Vứt một cuốn sách, đó là điều không bao giờ tôi nghĩ mình
sẽ làm, đơn giản vì với tôi, sách cũng có sinh mệnh riêng của nó. Chữ nghĩa là
hồn cốt, màu giấy là tuổi tác, mùi giấy là phong vị, bìa gáy là sắc vóc… của từng
cuốn sách, với tôi. Chỗ của sách là ở trên giá nghiêm ngắn đợi người yêu sách đến
tìm đồng điệu chứ không đời nào lại là ở cái sọt rác tạp nham. Việc của người đọc
là đọc sách, cảm sách, trao tặng sách một cách nâng niu trân quý chứ không phải
là quăng toẹt sách vào sọt rác hỗn hào. Đấy là chưa nói đến các động từ mạnh
khác như đốt, xé là những động từ cấm
kị trong tư tưởng của tôi đối với sách, bởi lẽ, với tôi, những hành vi ấy không
chỉ gây ra những mất mát vật chất đơn thuần mà còn tạo nên những thương tổn
tinh thần thực sự. Vì tất cả những lí do đẹp đẽ ấy của tư tưởng, tôi đã nghĩ,
không bao giờ tôi có thể đang tâm tàn nhẫn vứt một cuốn sách vào sọt rác.
Ấy thế mà, hôm nay tôi đã… Tôi đã là một người
không bao giờ có trong tưởng tượng của chính tôi – một người vứt sách vào sọt
rác. Chẳng là mới đây, Cà Kiu - con gái tôi được tặng một cuốn sách rất đẹp và
lại còn có nhiều công năng. Cuốn sách được thiết kế và in trên một loại giấy
nilon để trẻ con có thể đọc trong bồn tắm. Màu sắc, hình dáng của cuốn sách cực
kì bắt mắt, đến nỗi dù chưa đến giờ vào bồn tắm nhưng cô con gái nhiễm thói mê
sách vở từ bố mẹ cứ nằng nặc đòi đọc cho bằng được, đúng vào giờ ăn cơm tối.
Cuốn sách
kể về một con cá có những chiếc vảy lấp lánh màu sắc cầu vồng rất đẹp. Mọi loài
cá trong đại dương đều nhìn những chiếc vảy lấp lánh kia thèm thuồng và rất nhiều
trong số chúng không ngần ngại đến xin một cái vảy để tô điểm cho riêng mình.
Nhưng con cá cầu vồng nhất định không chia sẻ những chiếc vảy đặc biệt của nó.
Thế là các loài cá dần xa lánh nó, không ai chơi với nó nữa. Chú cá cầu vồng buồn
bã vì cô đơn bèn quyết định sẽ tặng những chiếc vảy lóng lánh của mình cho bọn
cá xung quanh. Đàn cá được nhận vảy đẹp sung sướng vì thấy mình cũng trở nên đặc
biệt, chú cá cầu vồng chỉ còn đôi chiếc vảy lóng lánh (dĩ nhiên không còn đủ
màu sắc cầu vồng nữa) thì sung sướng vì được thấy mình hoà đồng giữa đại dương.
Câu chuyện
đơn giản có thế, mà nghe giọng đọc ngờ vực của chồng, tôi đã đoán ra ngay thể
nào cũng có “chuyện”. Y như rằng, vừa đọc xong cuốn sách, chàng đã giục con gái
ăn cơm chứ không hỏi han cảm nhận của con về cuốn sách như lệ thường. Rồi chàng
cau mày giận dữ bảo với vợ: Phải vứt ngay
cuốn sách này em ạ! Tôi trố mắt nhìn chồng kinh ngạc vì không ngờ được, một
người yêu sách, sùng bái sách vở như chàng mà có ngày lại đòi vứt sách. Lần đầu
tiên sau 8 năm quen biết, tôi thấy chồng quả quyết vứt một cuốn sách. Xót ruột,
tôi can: Ôi, sách đẹp thế vứt đi sao nỡ,
đằng nào con cũng chưa biết chữ, anh để đấy cho nó chơi cũng được chứ sao?
