Monday, March 26, 2007

Ngày mỏi mệt...

Một ngày đẹp trời nhưng nhiều tiếng thở dài...
Sáng nay, khi tỉnh giấc, nàng ngồi thừ người trên giường, ngẫm nghĩ xem có nên ra ngoài hay không? Giấc mơ đêm qua thật khủng khiếp! Nó khiến nàng mệt bã, rã rời và cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tăm tối! Nàng vác bộ mặt thiểu não đi ra phố, vì hôm nay có nhiều việc cần phải làm. Đi, đi như người lạc mất hồn phách...
Dừng xe ở ngã tư Hàng Bài - Hai Bà Trưng chờ đèn xanh, bất giác, nàng thấy nhột nhạt ở phía má phải. Ngoảnh nhìn sang - à, thì ra có một người đang nhìn nàng rất chăm chú, như thể xung quanh không có ai khác để ông ta nhìn vậy! Một ông Tây, cưỡi trên một chiếc xe phân khối lớn, đeo một quả kính đen hầm hố, đang nhìn nàng chăm chắm. Đó là tất cả những gì nàng thấy! Khi thấy nàng quay sang nhìn, ông ta nở một nụ cười bối rối. Bàn tay vụng về giơ lên vẫy vẫy, như đang gặp một người quen vậy. Nàng đành phải nở một nụ cười khổ sở đáp lại và ngay lúc quay đi phía khác, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã nở một nụ cười gắng gượng như thế! Nhưng biết làm sao được, ông ta chọn không đúng người và đúng thời điểm để tỏ ý thân thiện, thế nên, ông ta chỉ có thể nhận được một nụ cười kiểu đó mà thôi!
Đi ăn cơm, uống cafe với nhóc. Nói chuyện vu vơ. Thực ra nàng thừa biết nhóc đang nghĩ gì. Nói chuyện thẳng thắn là sở trường của nàng, và hôm nay, sự thẳng thắn có thể đã làm nhóc thất vọng. Nhóc cười và bảo rằng suýt nữa thì đã sa ngã, vì nàng! Buồn cười thật! Đôi khi, nói trắng ra với nhau cũng chẳng khó khăn gì lắm. Lại thấy hay hay! Trong mắt nàng, nhóc chỉ là một cậu bé thôi, dù nhóc khá là già dặn đấy!

2 comments:

  1. H��, "nh�c" �, nh�c n�o nh���? Ch��� c� quen kh�ng?

    ReplyDelete
  2. Đúng là bà chị làm nghiên cứu, "Ä‘i sâu Ä‘i sát" quá! Hic hic...

    ReplyDelete