Thursday, September 27, 2012

Cà Kiu chua ngọt hay chuyện nàng công chúa độc tài


Tớ là công chúa, điều đấy thì ai cũng rõ rồi, chỉ trừ những ai hay khen tớ kháu trai là bé cái nhầm thôi. Tớ độc tài, điều đấy thì không phải ai cũng biết, trừ hai bạn trợ lí của tớ - vì thi thoảng lắm, cái độc tài nó mới lấp ló xuất hiện.
            Thường thì tớ ngọt ngào như một cục kẹo, thế này này: mỗi khi thấy ai bị bubu, tớ sẽ chạy đến ôm chầm lấy an ủi rồi thơm ngay vào chỗ bị bubu. Thấy thằng Rau Muống ngá, dù chính là tớ đẩy nó ngá, tớ cũng vội vàng xuýt xoa: Áu ồ, em ngá, a uy, a uy rồi thơm nó âu yếm và không quên đánh bép một cái xuống sàn nhà hư hỏng để thị uy, vừa đánh vừa hùng hổ nói: Đénh này, đénh này! Nếu bạn Mommy bênh vực cái sàn nhà, cho rằng nó không có lỗi và buộc tớ phải nhận lỗi đã đẩy thằng Rau Muống ngá thì tớ lại xoa dịu căng thẳng bằng cách chổng mông chu mỏ hôn sàn nhà đánh chụt 1 cái. Thế là hoà cả làng! Một lần, bạn Daddy đi đứng ngáo ngơ, vấp phải đồ chơi của tớ rồi kêu lên: Au! Tớ đoán là cái giày của bạn Daddy bị bubu nên chạy tới quỳ xuống thơm nó. Vừa mới cúi xuống định thơm, bạn Daddy đã bế xốc tớ lên, nhìn vào mắt tớ và nghiêm nghị nói: Nầuuuuu! Sao thế nhở, thật bất công với cái giày! Dù sao tớ cũng thương nó và sẽ thơm trộm nó một cái lúc Daddy không để ý.
            Khi thấy ai đó khóc, tớ cũng không cầm lòng được, phải chạy ra thơm má động viên ngay. Nhà tớ thì chỉ có thằng Rau Muống là hay nhè nhất, kế đến là mấy bạn ngồi trong TV, làm tớ cứ mủi lòng chu môi thơm suốt. Gặp ai, tớ cũng nói hai (hi) rất thân thiện. Nhưng ko hiểu sao, mỗi lần tớ hai ca, hai chim, hai phao-ờ (hi car, hi chim, hi flowers) thì bạn Mommy và bạn Daddy lại bụm miệng cười. Các bạn í thật khó hiểu.
            Đấy, tớ ngọt đến thế mà bạn Mommy vẫn cứ giận được thì đúng là khó hiểu thật. Bạn Daddy bảo tính bạn í hay hờn từ bé cũng phải. Mỗi lần thấy mặt bạn í lầm lì, giận dữ, tớ liền cất giọng oanh vàng thỏ thẻ gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi… cứ gọi cho đến bao giờ bạn í ngẩng mặt lên nhìn tớ thì tớ bảo tiếp: cời, cời (cười) và dĩ nhiên tớ cố cời thật tươi làm mẫu cho bạn í bắt chước. Y như rằng, mỗi lần tớ làm thế là bạn í cời luôn. May cái là bạn Mommy cũng giỏi bắt chước!
            Có nhiều lúc, tớ đang đào tạo thằng Rau Muống thì bạn Mommy chạy ra mắng tớ. Ức thế chứ lị, bạn í toàn can thiệp vào chuyện nội bộ của băng đảng bọn tớ. Mà cái thằng cu Muống, hở ra tí là nhè, nó mà không khóc lóc thì làm sao bạn Mommy biết tớ xô nó ngã dúi xuống thảm để luyện khả năng chiến đấu. Mommy mắng tớ mà lại cứ xuýt xoa thơm thằng Rau Muống nên tớ bèn tương kế tựu kế, giở chiêu khổ nhục kế ra. Tớ tự đánh bốp vào má mình rồi vờ oà lên khóc. Khóc 1 tiếng lại ngưng để xem phản ứng của Mommy. Cứ thế cho đến lúc bạn í dịu giọng và ôm tớ âu yếm thì tớ mới thôi.  
            Tớ đã ngọt thì ngọt lựt, mà đã chua thì cũng chua lè. Chiều nào Daddy đi làm về, tớ cũng chỉ vào cái máy tính và nhắc bạn í gọi ông bà lên nói chuyện với tớ. Tớ chỉ định nhờ bạn í bật máy tính thôi, ai ngờ bạn í lại cậy mình là Sao cũ của ông bà, cứ nhiều chuyện, nói mãi với ông bà hết cả phần của tớ. Tớ bực, tớ bảo: Nâu, Đát-đì, nâu thoóc! Phi-a thoóc, ồ kế? (No, Daddy, no talk, Phi-a talk, ok?). Rồi tớ ba hoa chích choè với ông bà, nếu cần sẽ hét thật to để át cả mấy câu vớt vát của Daddy. Nếu Daddy vẫn ngoan cố nói tiếp thì tớ sẽ dùng hết sức bình sinh để hét lên: Nâaaaaaaaaaaaaaaaaaau! Mặc cho Grandpa, Grandma muốn hỏi chuyện Mommy, Daddy hay thằng Rau Muống, tớ sẽ bắt ông bà phải nghe nhữngtâm sự không đầu không cuối của tớ suốt cả buổi. Mà không phải nghe không là được, phải vừa nghe, vừa tán thưởng nhé, nếu không tớ cũng có í kiến ngay. Thế là từ đó, Daddy có thêm 1 biệt danh cho tớ: công chúa độc tài.
            Thật ra, dù chua hay ngọt, dù là công chúa hay độc tài, tớ vẫn yêu Mommy, Daddy và cu Muống vô cùng. Tớ chỉ độc tài chua loét khi cảm thấy không khí ngưỡng mộ mình bị loãng vì sự xâm lấn của các ngôi sao khác thôi. Bạn Mommy và bạn Daddy hiểu ra cái lý ấy cho nên đã lên kế hoạch để tớ và thằng Muống cùng toả sáng bên nhau. Khi đó, tớ sẽ là công chúa kẹo ngọt, để cái độc tài ngồi thút thít khóc trong xó nhà cô đơn. Bái bai độc tài!
Ảnh: Tớ ngọt chưa?