Chàng hùng hổ: Không, phải vứt ngay, nó
chưa biết chữ nhưng nó sẽ nhớ những hình ảnh trong sách và nó sẽ tự liên tưởng.
Chắc em không muốn trí óc non nớt của con sẽ bị ám ảnh bởi logic vớ vẩn của cuốn
sách này phải không? Thế thì vứt ngay, vứt sách ngay em ạ!
Tôi vẫn
không tài nào tin nổi sự thực là chồng mình - một người cuồng sách vở, một người
có thể hân hoan cả ngày vì mua được một cuốn sách hay, một người chỉ thích tiêu
tiền vào một việc duy nhất là mua sách, một người nghiêm khắc dạy con cầm sách
đúng khi đọc, không được gập gáy làm hỏng sách… lại có một ngày muốn vứt sách.
Là cớ làm sao? Rồi tôi hiểu ra lí lẽ đơn giản cho câu hỏi của tôi, rằng chỉ có
một nguyên cớ duy nhất cho hành động ấy là cuốn sách có nội dung nhảm nhí, đáng
vào sọt rác nằm chung với rác.
Thoạt
nghe, cuốn sách có vẻ như đang dạy cho trẻ một bài học về sự sẻ chia – điều mà
đứa trẻ nào cũng được người lớn cố gắng răn dạy từ rất sớm. Nhưng nghĩ cho kĩ một
chút, chúng ta sẽ thấy sự sẻ chia của chú cá cầu vồng cũng chính là sự dứt lìa
bản sắc của chính mình, chỉ để nhận được sự đồng cảm của đám đông – một đám
đông ích kỉ, tham lam, vụ lợi. Việc gì chú cá cầu vồng phải cho đi những chiếc
vảy lóng lánh bảy sắc của mình để rồi đánh mất cả cái tên cầu vồng? Tại sao chú
cá cầu vồng lại bị xa lánh chỉ vì muốn bảo vệ giá trị của bản thân? Tại sao đàn
cá chỉ vui vẻ, thân thiện trở lại khi mỗi con trong số chúng nhận được một cái
vảy lóng lánh của một cá thể khác mình? Tại sao cả đàn cá cứ phải giống nhau hết
lượt thì mới hạnh phúc? Rõ ràng, cuốn sách – một cách vô tình - đã đưa ra những
thông điệp cực kì nguy hiểm cho trẻ. Nó dạy cho trẻ cách đồng loã với đám đông
– dù đám đông ấy rất tệ. Nó nhắn trẻ nên trở thành một thứ bình bình, nhạt nhạt
để được chấp nhận và yên ổn với đám đông. Nó khuyên trẻ nên dứt bỏ cả bản sắc của
chính mình chỉ để chiều lòng những kẻ vụ lợi có sức mạnh tập thể xung quanh. Chỉ
chừng ấy thông điệp sai thôi thì đã đủ để tôi đồng ý nên vứt cuốn sách vào sọt
rác, dù nó đẹp, nó có nhiều công năng và có thể có đôi dụng ý tốt.
Tôi đã vứt
một cuốn sách mà không mảy may ngờ vực chính mình. Tôi đã vứt một cuốn sách mà
thấy lòng nhẹ nhõm. Tôi đã vứt một cuốn sách và tin rằng, từ đây, tôi cần phải
học cách vứt thêm nhiều cuốn khác. Luyện cho lí trí có được cái đức lạnh lùng để
có khả năng đưa ra những quyết định sáng quắc ấy hẳn không phải là chuyện dễ. Nhưng
tôi tin, với tình yêu sách, tôi sẽ làm được. Vứt sách vì yêu sách? Nghe thì có vẻ
mâu thuẫn nhưng thực ra đó là chuyện cực kì logic. Chỉ những người yêu sách, biết
giá trị của sách mới dám vứt bỏ một cuốn sách, vì họ biết cuốn sách nào đáng vứt.
Dạy con đọc sách, trân trọng sách vở là bước đầu tiên, dạy con dũng cảm vứt những
cuốn sách đáng vứt là bậc tiếp theo trong hành trình giúp con tiếp cận sách vở,
tôi tin thế!
Ảnh: Sách là bạn thân của Cà Kiu Rau Muống

No comments:
Post a Comment