Sunday, September 23, 2007

Những nơi và những khi...

Nàng thích những lần như thế này, ở những nơi như thế và những khi như thế...
Trên xe lửa... Giọng anh nói rất vui! Nàng thích nghe tiếng cười cười, nói nói vô tư lự ấy. Nàng hỏi: có ai ngồi bên cạnh anh không đấy? Anh bảo: Có, mà họ không hiểu anh đang nói gì đâu. Chắc họ tưởng anh đang nói tiếng Trung Quốc. Rồi anh nghêu ngao vẽ ra những giả tưởng về ý nghĩ của người bên cạnh. Buồn cười! Nàng bảo: sao anh ngồi trên tàu mà em không nghe thấy tiếng ồn nhỉ? Anh lấy cớ "chọc gậy bánh xe" ngay: Chả bù cho cái lần anh gọi cho em khi em ở trên tàu! Sao mà ồn thế cơ chứ???
Trên đường đến trường. Sao mà ồn thế ạ? À, anh vừa đi qua một chỗ họ sửa đường, có cái máy gọi là gì ấy nhỉ? Tự nhiên nàng nghe anh nói: Hello, hello... Anh gặp bạn nào à? Không, anh chào một con chó, nó dễ thương lắm, đang đứng nhìn anh đây này... Nàng bật cười, là anh đó sao?!
Trên đường đến phòng tập. Anh vừa đi vừa nói, có lẽ đi rất nhanh, vì nàng nghe tiếng anh thở mạnh. Nói chuyện huyên thuyên, rồi nàng đòi anh chào tạm biệt như thường lệ. Anh chào nàng với một tiếng cười nhẹ nhõm. Sao mà anh cười? Vì người ta đang nhìn anh, và nghĩ: Chắc anh này bị điên, tự dưng lại... Nghe anh nói, nàng cũng thấy buồn cười. Thế là từ lần sau, khi anh đang ở nơi công cộng, trước khi chào tạm biệt, nàng thường hỏi anh: thế anh có thể chào như bình thường không? Câu trả lời bao giờ cũng là có thể. Điều đó làm nàng thấy vui, vì biết, anh không ngại ngần để ai đó biết, anh đang yêu.
Trong quán cafe. Anh đang ngồi uống cafe đọc sách em à. Sao ồn ào thế ạ? Sao anh không chọn quán nào yên tĩnh một chút. Không, đó là phong cách của quán cafe ở đây mà em. Thế anh đọc cuốn gì đấy? Câu chuyện chuyển sang chủ đề mới, trong tiếng ồn lạ lùng nhưng dễ chịu của quán cafe nọ.
Trong phòng tập. Đang nói chuyện. Anh đổi tiếng vì gặp một ai đó. Nàng nghe loáng thoáng chuyện có nhắc đến nàng. Rồi anh kể, anh vừa nói chuyện với một bạn người Việt Nam, anh kể về em... Về em, về em ấy ạ?
Trong phòng y tế. Giọng anh xen chút lo lắng, anh bảo anh đang chờ kết quả kiểm tra. Nàng cố gắng làm cho anh cười và thấy mọi chuyện nhẹ nhõm, không có gì nghiêm trọng. Nhưng vì không ngăn được nỗi lo trong lòng mình, nàng lại cứ hỏi anh như một bác sĩ. Khổ thân anh, cứ phải giải thích mãi... Ơ, anh đi xét nghiệm xem "cái màu trắng" và "cái màu đỏ" trong máu nó thế nào? Ưhm, cái gì nhỏ nhỏ ở trong bụng ấy em? Cái gì mà con người không sử dụng nữa... Nghe những cách giải thích dài loằng ngoằng của anh, rốt cục nàng cũng đoán ra nó là cái gì? Thấy anh thật ngộ nghĩnh.
Trong nhà của cha mẹ anh. Nàng tưởng tượng cả một bầu không khí quen thuộc của tuổi thơ anh nơi đó, khi anh nói những lời vừa quen, vừa lạ với nàng. Nàng đã nghe thấy tiếng của cha anh trong điện thoại, chút gì thân thương trào lên trong lòng. Điều đó thật lạ lùng!
Khi anh vừa xem xong một trận bóng bầu dục. Giọng anh hồ hởi, đội trường anh thắng nhé! Nàng thấy vui lây cùng niềm hân hoan của anh.
Khi anh đi sinh nhật bạn về. Anh kể cho nàng nghe con phố nơi anh đi qua. Một cái tên lạ lẫm. Anh kể về lịch sử của cái tên này, rồi kể đến một địa danh nổi tiếng ở đó. Anh bảo: Bao giờ em sang anh sẽ đưa em đi chơi trên hòn đảo này nhé! Nàng thấy ấm lòng, dù không biết ngày đó ở khoảng nào phía trước?
Khi anh đi ăn với bạn về. Anh giả vờ: anh say rồi đây này. Nàng tưởng thật, hỏi giọng hơi bực mình: Anh đã uống bao nhiêu thế? Anh cười vì lừa được nàng một vố dễ dàng. Anh không say đâu mà, anh chỉ uống có hai cốc bia thôi! Em có thích ăn tôm hùm không?
Khi anh vừa tỉnh giấc. Giọng anh vẫn còn ngái ngủ. Thật đáng yêu. Lắm lúc, nàng ngạc nhiên, sao anh dậy sớm vậy? Anh bảo: Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em. Nào, thì nói chuyện. Chuyện dông dài rồi, nàng hỏi: giờ anh đi tập thể dục à? Anh bảo: Không, giờ ạnh muốn ngủ một chút nữa. Nàng mỉm cười vì cái thời khóa biểu thất thường của anh.
Khi anh thức dậy giữa khuya. Nàng hỏi: Sao anh ngủ muộn thế? Không, anh đi ngủ rồi, nhưng lại dậy, nhớ đến em nên gọi điện mà. Nói thế thì ai mà trách anh được, chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.
Còn vô số những nơi và những khi như thế... Nàng biết, không chỉ là trong quá khứ, ở hiện tại mà còn cả phía tương lai.