Hi car


Tuesday, September 25, 2012

Chuyện đi đẻ ở "thiên đường" (2)


Ở VN cứ thấy báo lá cải đồn đoán sao này sao kia sang Mỹ chờ sinh con, rốt cuộc thì hầu hết cũng toàn sinh ở bệnh viện Việt Pháp hay FV cả. Mà đúng là mình thấy, điều kiện kĩ thuật ở FV không thua kém gì Mỹ, ở Việt Pháp cũng xêm xêm. Thậm chí, khi có ai hỏi, mình toàn bảo: được chăm sóc kĩ cũng thích thật nhưng cũng phiền toái thay! Thế nên, cứ chăm sóc vừa vừa như ở Việt Pháp là ok rồi.
Sau khi Rau Muống và mình đã được tắm rửa sạch sẽ, cô hộ lí đẩy 2 mẹ con về phòng riêng. Phòng có đầy đủ tiện nghi như khách sạn, cửa sổ có view nhìn ra vườn hoa, có 2 giường nhưng 1 giường là dành cho chồng/người nhà ngủ lại. Trong phòng đã để sẵn một túi xách với đầy đủ vật dụng cho trẻ sơ sinh – như là một món quà của bệnh viện. Cô hộ lí chúc mừng gia đình rồi trao lại nhiệm vụ chăm sóc cho một bà y tá già. Suốt 3 ngày 2 đêm nằm lại bệnh viện, mình được cả thảy 5 cô y tá chăm sóc 24/24. Cứ mỗi phiên thay ca, các cô đến ghi tên lên tấm bảng treo trên tường, đồng thời note những việc mình cần lưu ý trong khoảng thời gian họ chăm sóc mình. Ai cũng vui vẻ, nhiệt tình. Bất kì lúc nào cũng có thể bấm nút để kết nối bằng bộ đàm trực tiếp với y tá đang chăm sóc mình để yêu cầu bất kì điều gì. Chỉ cần thế là thích lắm rồi vì mình được chủ động.
Nhưng, phiền toái ở chỗ là cứ mỗi 2 tiếng, y tá trực sẽ vào phòng check cả 2 mẹ con một lần bất kể thức hay ngủ. Họ sẽ lần lượt cặp nhiệt kế, đo huyết áp cho mẹ và con, hỏi về giờ cho con bú, cho bú trong bao lâu, giờ thay bỉm… để ghi chép vào bảng theo dõi. Thế là mình lại rơi vào thế bị động trước các cuộc thăm viếng của y tá. Có khi vừa mới cho con bú, đặt con ngủ và thiu thiu được 1 lúc thì họ vào check. Buồn ngủ rũ mà vẫn phải dậy nói chuyện, lại còn phải nhớ giờ giấc cho con bú nữa, mệt! Con mới ngủ cũng dậy luôn, lại phải dỗ lại từ đầu. Chỉ lúc mệt quá, mình nhờ y tá dỗ hộ, còn thì mình vẫn thích tự dỗ con hơn. Chưa hết, không phải chỉ có mỗi y tá thăm, có cả người trực chỉ đạo kíp y tá của từng đêm cũng cứ nửa đêm là vào check. Họ vào chúc mừng các kiểu, hỏi han nào là các y tá có làm tốt không, mình có yêu cầu gì thêm không… Đang cần nghỉ ngơi mà cứ bị thăm viếng thường xuyên như thế nên mình hầu như chỉ ngủ được rất ít.
Vào ban ngày thì lại còn nhiều thành phần vào hỏi han hơn. Ngoài các cô y tá của kíp trực ngày hôm ấy, còn có bác sĩ của mình, bác sĩ của con vào kiểm tra. Mà không phải chỉ hỏi trực tiếp không thôi, họ lại còn gọi điện cho mình, hic. Điện thoại gắn ngay đầu giường nên ko nghe ko được. Cả người ở bên bộ phận hành chính, chuyên trách làm giấy chứng sinh, khai sinh cho con cũng gọi điện để hỏi các thông tin cần thiết để làm giấy tờ cho con ngay sau khi xuất viện. Đã thế, lại còn hỏi rõ tỉ mỉ về nhân thân, lí lịch của cả gia đình. Mình cứ gọi là ong hết cả thủ. Được cái, sau mấy tuần thì giấy khai sinh của con được gửi về tận nhà mà không phải làm thêm bất kì thủ tục gì.
Đến cả việc ăn uống, họ cũng quan tâm quá kĩ càng. Mỗi bữa ăn, người ta giao kèm một thực đơn để mình chọn món cho bữa tiếp theo. Lúc họ đến thu dọn mâm thì mình cũng nên giao lại thực đơn đã tích. Mình toàn ăn xong nằm khoèo nên toàn quên và cảm thấy rất ngại vì lại phải nhờ cô y tá gửi giúp. Chồng bảo: các cô y tá nói chuyện với anh khen em nhiều lắm, vì họ thấy em không dùng thuốc giảm đau dù họ khuyến khích nên dùng để đỡ mệt và ngủ cho ngon. Mình bảo ngay với chồng: chỉ cần các cô y tá đừng chăm sóc kĩ quá là em ngủ ngon rồi, cần gì thuốc giảm đau, ^^
Hệ thống chăm sóc sức khoẻ hoàn hảo như thế đồng nghĩa với việc cực kì tốn kém. Sau khi mình sinh xong, về nhà thì nhận được hoá đơn tổng cộng khoảng 30,000$, nhưng được giảm còn khoảng 20,000$ vì theo luật của bang Cali, phụ nữ khi sinh nở mà ko có bảo hiểm thì sẽ được giảm chi phí. Thực ra, đúng hôm mình sinh con thì nhận được tin mình có bảo hiểm MediCal và họ sẽ thanh toán toàn bộ chi phí, kể cả thuốc men sau này cho 2 mẹ con. Do sơ sót về thông tin nên bệnh viện gửi nhầm hoá đơn.
So sánh ra, mình bảo với chồng: em thấy cứ phiên phiến như bệnh viện Việt Pháp hay FV ở Việt Nam là được lắm rồi anh ạ. Vừa khoẻ người lại đỡ tốn. Chồng cãi: Ơ, thế sinh ở Mỹ em có mất đồng nào đâu mà kêu tốn, bảo hiểm trả từ A-Z, chứ ở VN, em có bảo hiểm của cơ quan mà có thấy dùng được đâu. Công nhận, chồng nói khí chuẩn! Thế mới bảo là đi đẻ ở “thiên đường”, ^^

