Như đã kể, chàng Voi rất kém trong khoản chợ búa. Mỗi một
lần chàng Voi giúp vợ đi chợ là một lần chàng có nguy cơ phải ra chợ thêm lần nữa,
vì vợ chàng không dặn kĩ thì đã đành, vì chàng lơ đễnh cũng đã đành mà quan trọng
hơn cả là chàng chúa ghét việc chợ búa shopping nên không thể tập trung được
khi đi chợ. Shopping đối với chàng chẳng khác gì một cực hình, hay nói cho hình
tượng hơn thì nó đích xác là một con quái vật ngốn hết bao nhiêu thời gian quý
báu của chàng, đấy là chưa kể đến kha khá tiền bạc (thứ mà chàng thường chả bận
tâm mấy). Chàng ghét shopping đến độ, đến cả việc mua sắm những thứ tối cần thiết
cho bản thân mình, chàng cũng không màng. Quần áo, tất… của chàng hầu hết đều
do mẹ chàng và vợ chàng sắm sửa. Chàng chỉ tự mua giày, mà khi đã thích thì
chàng mua vài đôi y hệt nhau (cả kiểu dáng, màu sắc và nhãn hiệu). Mới đây,
chàng mua đôi Adidas màu nõn chuối rất đẹp nhưng chả hợp với áo quần chàng gì cả,
vợ chàng vẫn khen. Bõ công vợ chàng khen, hôm sau, chàng mua luôn một đôi y
đúc, rồi vứt chỏng chơ trong ô tô. Vợ chàng nhìn thấy, hỏi sao phải mua giống
nhau đến thế thì chàng gân cổ đáp: Khác
chứ, khác mục đích sử dụng. Đấy là giày tập thể dục, anh chỉ đi lúc tập thể dục,
còn đây là đôi đi hàng ngày! Nẫu không?!
Đã biết
chàng không thích shopping thì cũng chớ có hỏi đến chuyện thời trang của chàng
làm gì. Hàng ngày, chàng chỉ mở tủ theo thói quen, vớ vội quần áo và mặc theo
thói quen. Nếu vợ chàng mà ko thỉnh thoảng đảo vị trí áo quần thì có khi cả tuần
chàng mặc đúng 2 bộ, vì cứ giặt xong treo vào chỗ cũ thì chàng cứ thế mở tủ tiện
tay lấy ngay bộ treo gần nhất, chả thèm biết nó màu gì, kiểu gì. Nếu chàng tuyệt
không quan tâm đến áo quần thì lại dễ quá cho vợ chàng, vì nàng chỉ cần “cố
tình” để chàng tiếp cận với những thứ nàng muốn chàng mặc là xong, nhưng trái
khoáy là, chàng lại rất có “gu”, dù cái “gu” ấy vô cùng khó hiểu thì nó vẫn là
“gu”. Thế nên, một khi chàng đã thích cái gì thì chàng mặc cho đến rách nát vẫn
không bỏ. Nếu vợ chàng có nhã ý vứt hộ hoặc giấu biến đi vì thấy nó “tã” quá rồi
thì chàng cũng sẽ bằng mọi cách tìm cho ra để mặc. Theo cái “gu” đặc biệt của
chàng thì các thể loại áo sờn rách là một biểu tượng thời trang. Đấy không phải
là loại được làm rách hay sờn cho hợp mốt mà là đồ mới nguyên đã được mặc đến
tĩ tã. Chàng là chuyên gia mặc áo sờn cổ, sờn vai, rách nách đi tập thể dục. Hồi
còn ở Việt Nam, một lần đi chạy bộ về, chàng hậm hực kể với vợ: có mấy bà chỉ vào anh rồi bảo: Tây mà nghèo,
mặc áo rách! Tưởng anh không hiểu đấy, bực quá, anh bảo: Vầngggg, nghèo lắm!
Các bà ấy nghe thế thì cười hô hố, vô duyên!
Vợ chàng
dù rất tôn trọng gu thời trang của chồng nhưng lắm khi cũng không thể làm ngơ nổi
trước sự trái khoáy quá đáng của cái áo chàng mặc hoặc tệ hơn là phát cáu vì cái
thói quen lơ đễnh chuyện ăn mặc của chàng.