Thursday, September 13, 2007

Bực mình...

Thật là bực mình!!!
Bực mình thứ nhất là với hắn. Sao mà hắn cứ như thế nhỉ? Nhằng nhẵng nhìn (không phải là nhìn mà là liếc mới ghét, làm như nàng ngây thơ đến nỗi không biết hắn nhìn trộm). Cứ đàng hoàng đi xem nào, điên cả tiết! Cứ lởn và lởn vởn, mặc xác hắn!
Bực mình thứ hai là với nó. Ôi, sao có những con người sống "điêu" thế nhở?! Hay lại tưởng nàng ngây thơ không biết cư xử thế là "điêu"? Nàng biết tỏng đi rồi. Thật buồn vì có những người sống dối dá mà không biết ngượng. Cứ đằng sằng mà sống với nhau đi xem nào, úp úp mở mở, đến là khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu nguyên nhân tại sao mà nàng lại phải chịu đựng cách cư xử tồi tệ này. Biết luôn cả việc không có lối thoát!
Bực mình thứ ba là với chính mình. Sao hôm qua mình lại thế nhỉ? Như điên, nàng biết có người lo lắm...Đã bảo là không được khóc, nếu không thì sáng mai sẽ lên Viện với cái mặt sưng húp, xấu! Ấy thế mà cứ nói chừng nào là nước mắt tuôn ra chừng ấy. Tội của nàng là không biết điều khiển nước mắt (không làm diễn viên được là cái chắc!).

Sunday, September 9, 2007

Life is so short

Người ta lại về với đất... Mà ngậm ngùi thay!
Em bé ấy chưa được nói tiếng người, chưa được gọi cha, gọi mẹ. Một ngày trĩu nặng.
Hai người ấy yêu nhau thế cơ mà, sao lại...
Đầu đau ong ong. Không thiết làm việc gì vì cảm thấy cả một mớ tư tưởng rối rắm đang nhiễu loạn trong tâm trí. Đời sống thật là ngắn ngủi! Đời sống thật là phù phiếm! Đời sống thật là khó lường! Mà vẫn phải sống. Sống đợi chờ, sống hy vọng, sống tận hưởng, sống cố gắng...
Bất chợt sợ hãi... Muốn đi hít khí trời!

Thursday, September 6, 2007

Ác mộng

Chuông báo thức chưa kêu, nàng đã giật mình tỉnh giấc. Thấy lạnh người vì cơn ác mộng. Chưa có giấc mơ nào nàng nhớ rõ mồn một như thế, từng chi tiết, từng hình ảnh... Vớ ngay cái điện thoại nhắn tin. Nhận được tin hồi đáp, nàng vẫn còn "tim đập chân run", nằm mệt lử ở trên giường. Cứ như thể vừa phải trải qua một cuộc vật lộn thực sự vậy.
Trên đường đi làm, tự nhiên cái mũ xinh xinh của nàng lại bị rơi. Xui xẻo 1. Nàng thầm nghĩ vậy. Ngẫm cho kỹ giấc mơ, nàng cảm thấy đó không phải là một điềm xấu mà chỉ là một chuỗi những ẩn ức tâm lý của chính mình. Trong những trường hợp như thế này, nàng muốn "viện" đến S.Freud - một người đã dạy nàng lối suy nghĩ này.
Trưa. Ăn cơm với mấy người, có cả Nhóc. Nhóc bảo: dạo này trông chị cứ lơ mơ thế nào ấy. Chị vẫn thế thôi, nàng đáp với một nụ cười. Nhóc hay nhìn xoáy vào nàng bằng đôi mắt như muốn đọc thấu suốt. Còn nàng thì hay đáp trả Nhóc bằng một cái nhìn bí ẩn, phớt đời và thách thức. Nhóc bảo: chị không biết, từ độ chị lơ ngơ, có một người bỗng nhiên thay đổi.
Chị biết chứ, thừa biết ấy chứ, nhưng biết cũng chả để làm gì! Chị vô can...
Nàng biết khi chở nàng về, Nhóc vẫn nhìn trộm nàng qua kính chiếu hậu. Nhóc vẫn muốn "đọc" nàng, dù khó!

Wednesday, September 5, 2007

Khoanh khac lang im...

Nàng nhớ, sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Giữa những tiếng cười, giữa một câu chuyện nhỏ nhặt, giữa một cuộc nói chuyện kiểu "một ngày như mọi ngày", đột nhiên nàng nghe thấy... Và im lặng! Khoảnh khắc ấy đáng giá ngàn vàng.