Một hôm, như bao hôm bình thường
khác, tớ đang “rèn” thể lực cho thằng Rau Muống (bằng nhiều cách, ví dụ: nhui
nó ngã dúi dụi, hoặc cắn nó, cấu nó hay đơn giản chỉ là cưỡi lên lưng nó…), bạn
Mommy nhìn thấy bèn cao giọng quát: Con
làm cái gì đấy, đau em! Xin lỗi em ngay! Tớ thấy tớ không có lỗi vì mục
đích của tớ vô cùng trong sáng và thánh thiện, người có lỗi chính là bạn Mommy,
vì bạn í mãi ko chịu hiểu mà cứ cố tình lái hành động của tớ theo hướng tiêu cực.
Tớ kiên quyết không xin lỗi.
Bạn Mommy thấy thế dịu giọng hỏi: Thế con có thương em không? Đương nhiên
là tớ thương chứ, nhưng sao bạn Mommy biết rồi còn hỏi. Tớ lên cơn bướng, tớ bảo:
Khồngggggg. Bạn Mommy hỏi tiếp: Thế con không thương em thì con thương ai? Tớ
im lặng lì lợm quyết không khai. (Nói không phải tự cao chứ ngày xưa tớ mà đi
làm cách mạng thì kiên trung phải biết!). Bạn Mommy chắc thấy tình hình căng thẳng
quá nên mớm cung: Con thương mẹ không? –
Không, tớ quả quyết. Bạn Mommy nén thở dài, cố lấy giọng dịu dàng hỏi tiếp:
Thế con có thương bố không? – Khồng! Tớ vẫn chắc nịch. Bạn Mommy bắt đầu
nao núng, hỏi nhanh với giọng sốt ruột: Con
thương ông không? – Không, tớ càng trả lời càng tự tin vào “phẩm chất cách
mạng” của mình. Trong khi đó, bạn Mommy càng lúc càng lúng túng và có dấu hiệu
thua đến đít rồi, vẫn vớt vát hỏi tiếp: Thế
còn bà, con có thương bà không? – Khônggggg, tớ trả lời với vẻ lơ đãng, kiểu,
đằng nào thì câu trả lời vẫn thế, dù Mommy có mớm cung kiểu gì!
Đến lúc này thì bạn Mommy đã không
thể giữ được bình tĩnh nữa, cao giọng tuôn liền một mạch: Thế con có thương bà ngoại, dì Ly, chú Tuấn, em Kốc khônggggggg? – Không! Không! Khồng! Giọng tớ vẫn tỉnh queo
rất trêu ngươi! Đến nước này thì hình như cơn giận trong bụng Mommy sắp sôi
trào và chuẩn bị kêu tuýt tuýt (như cái teapot í!), nhưng bạn í vẫn kiềm lại được
và đổi giọng tưng tửng: Ô kê, thế nếu tất
cả mọi người đều không thương con nữa, con nghĩ sao? Tớ im lặng hồi lâu, cúi gằm mặt xuống giả vờ đếm
hoa trên thảm. Kì thực, tớ đang suy nghĩ rất lung. Việc Mommy bỗng dưng đổi
chiêu khiến khí thế ngùn ngụt của tớ hơi khựng lại tí chút, nhưng rồi tớ bình
tâm lại vì biết chắc rằng, Mommy đặt câu hỏi kiểu giả thiết mang tính kích động
như thế chỉ nhằm uy hiếp tinh thần đang dâng cao của tớ, chứ sự thật thì không
thể có chuyện ấy. Vì nếu đúng là không ai yêu tớ nữa thì bạn Mommy còn mất công
hỏi tớ làm gì, lúc đấy thì tớ phải chạy cong đít mà hỏi mọi người mới phải chứ,
đúng không?
Nghĩ thông suốt rồi, tớ ngẩng mặt
lên, tự tin nói: Phi-a thương Phi-a!, không
quên tặng cho Mommy một nụ cười chói sáng chiến công! Mommy tròn mắt, há hốc mồm
ngạc nhiên rồi phì cười và ôm tớ vào lòng (một cách để bạn í xí xoá mọi chuyện
mà ko phải công khai nói: Mẹ thua rồi),
trong khi thằng Rau Muống cũng ngước nhìn tớ cười ngưỡng mộ. Thật là một cuộc
chiến tâm lí cam go và tớ đã chiến thắng thật ngọt ngào!
Ảnh: Tớ đang gầm ghè luyên chưởng với thằng Rau Muống, nhưng thằng cu này nó cứ ngồi như thiền sư thế này thì khó đào tạo lắm cơ!
No comments:
Post a Comment