Chẳng hạn, một lần, cả nhà đi nghỉ ở một Resort 5 sao, vợ chàng vì lấn bấn
nên không chuẩn bị kịp quần áo cho chàng mà để chàng tự xếp đồ. Khi đã thở phào
yên vị trên máy bay, nàng mới hối hận vì đã không tự tay chuẩn bị quần áo hộ chồng,
đành nuôi hi vọng rằng trong số áo quần chàng mang đi sẽ có cái nào đó ko rách,
ko sờn. Y như rằng, hầu hết đồ chàng mang đi là áo sờn vai, rách nách. Chàng lại
còn lí luận: đi biển mà em, mặc thế cho
mát! Với lại, anh sẽ dành nhiều thời gian để tập thể dục. Thế là suốt cả kì
nghỉ, vợ chàng đành thở dài váy vóc phấp phới đi bên cạnh anh chồng quần đùi áo
rách. Và thế là đương nhiên, ngày nào, khách khứa nghỉ mát của resort ấy cũng
được thưởng thức một hoạt cảnh hài hước mà hai diễn viên chính là chàng và nàng
đi bên nhau đối lập chan chát! Vợ chàng ban đầu hơi khó chịu, nhưng sau thì
quen dần rồi tỉnh bơ luôn. Cho đến một hôm, cô lễ tân gọi điện lên phòng rụt rè
hỏi: Chị ơi, hôm nay bọn em lấy túi giặt
định giặt để mai gửi anh chị, nhưng em thấy có mấy cái áo rách hết rồi chị ạ. Bọn
em chưa làm gì cả đâu ạ, không biết có phải đồ của chị không, thế nhà mình có
giặt mấy cái đó không chị? Vợ chàng nghe xong thì không nhịn được cười, bảo:
Em ơi, toàn đồ thời trang của chồng chị đấy,
em cứ giặt đi nhé! Không nhầm đâu. Nghe em tả là chị biết ngay đồ của chồng chị
rồi. Cúp máy rồi, vợ chàng mới chột dạ mở cái bảng giá giặt đồ ra coi, ôi
giời, giật cả mình! Hoá ra, giá giặt là mỗi cái áo của chàng còn hơn cả giá tiền
chàng mua mấy cái áo mới.
Lần khác,
chàng đưa vợ bầu và con gái ra HN và tính là sẽ quay vào SG ngay ngày hôm sau
nên đưa đúng 1 bộ áo quần ngoài bộ đang mặc. Ra đến HN, chàng lại đổi ý (như
thường tình vẫn thế!) ở lại thêm vài ngày. Đúng hôm nhà mẹ vợ mất điện, thế là
sáng sớm tinh mơ, vợ chàng phải dậy giặt áo cho chàng, mẹ vợ chàng phải hớt hải
cầm cái áo ướt của ông con rể chạy sang nhà bà bạn để là nhờ cái áo cho khô. Thế
thì bảo sao mà vợ chàng không cáu phát rồ lên. Ba lô của chàng chỉ toàn sách vở,
tính đi có 1 ngày mà mang theo chục cuốn. Lúc về SG, chàng lại khuân thêm 1 đống
nữa. Té ra, chàng mang có mỗi 1 bộ quần áo vì đã “rắp tâm” để dành chỗ cho sách
vở. Phát hiện ra điều ấy, vợ chàng mới hạ hoả một chút. Nghĩ cho cùng, chàng
không thích shopping cũng là phải thôi, vì với cái “gu” của chàng, thời trang
chỉ gói gọn trong 2 cái quần jean bạc phếch và dăm cái áo T-shirt tả tơi. Thế
thì shopping làm gì cho tốn thời gian và tiền bạc nào!
Nếu hỏi
chàng cái gì đứng đầu danh sách những việc chán nhất, chắc chắn, chàng sẽ trả lời:
shopping! Vì thế, nếu ai hỏi nàng câu hỏi tương tự, nàng đương nhiên trả lời:
đi shopping với chàng!
Ảnh: Bộ cánh khá nhất của chàng có lẽ là bộ chàng mặc hôm cưới vợ, :D
Hâhhah giờ mới đocj bài này. Dạo này trước khi đi ngủ phải vào đây nói linh tinh vài câu thì mới yên tâm^^
ReplyDeleteỪ, vào đây xả xì choét có khi lại dễ ngủ và ngủ ngon, ^^
Delete