Con gái yêu của mẹ, ngày hôm nay, lần đầu tiên mẹ nhận ra
rằng: mẹ yếu đuối nhất trước các con – những thiên thần bé bỏng yếu ớt của mẹ.
Mẹ đã nói không với con, tỏ ra cứng rắn
khi chối từ một yêu sách nhỏ của con, tỏ ra kiên cường giải thích cho con hiểu
trong tiếng con khóc lóc vật vã ngay giữa chốn đông người nhưng thực ra, mẹ chỉ
chực khóc vì cảm thấy mình yếu đuối và bất lực.
Con yêu,
cái gói bánh nhỏ con đòi trong chợ là thứ mẹ hoàn toàn có thể thoả mãn con, dễ
dàng như một cái tặc lưỡi mà mẹ đã từng đôi ba lần vô thức buột ra khi chiều
theo ý muốn của con. Nhưng, hôm nay mẹ đã nói không vì mẹ nhận ra cái “mánh khoé” nhỏ của con và mẹ không muốn
con trở nên quen thuộc với nó. Sau vài lần con mè nheo đòi mẹ mua bánh ở chợ,
sau vài cái tặc lưỡi của mẹ vì không muốn con gây sự chú ý ở chốn đông người,
con đã biết rằng, con có thể lợi dụng đám đông để đòi hỏi mẹ. Mẹ hoảng hốt nhận
ra con gái mẹ bắt đầu quen với mánh khoé con tự khám phá ra bằng trí thông minh
non nớt của một đứa trẻ sắp lên 4 tuổi. Mẹ nhận ra rằng, con không chỉ biết sử
dụng vũ khí nước mắt mà còn biết lợi dụng đám đông để yêu sách vòi vĩnh mẹ. Điều
đó, mẹ không bao giờ chấp nhận và không bao giờ cho phép được tiếp diễn! Đó là
lí do hôm nay, mẹ đã nói không với
con, con gái ạ!
Mẹ muốn con sử dụng trí tuệ của con để học
những điều hay chứ không phải để khám phá ra những mánh khoé (rất dễ thành thói
tật) chỉ nhằm mục đích thoả mãn nhu cầu của bản thân. Mẹ muốn con hiểu rằng,
cái gì cũng có giới hạn, ngay cả những đòi hỏi có vẻ như sơ đẳng của một đứa trẻ
đang tập lớn như con. Mẹ hiếm khi nói không
với con khi con đòi chơi thêm ở công viên mấy phút, dù cả nhà có thể ăn cơm tối
trễ hơn một chút. Mẹ cũng không mấy khi nói không
với con khi con đòi đọc thêm một vài cuốn sách trước giờ đi ngủ, tuy có thể đã
quá giờ đi ngủ rồi. Dù vậy, mẹ muốn con nhận ra và ý thức mạnh mẽ về sự tồn tại
của khước từ. Mẹ muốn con biết, có những thứ hiện diện ngay trong tầm tay nhưng
không phải cứ đòi là có. Mẹ muốn con chấp nhận rằng, càng lớn, con sẽ càng phải
nghe nhiều lời từ chối, không phải chỉ từ cha mẹ mà còn từ rất nhiều người xung
quanh. Đời hiếm lắm những chiều chuộng vuốt ve, những cái gật đầu đồng ý vô tư nhưng
lại rất sẵn những cái lắc đầu lạnh lùng và câu chối từ quen thuộc: Không! Đấy là chưa kể, đời nhiều khi còn
ném vào ta những từ khước cay nghiệt và xú khắm hơn cái lắc đầu và từ không nhiều lần, con ạ! Mẹ muốn con làm
quen với từ không để mai này ra đời,
con sẽ bình thản đối mặt những từ khước đa phần là vô lí của nó. Khi bố mẹ chối
từ con, chúng ta luôn tìm cách giải thích cho con hiểu lí do của việc đó. Còn đời
ấy mà, nó không sẵn câu trả lời, vô cùng hiếm nguyên do hoặc có chăng thì chỉ
là lí do lí trấu không hề thực chất. Đời lại càng không đủ kiên nhẫn để giải
thích cho con điều gì đâu con ạ. Rất thường xuyên, đời chỉ táng vào ta lời từ khước,
thế thôi! Nó bỏ mặc ta trơ trọi một mình với bãi chiến trường thất vọng, đau đớn,
mệt nhọc, hoài nghi…, buộc ta phải gượng đứng dậy tự tìm lấy câu trả lời cho vô
số câu hỏi mà nó quăng ra vô tội vạ. Mẹ không dám mong con mẹ sẽ không bị đời từ
chối bất kì điều gì, vì đó là điều không tưởng. Nhưng mẹ mong, mai này, các con
của mẹ sẽ đủ bản lĩnh và sức mạnh nội tâm để đối diện với những chối từ, ngoảnh
mặt, phủi tay; sẽ đủ tri thức và trí tuệ để thu vén đời sống giữa ngổn ngang những
câu hỏi oái oăm đời bày sẵn. Vì thế, mẹ đã nói không với con hôm nay và sẽ còn tiếp tục nói không với các con ở nhiều trường hợp nữa trong tương lai, cho đến
khi con đủ trưởng thành để tự nhiệm với bản thân mình, để tự trả lời những câu
hỏi rối rắm hơn cái câu hỏi Có – không
đơn giản mà con đang tập hỏi.
