Wednesday, May 30, 2007

Tinh thần 1.6

Ngày hôm nay vui thật là vui!
Chưa có hôm nào nàng lên Viện sớm như hôm nay. Chạy xe giữa phố mà lòng cứ xôn xao nhớ về những ngày 1.6 xa tít phía sau lưng. Ngày còn bé, cứ đến 1.6 là hai chị em nàng lại háo hức đợi chờ để được lên cơ quan mẹ, được phát quà và đi chơi... Niềm háo hức ấy mạnh đến nỗi, trước ngày 1.6 nào, cô bé con ấy cũng thao thức mất ngủ!
Có lẽ các em bé ở Viện nàng cũng đang có tâm trạng tương tự. Nàng muốn làm cho bọn trẻ thật vui, cũng như ngày xưa, khi nàng bằng tuổi bọn chúng. Ríu rít chuẩn bị quà, hoa, cố gắng lựa những món quà thích hợp nhất cho từng đứa nhóc, từng lứa tuổi và giới tính khác nhau, nàng hy vọng tìm thấy trong mắt chúng những niềm vui thơ trẻ ngày nào của chính mình. Nàng còn lẩm nhẩm tập hát một bài hát trẻ con để hát cho lũ trẻ, trong trường hợp bọn nhóc ngại ngùng, không hòa nhập.
9h sáng. Cả Viện ngập tràn trẻ con và tiếng cười nói trong veo. Chưa bao giờ thấy Viện của nàng - một Viện nghiên cứu vốn thâm trầm, tĩnh lặng lại có không khí tươi tắn và sôi nổi như một vườn trẻ thế này. Bọn nhóc hát, đọc thơ, kể chuyện..., hồn nhiên không thể tưởng!!! Mọi người ai cũng vui khi nhìn lũ trẻ. Cám ơn các bé đã làm cho Viện của nàng trẻ ra!
Ngày mai là 1.6 - cũng là ngày sinh nhật của Nhóc yêu. Nàng quen gọi bạn là Nhóc không phải vì bạn sinh vào ngày Quốc tế thiếu nhi. Nhóc của nàng có một đôi mắt tròn xoe. Dám cá là nếu Nhóc không phải đeo kính cận thì sẽ có ối chàng "chết lặng" giữa phố khi gặp Nhóc! Cái đôi mắt mà vì nó, nàng từng viết những câu thơ để tặng bạn:
Thế giới của em, em tự thấy!
Cuộc đời soi vào đáy - ngút ngàn xanh
Không nắng quái, mưa nguồn nơi ấy
Trong veo veo mưa nắng an lành.
Nhóc à, liệu nắng gió Sài Gòn có làm phai đi màu mắt ấy? Tin là không, không, không! Nhóc sẽ thật vui trong ngày sinh nhật nhé, vui như lũ trẻ sáng nay, được không?!

Wednesday, May 23, 2007

Hậu sinh nhật!