Sunday, September 23, 2012

Chuyên đi đẻ ở "thiên đường" (1)


Sinh Cà Kiu ở VN rất dễ dàng, thuận lợi nên mình đã từng nằng nặc bảo chồng cho em sinh nốt đứa nữa ở VN rồi hẵng về Mỹ. Rồi thì không được như ý nguyện, đành vác bụng sang đẻ ở “thiên đường”.  Bầu 3 tháng cuối mà cứ di chuyển quần quật, lại còn phải sắp xếp cuộc sống mới với bao nhiêu là việc, nghĩ cũng thương con. Nhiều lúc mải việc, mình quên béng mất có cái bụng lùm lùm phía trước, chạy nhảy tung tăng, bon chen lạng lách như ai. May thay, trước khi sinh Rau Muống, mình cũng đã kịp chuẩn bị đâu ra đấy.
Sáng hôm ấy, thức dậy lúc 5 giờ và bắt đầu thấy bụng nhâm nhẩm đau. Mấy hôm liền đều có hiện tượng này nên mình vẫn nghĩ, chắc chưa đâu, cố mà ngủ tiếp. 8 giờ sáng, dậy chơi với Cà Kiu rồi cho con ăn sáng, càng lúc càng thấy cơn đau rõ rệt. Cho con ăn uống xong xuôi, chuẩn bị bữa trưa cho con, tươi cười hôn tạm biệt con khi Nanny đến đón nó đi chơi công viên như mọi ngày. Vừa đóng cửa lại là thông báo ngay cho chồng: chuẩn bị sẵn sàng anh! Em đau đẻ!
Chồng nghi hoặc nhìn vợ, hỏi: em có chắc không? Có lẽ chưa đâu. Chưa kịp bình thản nói tiếp, chàng thấy ngay cái mặt nhăn nhó của vợ vì một cơn đau ập đến. Chồng bắt đầu cuống, mồm cứ lắp bắp: Em bình tĩnh nhé, phải thật bình tĩnh, đừng lo gì cả, anh đây! Ok, bây giờ anh chuẩn bị…. Vợ (vừa dứt cơn đau) mặt tỉnh queo: vâng, em có lo gì đâu. Thấy chồng mồm thì bảo bình tĩnh mà chân tay cứ luống cuống, cầm lên đặt xuống cái laptop không biết bao lần, vợ mới mở đường: anh gọi cho bác sĩ đi, hỏi xem nên đi bệnh viện chưa? Chồng: ok, ok, nhưng giờ này họ chưa làm việc đâu em ạ. Vợ: thế anh đếm cơn co với em. Bao giờ em đau, bảo anh xem đồng hồ thì anh xem nhé! Chồng ok, ok, còn nhiệt tình cách mạng: à, để anh lấy cái đồng hồ tập thể dục của anh đếm cho chuẩn. Đếm được 2 nhát, vợ ra nghị quyết luôn: em đau 10 phút 1 cơn rồi, chắc chắn phải đi bệnh viện. Anh đi uống cafe đi, trong lúc đó liên lạc lại với bác sĩ. Chồng chỉ đợi có thế, ba chân bốn cẳng chạy. Vợ biết thừa, café sẽ giúp chồng lấy lại bình tĩnh để xử lí mọi việc.
Chồng ra quán café rồi, mình vừa đếm giờ đón cơn đau, vừa làm nốt việc nhà. Việc quan trọng nhất là nấu cháo cho con thì làm trước. Rồi đi tắm, thay đồ và không quên trang điểm tí cho tươi. Chồng mở cửa bước vào nhà, ngạc nhiên thấy vợ đã chuẩn bị xong xuôi bèn hỏi: đi luôn à em? Em giỏi thật, bác sĩ cũng vừa bảo anh nên đi luôn. Ngồi trên xe đến bệnh viện, mình vừa đếm cơn đau vừa google xem lại cách thở lúc sinh rồi thực hành luôn. Chồng vừa lái xe vừa tập thở cùng vợ cho khí thế! Lúc đó, cơn đau đã là 5 phút 1 lần.
