Đó là một buổi
sáng mùa xuân đẹp trời như bao buổi sáng khác ở xứ sở tràn nắng bờ Tây nước Mỹ.
Chris làm bữa sáng trước khi ra khỏi nhà, đặt ngay ngắn trên bàn ăn, không quên
để kèm một tờ giấy nhắn dưới đáy đĩa, nội dung là gì thì Phương không xem cũng
thừa biết. Nếu không phải là “Chúc em một
ngày vui, yêu em” thì cũng là “Ở nhà
làm bé ngoan đợi anh, yêu em”. Nàng đã biết trước bàn ăn sáng sẽ bày biện
thế nào và tờ giấy nhắn màu vàng sẽ xuất hiện những chữ cái nắn nót ra sao ngay
từ lúc Chris dịu dàng hôn lên trán nàng chào tạm biệt, trong khi nàng đang ngái
ngủ trên giường.
Chris dễ đoán đến nỗi cứ mỗi lần anh đưa tay lên làm dấu Thánh là Phương
biết ngay anh định nói với nàng điều gì đó hệ trọng. Lần đó cũng thế, trong bữa
tối ấm cúng chỉ có ánh sáng của nến, anh đưa tay làm dấu Thánh ngay gần cuối bữa,
và anh tỏ tình. Phương mỉm cười khi nghe câu tỏ tinh run run thốt ra từ môi
anh, nhưng khoé miệng nàng không khỏi nhếch lên một bên vì đắc ý rằng nàng đã đọc
ra ý đồ của anh từ khi anh đưa tay lên trán làm dấu Thánh. Nhưng nàng đắc ý
không được lâu, bởi vì cũng chính từ lúc đó, vị Chúa của anh ngự trị giữa hai
người thường trực. Nàng dần dà cảm thấy không phải vì nàng tinh tế nên đã đọc
được anh, mà chính vị Chúa của anh đang khoe khoang sức mạnh của ông ta với
nàng. Mỗi lần Chris giơ tay ra dấu Thánh, Phương có cảm tưởng như vị Chúa của
anh đang ngự trên đầu anh và lột truồng con chiên ngoan đạo của ông ta ra trước
nàng. Thế hoá ra, nàng cũng chỉ là một con mồi của Chúa, không hơn. Ý nghĩ đó
làm nàng phát khùng, vì nàng là một người hoàn toàn vô thần, dù nàng vẫn theo mẹ
đi lễ chùa, vẫn theo chúng bạn đi Chùa Hương năm này qua năm khác để cầu duyên.
Nhưng càng đi chùa cầu duyên, Phương càng nản vì đã hơn 30 cái xuân xanh, nàng
vẫn chưa thấy Thánh Phật nào dẫn nàng đến cánh cửa tình yêu. Cho đến khi tình cờ
gặp Chris lang thang trước Nhà thờ Lớn Hà Nội. Bố mẹ Chris vốn là những người
truyền đạo, từng có thời gian làm việc ở Việt Nam thời chiến tranh. Đó là lí do
mà sau khi các cụ qua đời, Chris muốn đến Việt Nam thăm thú.
Sau rất nhiều đợi chờ mơ mộng, cuối cùng, Phương đã gặp được một người
đàn ông khiến nàng cảm thấy thích thú, dù sau này, nàng chua chát nhận ra rằng
sự thích thú ấy chỉ là một cảm giác nhất thời, khi Phương tự thoả mãn mình bằng
những ước đoán dễ dàng về Chris, chỉ qua một hành động làm dấu Thánh quen thuộc
của anh. Sáu tháng sau, nàng đồng ý theo Chris qua Mỹ bằng visa hôn thê sau một
lần làm dấu Thánh nữa của Chris – khi anh cầu hôn nàng ngay dưới cây hoa sữa
thơm nồng đầu ngõ nhà nàng. Bữa đó, hình như Chúa của Chris ngại mùi hoa sữa
quá nồng nên không xuất hiện trước mắt Phương. Thế là nàng gật đầu trong hương
hoa mê mị.