Ngày sinh nhật đi qua không nhạt nhòa như nàng đã tưởng... Hậu sinh nhật thì lại càng lạ lùng!
Tiệc sinh nhật kết thúc hơi muộn vì mải buôn chuyện với Mèo và Rùa - hai cô bạn thân. Sau khi đã ngắm lại những bó hoa tươi tắn, nàng tự nhủ: "tối nay, mình là người hạnh phúc". Những giây phút cuối cùng của ngày sinh nhật, nàng dành riêng cho mình và bầu trời sao. Đứng một mình trên ban công, ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao mùa hạ và để từng phút chầm chậm trôi qua, nàng không cho phép mình nghĩ ngợi gì nữa cả. Hình như, ánh sáng rỡ ràng của mảnh trăng khuyết trong niềm cô đơn kiêu hãnh giữa bầu trời đêm hôm ấy đang muốn dạy nàng cách sống thanh thản, cả khi khuyết, lẫn khi tròn!
0h7'. Khi ngày khác đã bắt đầu, khi bắt đầu khép mi chờ giấc ngủ, điện thoại của nàng bỗng báo có tin nhắn. Một lời chúc sinh nhật muộn màng của một người xa lạ. Trần Duy? Bạn là ai? Dù rất mệt và chỉ muốn ngủ ngay, nhưng nàng vẫn bắt mình phải suy nghĩ về người bạn lạ này. Qua những thông tin đi kèm tin nhắn, nàng biết, người bạn ấy ở một nơi cách nàng 5 giờ đồng hồ. Pháp chăng? Khi tin nhắn của bạn đến, ngày 22/5 vẫn chưa kết thúc trên xứ sở mà bạn sống. Lục lọi trí nhớ, nàng không thể tìm thấy chút mảy may quen thuộc với cái tên của bạn. Dù sao, cũng cám ơn bạn đã cố gắng tìm số phone của nàng và chúc mừng sinh nhật. Cái hẹn gặp mặt của bạn liệu có thành sự thực hay không, Trần Duy nhỉ?
Hơn 1h sáng. Điện thoai lại réo vang. Số riêng đang gọi... Là Nhím, gọi về từ Geneve. Nàng đã chờ phone của Nhím cả ngày, nhưng khi đã qua ngày sinh nhật, Nhím mới phone về. Lý do là Nhím phải học thông tầm, không được nghỉ. Mấy phút đầu, nàng nói chuyện với Nhím bằng giọng ngái ngủ mỏi mệt, nhưng chỉ một lúc sau, khi bắt đầu quen với cái giọng lý lắc, ríu ran của Nhím, nàng lại thấy mình sẵn sàng buôn chuyện cả đêm - như những ngày hai đứa chăm chỉ "buôn bán", góp phần làm lợi cho bưu điện hồi Nhím còn ở Hà Nội, như những ngày xa xôi học ôn thi ngày xưa, bốn đứa túm tụm tâm sự suốt đêm. Gần 3h sáng, cuộc buôn kết thúc. Mắt nàng nặng trĩu, nhưng lòng thì bỗng nhẹ thênh! Cám ơn Nhím, Nhím yêu!
7h sáng. Khi vẫn đang mơ màng ngủ, nàng nghe tiếng em gái lanh lảnh bên tai: "Chị có điện hoa đấy, hoa lưu ly nhé!". Nàng chỉ ừ hữ rồi ngủ tiếp. Nhưng mẹ và em gái thì vẫn tiếp tục lao xao về chuyện bó hoa và tấm thiệp không ghi tên người gửi. Ai thế nhỉ? Ai mà biết địa chỉ nhà mình? Ai mà biết loài hoa Lưu yêu thích? Ai mà lại gửi điện hoa vào sau ngày sinh nhật? Ai mà lại muốn giấu tên? Nàng đành phải dậy để xác minh thôi. Chạy rất nhanh xuống phòng khách, nàng vẫn cảm thấy cơ thể bồng bềnh trong cơn buồn ngủ. Một bó hoa lưu ly rất to, một tấm thiệp hình trái tim với những con chữ tròn lạ lẫm, với một cái mặt cười dễ thương được vẽ nghệch ngoạc. Nàng chịu thôi, không đoán được là ai. Đành phải để mặc em gái và mẹ tiếp tục "suy tư", nàng lên phòng ngủ tiếp. Không hề có một dấu chấm hỏi nào xuất hiện trong đầu nàng về sự lạ lùng này, có lẽ, vì cơn buồn ngủ!
Liệu, những chuyện lạ lùng xuất hiện vào sau ngày sinh nhật ấy có phải là điều gì tiên liệu cho tuổi mới của nàng? Sẽ là một tuổi mới đầy những điều mới mẻ, bất ngờ và lạ lùng chăng? Nếu quả vậy, nàng nên cám ơn Trần Duy, cám ơn người bạn giấu tên đã tặng hoa lưu ly, cám ơn Nhím vì một cuộc "buôn" bất thường mà ý nghĩa...
Nàng sẽ bắt đầu một tuổi mới tươi vui và có nhiều điều lạ, sẽ là như thế!!!