Đến bệnh viện, check in xong xuôi mà 2 vợ chồng vẫn phải đứng chờ người ta dọn giường. Mình cứ tưởng nằm vào cái giường đấy là đẻ luôn, ai dè, đấy chỉ mới là giường kiểm tra. Nước sôi lửa bỏng mà mấy cô y tá cứ “phỏng vấn” mãi: nào là sinh con thứ mấy, mang thai lần thứ mấy, có dị ứng gì không…? Mình sốt hết cả ruột, ban đầu thì còn kiên nhẫn trả lời, đến đoạn hỏi mang thai lần thứ mấy thì bắt đầu xẵng giọng: tất nhiên là lần thứ 2, sinh lần 2 thì mang thai lần 2 chứ còn lần mấy. Nghĩ lại mới thấy là mình cáu vô lí, họ hỏi có lí do cả, vì không phải ai cũng mang thai suôn sẻ. Lúc đó cơn co mạnh lắm rồi nên mình chỉ nhất mực 1 đòi hỏi: gây tê, gây tê ngay! Cô y tá kiểm tra xong xuôi mới trả lời: sợ là không kịp gây tê trước khi đẻ, vì diễn tiến nhanh quá! Hic. Rồi mình được đẩy đến phòng sinh.
Phòng sinh là một phòng riêng, được trang bị đầy đủ các loại máy móc, cửa nẻo kín mít, cách âm đàng hoàng. Hồi sinh Cà Kiu ở Việt Pháp, mình cũng sinh trong phòng riêng nhưng cửa cứ mở tông hổng. Nằm chờ sinh mà cứ nghe tiếng các mẹ khác khóc lóc, vật vã, toát hết cả mồ hôi! May quá, vẫn kịp làm gây tê. Đang nhăn nhó cấu tay chồng vì đau, gây tê xong cái thấy người nhẹ như không, quay sang chồng nhoẻn miệng cười duyên ngay được! Kì diệu thật chứ không phải đùa! Được gây tê rồi, chỉ còn lại 1 y tá trực và chồng trong phòng. Chồng đọc sách, vợ cũng vớ điện thoại lướt net. Khi cô y tá thấy dấu hiệu sắp sinh thì gọi thêm 1 cô hộ sinh vào đỡ. Chồng tham gia vào cuộc bằng cách đỡ 1 chân của vợ và cổ vũ động viên. Hồi sinh Cà Kiu, chồng được các cô hộ sinh và bác sĩ khen là hô hào giỏi nhất! Hồi đấy, chồng chỉ lăm lăm máy quay và hò hét vì có tới 4 hộ sinh vây quanh vợ. Lần này, vì ít người nên chồng kiêm thêm nhiệm vụ đỡ chân cho vợ. Hơn 30 phút sau, Rau Muống chào đời, khóc oe oé. Nó được cô y tá tắm luôn trong phòng sinh và trao cho mẹ. Đang khóc, vừa được đặt vào lòng mẹ, Rau Muống im bặt, tròn xoe mắt nhìn. Trong lúc vợ cho con bú, chồng đã kịp phone cho ông bà nội và Skype để ông bà xem mặt cháu luôn. Mình cũng phone ngay về VN báo tin cho bà ngoại. 
Nhẽ ra phải viết note này tặng mẹ em Cẩm Kốc trước khi em í chào đời, nhưng bác bận việc quá nên giờ mới viết được. Coi như mẹ Kốc đọc để xốc lại tinh thần chuẩn bị làm thêm đứa nữa, ^^