Sáng nay, Chris dậy sớm ôm Phương vào lòng, thầm thì vào tai nàng những lời
dịu ngọt. Dù ngái ngủ, dù thừa thông minh để hiểu đằng sau những câu từ lộng lẫy
Chris dành cho nàng là mong muốn trần tục gì, Phương cũng đáp trả nhiệt tình những
nụ hôn của vị hôn phu. Nàng đã cố gắng thôi không ước đoán, thôi không dùng cái
thứ nhạy cảm đàn bà thừa thãi của mình để điều khiển quan hệ nữa, vì nàng nhận
ra, cách đó chỉ dẫn nàng đến những thất vọng. Khi bắt đầu thở hắt ra trong cuộc
yêu đương nồng cháy cũng là lúc Phương cảm thấy lí trí rời bỏ nàng, mang theo
toàn bộ những ám ảnh, ảo giác không mấy dễ chịu mà trí tuệ bén nhạy của nàng
ngoạm lấy mọi nơi mọi lúc. Khi cực khoái, nàng cảm thấy tự do hoàn toàn – sự tự
do của một con cái vừa thoả mãn bản năng, không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì
rối rắm mà lí trí, cảm xúc, đạo đức và trăm thứ hầm bà lằng quây lấy con người
hàng ngày mang lại. Chính vì những giây phút tự do như thế, Phương đã quyết định
nán lại bên Chris, dù nàng đã chán ngấy vị Chúa của anh.
Khốn thay, đúng lúc Phương đang bay bổng với thứ tự do tuyệt đối của
nàng, Chris bỗng rên rỉ kêu lên: “Tạ ơn
Chúa”. Thế là vị Chúa của Chris đã quay lại, sừng sững trước mặt Phương, tước
đi thứ tự do riêng tư nhất của nàng. Phương uể oải nằm vật ra một bên, úp mặt
xuống gối giấu giọt nước mắt bỏng rát vừa tràn ra khỏi mi. Những lời yêu đương
Chris thì thầm bên tai nàng giờ chỉ vang
lên như tiếng cầu kinh êm ả đến phát cáu. Dù nhắm nghiền mắt, Phương vẫn thấy
rõ mồn một vị Chúa của Chris ngạo nghễ nhìn nàng đắc thắng.
“Vĩnh
biệt anh! Cảm ơn anh về tất cả và xin lỗi anh vì em không thể nắm tay anh bước
vào lễ đường. Em phải ra đi trước khi Chúa tước hết của em tất cả”. Đặt bức
thư viết bằng những dòng chữ nghuệch ngoạc nhưng quả quyết lên bàn, Phương
không đi ngay mà còn sửa bức thư sao cho ngay ngắn và lướt nhìn một lượt căn
phòng quen thuộc. Bất giác, nàng nhếch miệng cười rồi dứt khoát quay người kéo
va li bước ra khỏi cửa. Nàng vừa mường tượng ra vẻ mặt sững sờ đến tội nghiệp
Chris khi đọc lá thư ngắn ngủn của nàng. Chắc câu đầu tiên anh thốt lên khi anh
hiểu ra ý nghĩa của hai câu văn khô khốc kia sẽ là: Lạy Chúa tôi! Nghĩ đến đó, nàng quày quả đi thẳng.
Phương không hề biết rằng, trong lá thư cô không bao giờ đọc là những
dòng chữ đắm say nhưng cương quyết khác hẳn thường ngày của Chris: Em yêu, hôm nay là một ngày quan trọng với
anh. Anh đã quyết định sẽ bước ra khỏi thế giới của mình để đến với thế giới của
em, nếu em cảm thấy không thể hoà nhập được vào thế giới của anh, không muốn biết
đến sự hiện diện của Chúa Trời trong đời anh. Anh tin Đức Chúa Trời sẽ thấu hiểu
cho anh, vì giờ đây, em mới là vị Chúa ngự trị trong anh. Anh yêu em. Hôm
đó, anh đi gặp Cha xứ để nói về chuyện bỏ đạo.
Phương bình thản ngồi trên máy bay, thở dài nghĩ đến những chuyến đi Chùa
Hương cầu duyên mùa xuân tới…
Thất
Tịch 2014
No comments:
Post a Comment