Sunday, May 20, 2007

Thư của Cậu

Hôm nay, việc đầu tiên khi vào bàn làm việc là check mail. Nàng đang mong thư của Cậu, và cứ đinh ninh là Cậu sẽ gửi email! Thật chán, không thấy cái email nào từ Cậu. Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện: Sao vậy nhỉ? Bình thường, Cậu trả lời ngay cơ mà... Hay là Cậu giận rồi???
Bỗng nhiên, khi chuẩn bị kết thúc công việc để về đi học, nàng nhận được email của Cậu. Giật mình, vì Cậu giận thật!!! Nàng thấy mình thật vô tâm vì đã làm Cậu hiểu lầm và giận. Làm một người già và đáng kính như Cậu giận, quả là buồn! Nàng viết email ngay cho Cậu, thanh minh về sự vô tâm của mình. Xúc động vì trước đến giờ, email của Cậu chỉ nói chuyện học thuật, chuyện gia đình họ hàng chung, rồi tự nhiên, bài thơ Cậu gửi lại ngầm hỏi chuyện tình cảm riêng tư của cô cháu gái. Nàng biết, Cậu rất quan tâm đến mình. Cũng chạnh buồn vì nàng không còn là người nhạy cảm khi nói về chuyện đời sống tình cảm riêng tư nữa rồi. Lạ lùng quá! Cứ như thể là ai chứ không phải là nàng vậy.
Cám ơn Cậu - người Cậu yêu kính của nàng đã nhắc nhở nàng rằng, nàng vẫn còn cần một bờ vai ấm áp, ngoài cái đống sách vở kia!!!

Sunday, May 13, 2007

Thời gian

Thời gian là gì?
Câu hỏi đó vô thức vang lên trong đầu nàng, khi nàng dọn lại giá sách tối hôm qua. Thời gian có phải là dòng chảy vô hình đang đi qua ta, những để lại những vết dấu cực kỳ rõ nét trong cuộc đời ta? Thời gian là mất mát - những mất mát lớn đến không ngờ, và thời gian cũng là đắp bồi - những đắp bồi không ngưng nghỉ.
Nàng lặng người hồi lâu khi gặp lại những dòng chữ thân quen một thời trong cuốn lưu bút cũ, trong những trang thư đã ngả màu với biết bao yêu thương và mơ mộng. Tuổi mười tám đã qua rồi, cả những mộng mơ trong ngày tháng cũ cũng đã đi qua... Dù nàng có nâng niu kỷ niệm thế nào đi nữa, ngày tháng cũ cũng không bao giờ sống lại. Em gái bảo: phải dành cho chị một phòng gọi là phòng kỷ vật. Ừ, chỉ là kỷ vật thôi, hồn phách liệu có còn mãi với những dòng chữ ấy, những tấm thiệp ấy, những bức thư ấy???
Nhớ quay quắt một người bạn, một người đã từng thiết thân, từng coi nhau như là tri âm, tri kỷ, từng có nhau trong mỗi giờ lên lớp, rồi bỗng nhiên xa nhau chẳng biết lý do gì. Đành đổ lỗi cho thời gian, một thời gian hun hút - một thời gian có chiều sâu vô tận của không gian! Bạn không biết là nàng vẫn treo một khung ảnh chụp hai đứa thời học sinh, bạn không biết là nàng vẫn nhớ... Gửi lại bạn bài thơ viết tặng năm nào, chẳng biết, bạn có nhận hay không?
Khúc hát
Trái tim mình đã hát phải không em?
Sao thanh âm chẳng bao giờ vỡ ra từ lồng ngực?
Sao chúng mình cứ để nhiều ẩn ức
Mà giày vò, mà khắc khoải, hỡi em?
Câu hát của em ở tận xứ nào?
Mà đã bao lâu tôi không dám vươn mình tới?
Tôi đã sợ, dù tim hằng chờ đợi
Cái nồng nàn sao xa ngái vậy em?
Câu hát của em đã ở giữa biển đêm?
Hay ấp ủ trong sóng ngầm tận đáy?
Hay gào thét, dạt dào, vùng vẫy?
Giữa đơn côi, giá lạnh khôn cùng!
Câu hát của tôi em biết ở đâu không?
Neo ở mung lung giữa không và có
Hình như em chưa một lần để ngỏ
Cửa trái tim cho câu hát tôi vào.
Giữa chúng mình, chỉ thế thôi sao?
Hai câu hát - hai tiếng lòng thổn thức
Em có tin không, một điều rất thực
Tim tôi chưa bao giờ thôi hát về em.
(Tiết văn, sáng đầu tuần, 2001)
Cũng may, thời gian không thể cướp đi của nàng những cảm xúc thật thà này!