Ảnh: Dáng "bầu"

Học nói cùng Cà Kiu


Tớ là Phi-a, không phải vì tớ không nói được từ So-phi-a mà vì tớ thích gọi mình như thế, cũng như tớ thích gọi thằng Rau Muống là gây-biều. Bạn Mommy đang lắc đầu ngao ngán vì tình trạng ngôn ngữ lẫn lộn, lỗn lận của tớ. Bạn í cứ hay nản thế chứ bạn Daddy thì rất phấn chấn khi nghe tớ nói chuyện. Ví dụ, sau đây là một câu chuyện của tớ:Phi-a ngá, bu-bù đầu này, sợ sờ-te, Daddy kịt-sờ này (Phi-a ngã, đau đầu ở chỗ này, sợ stair, Daddy kiss ở đây này).
            Không hiểu sao, mỗi khi tớ nói chuyện, từ ông bà, nanny, cô giáo cho đến hàng xóm, ai ai cũng cười vui vẻ và tỏ vẻ ngạc nhiên, thích thú, kiểu: Oh, really! You’re amazing! Oh, wow, interesting! Thôi, đúng rồi, chắc là tớ có khiếu diễn thuyết. Tớ chia sẻ luôn, bí quyết của tớ là thế này nhé!
  1. Tớ kết hợp từ theo cảm hứng, bất phân biệt Anh Việt gì hết, kiểu: Phi-a eat thịt, ăn dô-gựt (yogurt), đi xu-dờ (shoes), cởi dắc-kịt (jacket), sợ đooc-gi (doggy), em pờ-lầy (play), đau phing-giờ (finger)…
  2. Tớ nói tiếng Việt theo cú pháp và ngữ điệu tiếng Anh: Phi-a bénh (bánh), Phi-a cần (quần), em tật (tất), em áo, em mú (mũ), mẹ tóc,…
  3. Tớ nói tắt, kiểu: mẹ ơi à, xin bố mẹ con,… (dù chỉ có bố hoặc mẹ đứng trước mặt nhưng cứ xin luôn bố mẹ cho đỡ phải suy nghĩ là cần xin ai) 
            Cách tớ học nói là thế này:
  1. Tớ học được từ nào mới thì sẽ áp dụng luôn cho tất cả mọi người mà tớ biết. Ví dụ, nghe bạn Mommy khen xinh, tớ sẽ nhìn bạn í khen lại luôn: mẹ xinh! Tiếp đó, tua luôn một tràng: em xinh, Daddy xình, Bà xính, ông xình, Nina xinh (Nina là chị hàng xóm), Vin xinh (Vin là chú hàng xóm)…
  2. Tớ học bằng bài hát và mỗi bài đều lặp lại ít nhất 6 lần và nhiều nhất là bằng số người tớ nhớ. Ví dụ tớ rất thích bài: Sophia over the ocean, Sophia over the sea. Sophia catch a black bird but you can’t catch me. Hát xong thì tớ thay tên mình lần lượt bằng: Mommy, Daddy, ông, bà, Grabriel, Dolma (tên Nanny)…, rồi hát tiếp, hát mãi. Có hôm tớ nhớ ra cô Bích (cô giúp việc hồi ở Việt Nam) thế là tớ hát thêm bài đấy 1 lần nữa. Cho Mommy nghe mòn cả tai luôn. Hôm nay thì tớ hát bài Happy birthday dù chả phải sinh nhật ai cả. Nhưng sợ bạn Mommy chán nên tớ bèn hát tóm tắt như này: Hạp-pị bợt-đậy tú Phi-a, Hạp-pị bợt-đậy tú Gây-biêu, hạp-pị bớt-đây Mam-mì, háp-pi bớt-đầy Dad-đì! Xong! 
  3. Khi học được một từ mới, tớ sẽ hát từ ấy bằng giai điệu một bài hát mà tớ thích. Gần đây, tớ thích nhại nhạc của hai bài: Chúc bé ngủ ngon và bài Twinkle twinkle little star. Ví dụ, khi Mommy bảo: đi tắm nào, tớ sẽ hát: Phi-a đì tăm, đi tăm, đi tặm. Đì tăm, đì tăm, đì tăm, đì tăm, điiiiii tămmmmm! (nhại bài Chúc bé ngủ ngon)
  4. Dùng tiếng lóng: tớ có một số tiếng lóng mà bạn Mommy và Daddy nhất thiết phải thuộc "nằm lòng" để hiểu được những câu chuyện của tớ. Ví dụ: bubu là đau, a uycũng là đau, cáccác là con vịt, con gà và tất cả những con gì trông giống gà vịt, gâu gâu là con chó,... Sau đây là một câu chuyện của tớ: Phi-a cầm các các, em cầm các các tù (too), nâu (no) em, Phi-a đắn (đánh) em ngá, bubu này. (Dịch: Phi-a cầm con vịt, em muốn cầm con vịt nhưng Phi-a ko cho, Phi-a đánh em ngã, đau ở đây này).
Nhờ khả năng ăn nói ra trò này, tớ có thể khiến bất kì ai phì cười, dù là người khó tính nhất. Nhưng cũng có trường hợp, tớ làm người ta buồn. Ví dụ, khi tớ hát bài:
Rain, rain, go away,
 Come again another day,
Phi-a want to play,
 Rain, rain, go away
Lần thứ 2, tớ thay tên tớ bằng tên Mommy và hát, Mommy và Daddy cười rất tươi. Lần thứ 3, tớ thay tên Mommy bằng tên Gây-biều rồi hát tiếp, 2 bạn kia vẫn cười tươi. Lần thứ 4, lẽ ra chỉ thay tên thằng Rau Muống với tên Daddy thì tớ lại hát lộn thế này:
Daddy, go away,
Come again another day
Phi-a want to play
Daddy, go away!
Thế là chỉ còn lại mỗi Mommy cười toáng, Daddy mặt buồn xo. 

