thể dục. Từ bữa ấy, cô đã tưởng tượng về mùi của anh. Mùi mồ hôi và khói thuốc quyện trên thịt da thanh tân.

            Đang mơ màng chìm đắm trong mùi hương kí ức, Thư bỗng giật thót thức dậy vì cảm thấy có bàn tay đàn ông quờ quạng dưới lần váy ngủ. Cô hé mắt nhìn ánh sáng đầu tiên của buổi mai đang đến rồi khép vội mi kiếm tìm anh – chàng trai trong mộng. Không có ai ở đó nữa rồi, chỉ có căn phòng trống không. Cơ thể cô cũng thôi không còn là cây đàn nghìn phím, dưới những sục sạo vô cảm của đôi tay máy móc của chồng. Chồng cô mắt vẫn nhắm nghiền, thuần thục quay sang lột chiếc váy ngủ của cô, theo một quán tính có sẵn suốt hai năm qua. Anh cũng không nói năng gì mà đè nghiến thân hình uể oải chưa tan cơn ngái ngủ lên cơ thể Thư. Cô mím môi uất ức nằm im chịu đựng, tự trách mình đã mở mắt quá vội mà chưa kịp chào anh, chưa kịp nói yêu anh – chàng trai trong mộng. Những giọt nước mắt từ đêm tân hôn lại ứa về trên khoé mi cô. Nhưng lần này, cô khóc không phải vì bẽ bàng. Cô khóc vì cảm thấy mình đang bội phản người đàn ông trong giấc mơ mười sáu tuổi – người cô vừa cưới đêm qua.