Monday, May 7, 2007

Cái thùng rỗng!

Nàng không có ý định viết một truyện ngắn về cái thùng rỗng. Chỉ đơn giản là nhớ tới câu: "thùng rỗng kêu to" khi đọc blog của một người mà nàng có quen biết. Thấy buồn và tội nghiệp!!! Lại là những dối lừa trống rỗng, dối lòng mình không đủ, phải mang ra dối lừa khắp thiên hạ để tự trấn an mình. Tại sao người ta phải sống như thế nhỉ? Những cái vỏ bọc đáng ghét kia, đâu cần thiết đến thế, khi đã đi đến cái tuổi nửa đời người!
Nàng tuyệt đối không phải là người hay mai mỉa, nhưng có những thứ khiến nàng không khỏi tự động nhếch một nụ cười! Rồi lại ngậm ngùi thương! Mong là nàng sẽ chẳng bao giờ phải sống như thế, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tự dối mình là một phản ứng dễ hiểu của con người khi bế tắc và bất an, còn dối người thì... khủng khiếp, điều đó gần như là một cái gì phạm vào sự trong sạch và thiêng liêng của tâm hồn! Nàng yêu sự thật và yêu những con người biết sống thật, dù sự thật ấy cay đắng đến dường nào!

Wednesday, May 2, 2007

Thơ

Miền lặng
Sao không gọi thành tên?
Những gì là thương nhớ
Những gì vừa nảy nở
Còn âm ấm nơi tim
Có những điều lặng im
Dâng đầy trong khóe mắt
Mãi không nên lời nổi
Mãi rồi thành giá băng!
Một cõi nỗi niềm riêng
Nấc òa trong cõi lạnh
Khoảng vỡ nào im lặng
Nỗi đau chìm vào tim.
Một buổi chiều lặng thinh
Gõ về miền hoai cũ
Không một lời đồng vọng
Day dứt - niềm lặng câm!
(2000)

Tuesday, May 1, 2007

Thì anh cứ đi...

Thì anh cứ đi đi, đừng ngoái lại!
Thì anh cứ đi đi, dù em không biết trước mặt anh là điều gì? Chỉ cần anh cảm thấy hăm hở với chuyến đi ấy, chỉ cần anh thấy thanh thản! Thế là đủ rồi...
Thì anh cứ đi đi, đừng bận tâm vì thấy lòng quá vội. Có những khi, sự chóng vánh không đồng nghĩa với vội vàng! Mong là anh có một chuyến đi chóng vánh và hạnh phúc...
Thì anh cứ đi đi, sao còn đứng đó ngần ngừ? Chuyện ngày hôm qua, thực ra đã khép lại từ ngày hôm trước, anh chẳng hiểu thế sao?
Tại sao không đợi chờ điều gì phía trước, mà anh lại cứ ngóng chờ cái tàn lụi đã qua? Chẳng có gì ở phía ấy nữa đâu anh, đừng ngoái lại...
Tại sao anh cứ thích gieo rắc tàn tro của quá khứ vào cuộc sống hiện tại còn rất nhiều điều mới mẻ này? Đó cũng chỉ là một cách tự huyễn hoặc mình thôi, anh!
Tại sao anh cứ bắt em phải rơi nước mắt khi em đang muốn bắt đầu lại từ đầu? Chẳng lẽ anh muốn em phải bắt đầu bằng nước mắt?
Thôi, anh cứ đi đi. Chuyến đi ấy sẽ làm anh mạnh mẽ hơn, hy vọng thế!