Và cuối cùng, mẹ muốn con thấm thía rằng,
đám đông không phải/ không nên/ không được phép là phương tiện của đời con. Đám
đông nhộn nhạo ấy không hiểu gì con đâu, dù họ có thể tỏ vẻ thông cảm với con.
Đám đông a dua ấy không giúp gì con đâu, dù họ có nói với con vài lời tội nghiệp
hay gợi ý vu vơ cho mẹ cách làm con nín khóc. Đám đông nông cạn và hời hợt ấy
tuyệt đối không quan tâm đến con quá lâu đâu, dù con có gào khóc giãy giụa suốt
mấy chục phút đồng hồ ngay trước mắt họ. Thế nên, con đừng bao giờ nghĩ đến chuyện
lấy đám đông làm phương tiện hay cứu cánh cho đời con.
Hôm nay, trí thông minh non nớt của con
đã nhầm khi hòng lấy đám đông để vòi vĩnh mẹ. Mẹ không sợ đám đông, con ạ. Họ
làm sao hiểu được chuyện riêng giữa mẹ con mình. Vì vậy, suốt mấy chục phút con
gào thét lôi kéo mẹ quay lại quầy bánh kẹo để mua thứ con muốn, mẹ đã kiên định
níu con đứng lại, nói chuyện và tìm mọi cách làm con dịu lại ngay trước mọi cặp
mắt đổ dồn về phía mẹ con mình, trong đó, có không ít cái nhìn khó chịu. Có một
bà đã không chịu được phải chạy ra yêu cầu mẹ bế con lên, rồi lạnh lùng nói “cảm
ơn” khi thấy mẹ bế con lên ngay sau đó. Bà ấy tưởng mẹ làm theo yêu cầu của bà ấy
mà không biết rằng, trước cả khi bà ấy nói, mẹ đã nhiều lần cố gắng ôm con vào
lòng nhưng bất lực vì sự giãy đạp của con. Mẹ ném trả một cái nhìn sắc lạnh cho
bà ấy, không mong bà ấy hiểu mẹ. Mẹ cũng chẳng có thời gian giải thích với bà
ta vì điều duy nhất mẹ quan tâm lúc ấy là con. Vài ba người khác đi qua nhìn mẹ
ái ngại, nhìn con lắc đầu. Một người đàn ông đi qua nhìn thẳng vào mắt mẹ, giơ
tay làm dấu “thump up”, cười cảm thông và bảo rằng: “We are all with you”. Mẹ
nhìn anh ta biết ơn, nhưng cũng không định bày tỏ gì thêm, vì mẹ biết rằng người
đàn ông đó cũng không hiểu con đâu. Mẹ biết con gái mẹ rất ngoan và hiếm khi mất
kiểm soát đến độ như vậy. Chỉ là vì hôm nay con không ngủ trưa ở trường, con mệt
sẵn nên dễ dàng cáu bẳn. Chỉ là vì mẹ đã từng tặc lưỡi vài lần chiều chuộng con
nên con chưa chấp nhận được việc bị chối từ trong cùng một việc mà trước đó mấy
hôm, mẹ vừa thoả mãn con. Chính mẹ đã làm con bối rối trước hành động không nhất
quán của mình. Đó là lỗi của mẹ.
Con có thấy không, rằng những người ngoài
kia không hiểu gì về mẹ con mình. Chính vì thế mà mẹ không bao giờ cho phép họ
xen vào chuyện riêng của mẹ, và mẹ hứa với con rằng, mẹ sẽ tìm mọi cách để bảo
vệ con và cuộc sống của con trước sự hung hăng tàn nhẫn và kể cả sự nuông chiều
hời hợt của đám đông. Mai này, con sẽ phải đối diện thường xuyên với họ, đám
đông ngoài kia. Hãy nhớ lời mẹ, đừng bao giờ choáng ngợp trước họ, bất kể họ định
đẩy con lên đỉnh cao hay kéo dìm con xuống vực. Hãy bình thản sống với những
giá trị con tự xây đắp cho riêng mình – những điều mà không mấy người trong đám
đông ấy có thể hiểu được.
