Tôi là người may mắn, vì cuộc hôn nhân hơi khác thường của
tôi trong con mắt của những người bình thường xung quanh đã lần đầu tiên mang đến
cho tôi một người cha – một người cha thực thụ. Phải đợi đến khi lấy chồng, tôi
mới có được cảm giác có một người cha đúng nghĩa, kể cũng hơi muộn. Dù số mệnh
đã lạnh lùng buộc tôi phải sống gần ba chục năm trong sự ơ hờ của người đàn ông
đã sinh ra tôi nhưng ít nhất nó cũng đã kịp thức tỉnh để trao cho tôi cơ hội được
làm con gái của một người đàn ông ấm áp và nhân hậu – bố chồng tôi.
Bố chồng
tôi năm nay hơn bảy mươi tuổi. Ông là con trai út trong một gia đình người Đức gốc Do Thái di cư sang Mỹ từ trước Thế chiến thứ hai. Cha ông là một bác sĩ giỏi ở Đức
nhưng khi quyết định rời bỏ nước Đức cùng toàn bộ gia sản để sang Mỹ lúc đã ở
vào độ tuổi trung niên với một gia đình gồm vợ và hai con trai, chắc ông cũng
không ngờ đến chuyện phải bắt đầu lại từ đầu sự nghiệp bằng việc học và thi lấy
lại bằng bác sĩ tại Mỹ. Với ý chí mạnh mẽ, ông đã bắt đầu từ những công việc sơ
đẳng nhất ở bệnh viện để theo học và thi lấy bằng bác sĩ. Ông không những tiếp
tục sự nghiệp của mình ở Mỹ mà còn truyền được gia nghiệp cho một trong số ba
con trai. Trong ba anh em trai, bố chồng tôi là người duy nhất được sinh ra
trên đất Mỹ, khi mẹ của ông đã ở độ tuổi 40. Khoảng cách tuổi tác khá xa với
hai người anh trai và bố mẹ khiến ông trở nên khác biệt trong gia đình. Ông từ
chối nói tiếng Đức và yêu cầu mọi người coi ông là người Mỹ. Sinh trưởng trong
một gia đình mang đậm truyền thống và tính cách Đức nhưng di cư đến môi trường
cởi mở của Mỹ, bố chồng tôi tự nhận rằng ông đã lớn lên trong những băn khoăn.
Ông phá cách và ông tự thấy mình lạc loài.
Có lẽ điều
đó lí giải vì sao tôi thấy mình gần gũi ông đến thế, vì cũng đã rất nhiều khi,
tôi tự thấy mình lạc loài trong gia tộc có truyền thống nghiêm khắc của tôi.
Trước khi lấy chồng, tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, người đàn
ông cho tôi cảm giác sâu sắc về một người cha lại là một người mắt xanh, da trắng,
một người không nói chung tiếng mẹ đẻ với tôi. Thế mới biết, mối giao cảm giữa
con người với con người có những logic riêng của nó mà khoảng cách địa lí, khác
biệt văn hoá hầu như không có khả năng phủ sóng và tác động đến. Đối với tôi,
được làm con dâu của ông, tìm thấy thứ tình cảm cha con ấm áp mà tôi chưa một lần
được hưởng trong đời ở một người xa lạ về màu da, văn hoá như ông là một điều kì
diệu. Trong mắt tôi, bố chồng tôi là một người cha hoàn hảo.
Bố chồng
tôi là người đàn ông của công việc. Lịch làm việc của ông kín mít từ sáng đến tối
với giấy tờ, họp hành, gặp gỡ báo chí, trả lời phỏng vấn giới truyền thông…
Nhưng như một giao ước ngầm với mẹ chồng tôi từ bao giờ, ông bỏ hết công việc
ngoài ngưỡng cửa, trước khi bước vào nhà. Ông chỉ quay trở lại bàn làm việc khi
con cháu đã lui vào phòng riêng sau bữa tối. Trút bỏ vai trò một yếu nhân ngoài
xã hội, ông dung dị trở về nhà để vào bếp giúp vợ cọ nồi, rửa bát, giúp con dâu
dọn bàn ăn và đổ rác. Trong mắt hai đứa cháu nghịch như quỷ sứ, ông là máy bay,
voi ngựa để chúng cưỡi trèo rồi cười như nắc nẻ. Ông không nề hà bất kì việc gì
và rất sốt sắng giúp đỡ con cháu nên cứ hễ thấy con dâu chuẩn bị thay bỉm cho
cháu là ông chạy đi lấy cái túi nilon sẵn sàng đứng chờ để cầm đi vứt giúp. Việc
đó ông làm mãi thành quen nên cứ mỗi lần ông bà qua thăm, thằng Rau Muống chưa
thấy ông đứng chực với cái túi nilon trong tay thì chưa chịu thay bỉm. Trong mắt
nó, chắc nhiệm vụ “cao cả và trọng đại” của ông là cầm cái bỉm thối của nó đi vứt.