Ảnh: Tớ nhắc nhở Daddy phải tập trung khi nghe tớ nói chuyện



Tuesday, September 18, 2012

Chuyện gấu, vịt và lập trường của tớ


Tớ thích đọc sách và tớ có một giá sách riêng với rất nhiều booka. Như lệ thường, hôm nay, tớ và bạn Mommy đọc sách. Giở đến trang có con gấu trúc, bạn Mommy chỉ vào hình gấu trúc và nói với tớ: đây là con gấu trúc, là panda. Tớ vội nói: Phia gấu (tớ tự gọi mình là Phia) rồi cuống quýt chạy đi tìm. Bạn Mommy vơ vội em gấu len trên giường chìa ra: đây, đây, gấu đây, ngồi xuống đọc tiếp nhé! Bạn í cứ sốt ruột đọc cho xong để đến cái đoạn tắt đèn đây mà, tớ biết thừa, nhưng tớ quyết không chịu. Tớ phải tìm cho bằng được con gấu có hai màu đen trắng như trong hình. Sau một hồi lùng sục, tớ tìm được đúng con gấu trúc của tớ thì mới cười mãn nguyện quay lại với cuốn sách (dù lúc này bạn Mommy có vẻ như đã chán đọc sách rồi!).
            Cuốn sách nãy giờ chờ tớ chắc cũng gật gù buồn ngủ, vẫn dừng ở trang có gấu trúc. Bạn Mommy lại nói: Đây là con gấu trúc, panda! Tớ nhìn chăm chăm vào sách rồi lại nhìn vào bạn gấu trên tay, bảo: gấuuuu. Mommy: gấu trúc, panda. Tớ: không, gấuuuuuu.Mommy:  ừ, là một loài gấu, nhưng tên nó là gấu trúc, panda! Tớ: Khôngggggg, GẤUUUUU!Mommy buông xuôi (chắc buồn ngủ quá nên đầu hàng rất lẹ): ô kề, gấu! rồi vội vàng lật sang trang tiếp theo. Không đơn giản như thế được, tớ muốn bạn Mommy phải tâm phục khẩu phục cơ, chứ không đơn thuần là nói cho qua chuyện. Tớ đòi quay lại trang có hình bạn gấu trúc, đập bẹt cả bàn tay vào hình con gấu và khẳng định như đinh đóng cột: GẤU, GẤU, GẤU, GẤU, GẤU! Chả biết cái đầu lơ mơ của bạn Mommy có ghi nhớ được không, chỉ thấy bạn í nhăn nhó như học trò không thuộc bài bị lên lớp: Mẹ biết rồi, đọc tiếp nhé! Tớ nhìn thấy thế, lại thương quá nên bảo: Panda too!
Kể ra thì nghĩ lại, tớ thấy tớ hơi mất lập trường. Khoản này còn kém baby Daddy.
Grandma kể: hồi bé, có một lần, baby Daddy ra hồ nhìn thấy một con ngỗng liền thích chí reo lên: A, con vịt, con vịt! Có một cậu bé khác - lớn hơn baby Daddy một tẹo đang chơi cạnh đó nghe thấy thế thì chạy lại xem rồi bảo: nầu, đấy không phải vịt, đấy là con ngỗng chứ! Baby Daddy đang khoái vì phát hiện vĩ đại của mình, nghe có người phản bác thì cáu, dõng dạc: VỊT! Anh cu kia cũng không vừa, đáp trả: NGỖNG. Baby Daddy tức khi nói: Nhưng mà tao nhìn thấy nó trước, nên nó phải là con vịt, thế thôi!
Đấy, chính ra, tớ vẫn chưa đạt đến trình độ cùn như baby Daddy, nhở! Còn phải gắng gỏi nhiều, Phia! Thôi, tớ đi luyện lưỡi đây, kẻo lại cùn mất!