Con yêu, hôm nay, lúc nhìn con giãy giụa
thét gào lạc cả giọng, đầu tóc bết mồ hôi, dù mẹ vẫn kiên định nói không nhưng lòng mẹ đau đớn quá! Mẹ chực
khóc vì cảm thấy cô đơn và bất lực khi đã làm đủ mọi cách mà con không bình
tĩnh lại. Cuối cùng, mẹ cũng cố gắng bế được con về nhà, vừa ôm chặt con giãy
giụa trong tay, vừa đẩy xe cho thằng cu Muống. Trên đường về, nước mắt mẹ tuôn
như mưa. Con đã sững lại một thoáng khi thấy mẹ im bặt, mím môi không nói gì
thêm. Con đã ngạc nhiên thấy nước mắt chan hoà trên mặt mẹ. Rồi con lại tiếp tục
khóc lóc, giãy đạp, cào cấu khắp cổ, tay, mặt mẹ. Mẹ không khóc vì những vết xước
con để lại trên da thịt mẹ. Mẹ khóc vì thương con và thấy mình yếu đuối làm
sao.
Cũng như mấy hôm trước, mẹ đã đau thắt
lòng đứng nán lại ngoài cổng trường nghe em trai con - thằng cu Muống khóc khản
tiếng. Hôm đó, nó đòi tụt khỏi xe đẩy để tự đi bộ đến trường và mẹ không có lí do
gì để từ chối đòi hỏi chính đáng được tập làm người lớn của em. Mẹ chỉ bảo em
lúc nào mẹ yêu cầu nắm tay mẹ thì em phải nghe lời. Thế mà lúc sang đường, nó dứt
khỏi tay mẹ chạy băng băng liều lĩnh. Mẹ vừa phải đẩy xe cho con, vừa níu em
không được, đành phải giằng co với nó để bế nó qua đường rồi đặt nó lại vào xe.
Cu Muống gào khóc suốt quãng đường đi và suốt nửa tiếng đầu tiên ở trường học.
Mẹ đã ở lại trường cố gắng dỗ dành em nhưng không được, các cô giáo bảo mẹ nên
đi về. Ra khỏi cổng trường, mẹ cứ đứng thập thò nghe ngóng động tĩnh mãi, nước
mắt trào ra khi nghe em con tiếp tục gào nấc nghẹn ngào. Từ hôm đó, mẹ đã biết
rằng, mẹ cần cứng cỏi hơn nữa để có thể bảo vệ các con, để kiên quyết nói không với những hiểm nguy đang rình rập
xung quanh các con - kho báu của mẹ.
Con gái ơi, mẹ muốn con biết rằng, để nói
không với các con, thật khó! Mẹ đang
phải học từng ngày để làm cái điều không dễ dàng ấy, vì tương lai của các con. Nhưng
con nhớ nhé, mẹ sẽ không bao giờ từ khước, nếu các con muốn một vòng tay, một
cái ôm và những nụ hôn. Mẹ sẽ không bao giờ từ khước nếu các con muốn được lắng
nghe và chia sẻ. Mẹ sẽ không bao giờ từ khước nếu các con cần một bờ vai, bất
kì lúc nào, bất kể chuyện gì xảy ra. Mẹ sẽ luôn ở đây chờ các con, với tình yêu
vô điều kiện.
Giờ đã là 5 giờ sáng, các con đang say ngủ,
còn mẹ vẫn thao thức vì chuyện đã xảy ra hôm nay. Mẹ biết rằng sáng mai thức dậy,
cô con gái bướng bỉnh của mẹ sẽ lại vui vẻ và quên hẳn chuyện hôm nay. Đời con
sẽ là những ngày tươi vui bất tận (mẹ cầu mong!) và con không cần phải nhớ những
thất vọng nhỏ nhặt này làm gì. Nhưng mẹ thì mẹ nhớ, vì mẹ biết mẹ không thể suốt
đời bên con. Mẹ muốn giữ từng khoảnh khắc cùng con, dù buồn hay vui nên mẹ viết.
Con cứ tận hưởng đời sống đi con yêu, có mẹ đây rồi, mẹ sẽ cặm cụi ghi lại những
ngày tháng của các con. Mai này gió bụi cuốn đi hết, thì vẫn còn những dòng chữ
này, dành riêng cho các con yêu của mẹ.

No comments:
Post a Comment