Tuesday, March 13, 2007

Thời ấu thơ


Tuổi thơ ơi cho ta về lại
Ngây thơ nào he hé mắt cười xinh...
Một buổi tối mất điện hiếm hoi ở Hà Nội đủ làm nên một niềm vui trong trẻo cho nàng và em gái. Hai chị em ăn cơm trong ánh nến và ôn lại kỷ niệm thời ấu thơ. Một ấu thơ ngọt lành, một ấu thơ khờ dại. Những câu chuyện ấy biết bao thần tiên, cái thần tiên mà nàng chắc chẳng bao giờ còn có lại trong đời.
Chuyện 1 cô nhóc đi học về vẫn còn la cà ở nhà cậu để đọc sách, đọc say sưa đến quên cả giờ về, làm khổ mẹ vừa đi tìm con gái khắp nơi, vừa mếu máo khóc. Chuyện cô nhóc mới vào lớp 1, thích đọc sách đến nỗi, cứ cái gì có chữ là ngồi đánh vần mê mẩn. Và thật buồn cười là loại báo chí, sách vở nhóc đọc nhiều nhất hồi bấy giờ là báo Nhân dân và cuốn Lênin toàn tập (những loại có sẵn trong nhà). Chuyện nàng làm cháy mấy cái ấm điện của mẹ can tội vừa nấu nước, vừa đọc sách.
Chuyện em gái nhát gan, sợ nhất là bị muộn giờ học. Có một lần đi học muộn, mới bước vào cửa lớp, chưa ai làm gì đã òa lên khóc. Thương! Chuyện em gái khoái ăn mì chính, cứ lén mẹ cầm cả lọ vừa đi chơi vừa ăn, về đến nhà thì lọ mì chính đã vơi đi một nửa. Chuyện có nhóc sợ nước, mỗi lần mẹ đưa đi tắm là một lần mẹ cầm roi đuổi một vòng quanh xóm (dĩ nhiên nhóc này không phải là nàng, vì nàng mệnh Thủy nên rất yêu nước).
Chuyện năm nàng lên bảy tuổi lần đầu tập tọe nấu cơm, cứ nghĩ đơn giản là bao nhiêu gạo thì cho bấy nhiêu nước, bắc lên cái bếp điện, thế là xong!Thành quả là một nồi cơm sống nhăn, thế mà hai chị em vẫn hí hửng xới hai bát đầy, ăn lấy ăn để trước khi mẹ đi làm về, mặc dù thấy hơi băn khoăn vì không giống cơm mẹ nấu. Để khoe khoang thành tích, hai đứa còn vác bát cơm nhong nhong đi khắp dãy nhà tập thể. Đến khi cô hàng xóm phát hiện ra hai đứa ăn cơm sống thì cũng là lúc bát cơm đã vơi đi đáng kể. Mẹ đi làm về, phải nấu lại nồi cơm, nhưng hai đứa biết là mẹ vui lắm! Kể từ đó, việc bếp núc trong nhà được mẹ giao phó cho nàng. Quá tự hào!
Chuyện hai chị em những ngày mẹ đi công tác xa... Đứa lớn chỉ nhỉnh hơn một tuổi, nhưng được đứa nhỏ nghe lời răm rắp (Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!). Chuyện hai nhóc thích đi học sớm, chỉ đơn giản để khoe với lũ bạn rằng mình đến sớm nhất trường nên thường vặn đồng hồ nhanh lên 30'. Hôm nào mẹ đi công tác thì tranh thủ dậy từ lúc 4h sáng, lúc trời còn tối om om, cầm đèn pin đi học! Thật đúng là gan cóc tía!
Em gái bảo, những chuyện này phải viết lại cho đời sau thưởng thức. Kể cũng phải... Cám ơn một buổi tối mất điện ở Hà thành!

2 comments:

  1. hehe! May ma Chiu k ke them vai chuyen xau nua cua em nhi!!!

    ReplyDelete
  2. Ha! Co dua giat minh thon thot khi doc bai nay! Kho than! Ma lo gi, chi no long nao...

    ReplyDelete