ảnh: Tớ đọc sách với ông bà hồi 5 tháng

Đông-ki Muống!


Thằng Rau Muống mới 6 tháng rưỡi mà nặng hơn cả cái đứa 1 tuổi ở Mỹ. Hồi tròn 6 tháng, bạn Mommy với bạn Daddy đưa nó đi khám bác sĩ định kỳ, cô y tá chuyên cân đo nhìn nó rồi đưa ra cái tờ biểu mẫu dành cho đứa 9 tháng (9 months visit) và điền như đúng rồi chỉ số chiều cao, cân nặng của nó, mồm vẫn xuýt xoa: you are a big boy! Đến khi bác sĩ cầm tờ mẫu để đọc thì mới tá hoả là nhầm. Chỉ tại trông thằng Rau Muống to con quá! Bạn Daddy gọi nó là Fatman rồi hát nhại bài hát trong phim Batman để chế nó. Cái thằng, nó chưa hiểu thế nào là hát nhạo nên vẫn ngoác mồm ra cười, vẻ rất sung sướng, chắc tưởng đang được ngợi ca!
Vì thằng Rau Muống quá tự tin vào sức khoẻ vô song của nó nên nó cứ hay làm liều, thế nên tớ mới gọi nó là Đông-ki Muống. 4 tháng nó biết lật thì 4 tháng rưỡi nó đã trườn nhoay nhoáy. Cái mông chổng ngược lên trời, cái đầu chúi về phía trước, hai cái tay béo nẫn huơ huơ cật lực – thế là nó trườn. 6 tháng thì nó bắt đầu bò, co 2 đầu gối rồi lượn khắp nhà, thi thoảng lại nghe cái bộp – chả là cu cậu chống 2 tay mỏi quá nên thả cả cái bụng núng nính xuống sàn nhà. Đã thế, thằng Rau Muống lại còn dám bò vượt chướng ngại vật nữa chứ. Bạn Mommy lấy gối xếp tứ bề để làm biển báo cấm nó nhưng nó có ngại ngần gì, bò luôn qua gối suýt rơi xuống giường. Thả nó xuống sàn nhà thì nó bò qua luôn cả bãi chiến trường đồ chơi ngổn ngang mà tớ cố tình sắp xếp để thử thách nó. Lần nào nó bò qua cái đường ray tàu và gần chục cái toa tàu các loại của tớ thì đều khóc ti tỉ, nhưng vẫn cứ tiếp tục bò chứ không chịu dừng. Thế không liều thì là gì?
Nhưng ghê hơn, nó lại còn thách thức với cả cái ghế sofa. Cứ bò lộn quanh một lúc là y như rằng, thằng Rau Muống lại bò đến cái chân ghế sofa rồi cắm đầu vào húc, chả khác gì Đông-ki-sốt chiến đấu với cối xay gió. Nó húc thật lực mà cái ghế sofa vẫn không suy suyển gì. Tớ cá là lúc ấy cái sofa nó đang bận ngủ chứ nếu nó mà thức thì nó cũng ngồi cười sằng sặc như tớ khi thấy điệu bộ hiếu chiến của thằng Rau Muống. Sau một lúc hì hục mà không tiến thêm được cái đầu gối nào, Muống ta bắt đầu nhệch mồm ra khóc. Kể cũng thương!
Thế mà nào nó có chừa cho đâu. Hôm nay, bạn Mommy kể nó lại còn lao đầu vào chiến đấu với cả cái thành giường thì hết nói rồi. Thảo nào, tớ nằm ngủ ở phòng của tớ mà cứ giật mình thon thót vì tiếng nó cụng đầu vào thành giường đôm đốp. Lần này, nó có vẻ ngoan cường hơn vì không thấy khóc. Cứ sau mỗi cú đốp vào thành giường, nó lại mở mắt tròn xoe nhìn “kẻ thù” chăm chú một cách đầy ngờ vực. Báo hại bạn Mommy, tưởng trò đấy có gì hay nên cũng thử tự đâm đầu vào thành giường, đau điếng!
Mong là dưới trướng của tớ - đại tỉ Cà Kiu, thằng Rau Muống sẽ bỏ hẳn được cái máu Đông-ki!

Ảnh: Fatman Rau Muống (xem cái ảnh này xong, bạn Daddy lại còn gọi nó là Kim Jong Muống)

Tư thế sẵn sàng chiến đấu


1,2,3 ale húc!