Nó không cho phép ai vứt bỉm của nó ngoài ông và ông rất tự hào được thằng cháu
chưa đầy hai tuổi giao cho “trọng trách” đó.
Cả nhà đều
tự hào vì ông là người làm nhiều việc có ích và được xã hội trọng vọng, nhưng cả
nhà yêu ông vì những lí do khác. Cà Kiu yêu ông vì ông có tài bắt chước tiếng
kêu các con vật và ông là “ngựa hay” cho nó cưỡi. Rau Muống yêu ông vì ông rất
sẵn lòng công kênh nó trên vai đi dạo một vòng bất kì lúc nào nó muốn. Còn tôi,
tôi yêu bố chồng vì những quan tâm tinh tế ông dành cho cô con dâu xa xứ, từ
chuyện thức ăn thức uống trở đi. Bất kì lúc nào ở gần bố mẹ chồng (đi thăm hoặc
đi nghỉ hè với các cụ hay các cụ qua chơi nhà), tôi cũng được ăn sung uống sướng
vì sự chăm sóc cẩn thận của bố chồng, điều mà tự bản thân tôi nhiều lúc cũng tặc
lưỡi bỏ qua vì lười và bận rộn. Ông thuộc lòng các đồ uống yêu thích của con
dâu vào các bữa sáng, trưa, chiều, tối. Mỗi sáng, ông tạt qua quán café gần nhà
mua cho con dâu một ly chocolate nóng với thật nhiều kem tươi – thức uống khoái
khẩu của tôi vào bữa sáng. Bữa trưa, ông ghé chợ Monterey mua hai hộp nước cam
(dù ông không uống nước cam từ lâu) bỏ sẵn vào tủ lạnh cho con dâu, vì ông biết
tôi chỉ thích uống nước cam của chợ Monterey – thứ nước cam tự vắt ngọt lừ và
còn vẩn tép cam tươi. Bữa tối hoặc bữa trưa nếu đi ăn ở nhà hàng nào đó, ông sẽ
gọi cho con dâu một ly chanh vắt trước cả khi tôi kịp yêu cầu. Rồi ông lại giấu
diếm hai đứa cháu hảo ngọt, mua riêng cho con dâu một hộp kem thật to, rỉ tai rằng
ông chọn mùi kem tôi ưa thích.
Mỗi lần
nói chuyện với con dâu, ông đều hỏi han gia đình bên ngoại rất kĩ càng vì ông rất
hiểu dù hạnh phúc trong gia đình nhà chồng, tôi vẫn đau đáu nhớ thương người
thân ở quê nhà. Việc quan tâm chăm sóc những người xung quanh dường như là bản năng
thường trực của bố chồng tôi. Với cô con dâu xa nhà như tôi, ông rất tế nhị mỗi
lần tôi xuất hiện ở đám đông họ hàng khách khứa. Chừng như sợ tôi cảm thấy lạc
lõng, ông thường để mắt đến tôi, giới thiệu tôi với mọi người và lôi kéo tôi
vào các cuộc chuyện trò. Thậm chí, có những bữa cơm tối của gia đình, khi cả
nhà đã ăn xong hết mà tôi còn ngồi đếm cơm (vì cái tội ăn chậm), ông vẫn cứ nấn
ná ngồi lại đợi con dâu trong khi cả nhà đã ra phòng khách ngồi nói chuyện. Mấy
lần đầu tôi không để ý, nhưng khi thấy cứ hễ tôi buông bát đũa là ông ùa ra
phòng khách chơi với cháu, tôi mới hiểu ra và thầm cảm ơn ông.
Dù đã cố gắng
noi gương các chú bộ đội Việt Nam để cải thiện tốc độ ăn uống nhưng tôi vẫn đếm
cơm mỗi bữa (kể cả những bữa có bố mẹ chồng). Dù lúc nào cũng bận rộn nhưng bố chồng
tôi vẫn kiên nhẫn ngồi đợi cô con dâu chậm chạp đếm cơm cho đến hết bữa. Chỉ bấy
nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi biết ơn ông – người cha thực sự lần đầu tiên trong
đời tôi có.
Ảnh: Ngày được bố mẹ chồng đón vào gia đình mới
No comments:
Post a Comment