Lần đầu chơi xích đu, Muống ta thích chí cười như nắc nẻ


Hai chị em cùng đu


Muống vịn cũi chơi, tớ cổ vũ nhiệt tình


Wednesday, September 12, 2012

Sở thích của tớ (2)


4. Thích sưu tầm tất, mũ:
Nói thế này cho các bạn dễ hình dung niềm đam mê tất, mũ của tớ nhé, tớ có thể 1 ngày chỉ mặc 1 bộ quần áo nhưng phải thay ít nhất 3 cái mũ và 4,5 đôi tất. Tớ thích mũ đến nỗi để đưa tớ đi chơi, bạn Mommy phải chuẩn bị ít nhất 3 cái mũ các loại, sẵn sàng đáp ứng khi tớ yêu cầu. Tớ thích nhất là mũ len (kiểu như bạn Daddy hay đội í) cho nên ngay cả giữa mùa hè, bạn Mommy cũng chớ có quên thủ sẵn cái mũ len trong túi nhé, nếu không thì có người sẽ bát thình lình giãy đành đạch trong men say mũ. Đấy, tính tớ cẩn thận nên tớ là tớ cứ dặn trước  thế! Vì quá thích mũ nên tớ cho mình cái quyền “tịch thu” tuốt tuồn tuột mũ của mọi người trong nhà, dĩ nhiên, thằng Rau Muống bị tớ tước đoạt nhiều mũ nhất. Đằng nào thì nó cũng chả quan tâm đến mũ, chỉ có mỗi bạn Mommy là cứ cố tình đội mũ cho nó để vài phút sau là nó lại quơ tay cho ngay cái mũ vào mồm gặm lấy gặm để. Cái thằng, đúng là chả biết gì về thời trang phụ kiện!
5. Thích tắm:
Từ lúc lọt lòng, hầu như ngày nào tớ cũng tắm nên giờ cứ hễ thấy chỗ nào có nước là đầu tớ lại chỉ nghĩ ngay đến chuyện tắm. Có lần Mommy dắt tay tớ đi dạo, thấy một vũng nước mưa bên đường, tớ bèn giật phắt tay khỏi Mommy nhúng ngay 2 chân đang giày tất chỉnh tề vào vũng nước, sung sướng cười toe: tắm, tắmmmmm! Cầu được ước thấy, bạn Mommy bỏ ngang chuyến dạo chơi để đưa tớ về tắm. Từ đó, bạn Mommy cảnh giác với các vũng nước trên đường. Thế mà bạn í vẫn sơ hở vì bạn ấy hay mời tớ ăn canh. A ha, canh nhé, soup nhé – đều là nước nhé, tớ suy luận thế rồi nhúng luôn hai tay vào bát canh, mắt cười lóng lánh nhìn Mommy: đi bơi, tay đi bơi! Bạn Mommy mặt mày đang nhăn nhúm vì bực cũng phì cười. Bạn ấy cười thế là phải, vì tớ mà giống dì Ly tớ hồi nhỏ - sợ nước đến nỗi cứ đến giờ đi tắm là bà ngoại tớ phải vác roi chạy theo khắp xóm – thì bạn ấy còn mệt nữa. Ở Mỹ mà kiếm roi dâu thì hơi khó, nhỉ!
6. Nói kiểu Ý:
Từ hồi biết nói đến giờ, tớ vẫn luôn trung thành với cách nói nhấn mạnh phụ âm cuối mà bạn Daddy bảo nói như người Ý. Ví dụ, tớ gọi cái mũ là hatty,  gọi sách là booka, gọi cái cốc là cuppa… Nếu nói tiếng Việt thì tớ sẽ chêm tiếng vào mọi câu từ, kiểu như: a nóng a, a lạnh a, a bếeeeeee!  Bạn Mommy kêu nghe cứ như phường chèo. Trong khi bạn Mommy mắm môi mắm lợi để sửa cho tớ thì bạn Daddy lại học luôn cách nói của tớ. Bạn ấy bảo tớ có quyền nói chuyện kiểu riêng của tớ và bạn ấy sẽ nói chuyện với tớ như thế cho đến lúc tớ không thích nữa thì thôi. Đấy, bạn Daddy đúng là fan bự của tớ. Bạn Mommy càng ngày càng “lệch cán cân” về khả năng ngưỡng mộ tớ so với bạn í. 
7. Làm diễn viên: chuyên đóng hài kịch để làm không khí gia đình vui vẻ nhưng thi thoảng cũng làm vài ba vai chính kịch cho khác lạ, thường thì điểm cao trào thắt nút là tớ làm thằng Rau Muống khóc, bạn Mommy với Daddy vừa lo lắng xuýt xoa vỗ về nó vừa đe tớ, thế là tớ cũng oà lên khóc theo. Thật là những bi kịch đẫm nước mắt! Để có happy ending, bạn Mommy hoặc Daddy sẽ “mở nút” bi kịch bằng cách ôm tớ và nói: bố mẹ yêu con và yêu em nữa, con cũng phải yêu em chứ! Tớ làm bộ hiểu ra vấn đề rồi chạy lại thơm thằng Rau Muống, thế rồi cả nhà cười hạnh phúc! Nói là “làm bộ” vì tớ còn diễn nhiều tập tiếp theo, chứ tớ mà hiểu ra vấn đề thật thì tắt đèn, hết kịch à?!

Ảnh: Một pha giật mũ