Monday, February 10, 2014

Lỗ mũi mười tám gánh lông

Hôm rồi, có một chị bạn trên FB nhắn tin cảm ơn vì mình đã viết một bài nói đúng nỗi lòng của chị ấy. Trò chuyện một hồi, chị ấy mới khen là chàng Voi lãng mạn đáng yêu quá, mình cười bảo thực ra chàng Voi chưa bao giờ là type lãng mạn. Chỉ vì chàng vớ phải cô vợ tâm hồn lúc nào cũng ngoắc ngược cành cây nên đành phải gắng gỏi mà chiều nàng ấy thôi. Chị bạn cười bảo biết thế, nhưng còn hơn chồng chị ấy, ở cạnh vợ lãng mạn ướt át mà cứ khô như ngói. Mình bảo với chị rằng: thế thì chị ấy phải mừng vì chồng chị đang sở hữu một phẩm chất cách mệnh tuyệt hảo: rất kiên gan bền chí. Mà đàn ông phải kiên gan bền chí thì mới làm được việc trọng đại chứ. Việc của chị bây giờ chỉ là ngồi chờ việc trọng đại rơi vào đầu chồng để chồng thể hiện bản lĩnh thôi. Chị bạn cười haha bảo mình chí lí.
            À, thế là mình mới nảy ra ý viết bài này, dành tặng cho những cặp vợ chồng hẵng còn coi nhau là tình nhân dù tuần ba bữa vẫn ra ngấm vào nguýt, than lên thở xuống với nhau, về nhau.
            Quay trở lại chuyện chàng Voi chưa bao giờ là type lãng mạn trong khi vợ chàng thì cứ đi ra khỏi ngõ là “tay bứt lá, chân đá ống bơ” vì mải ngắm mây ngắm gió. Cũng vì không đếm xỉa gì đến cái gọi là sự lãng mạn sang trọng của tâm hồn mà chàng Voi lại hiểu nhầm những mộng mơ mê mải của vợ chàng thành ra cái ngáo ngơ của một cô nàng Hai Lúa chính hiệu. Đã khác nhau thì chớ, lại còn hồn nhiên hiểu nhầm nhau, thế thì làm sao mà ở với nhau yên ổn cho đặng?
            Hồi mới yêu nhau, nàng theo thói thường vắt ngược tâm hồn lên mây làm thơ tặng chàng, tưởng tượng rằng chàng sẽ xuýt xoa sung sướng. Ai dè, nhận thơ xong, chàng lúng búng tâm sự với nàng rằng: trên đời, anh dốt nhất là thơ, chưa bao giờ thuộc được câu thơ nào và cũng chả hiểu thơ nó nói cái gì. Rồi chàng ỏn ẻn xin nàng bình giảng giúp bài thơ vừa được tặng. Nàng đang lơ lửng trên mây tức thì rơi độp ngay xuống cái thực tế khô khỏng bất biết thơ phú gì của chàng, tuy thế, vì mới yêu nhau nên nàng vẫn đủ nhẫn nại để tự bình giảng thơ của mình cho chàng nghe.
            Bỏ qua cái tình thế oái ăm của một “thi nhân” thất thế vừa làm thơ vừa tự bình thơ của chính mình, nàng gắng gượng tìm lời hay ý đẹp để giảng giải ý nghĩa bài thơ cho chàng nghe. Nói bã bọt mép mà chàng cứ một mực cười cười. Cái sự cười cười của chàng động chạm đến lòng tự tôn của “thi nhân”, vượt quá sức chịu đựng của lòng nhẫn nại vốn nghèo nàn của nàng, nàng bèn xẵng giọng: Anh cười cái gì? Thôi, em lấy lại thơ, không tặng nữa! Lúc đó, chàng mới thỏ thẻ: Anh hiểu bài thơ ngắn gọn như thế này, không biết có đúng không em? Ý em là em yêu anh, phải không? Nàng sững sờ, ờ, hoá ra cũng biết thẩm thơ đấy chứ chả phải đùa. Nhưng chàng cười cười thế chả hoá ra là bảo nàng thôi em cứ nói toạc móng heo ra, dài dòng văn tự làm gì ư? Cụt cả hứng cưỡi gió rượt mây của nàng. Thế là thôi, từ đó nàng không bao giờ “tra tấn” chàng bằng việc tặng thơ để khỏi phải bị chàng “tra tấn” lại bằng việc bắt tự bình giảng thơ của mình. Vậy là nàng đã sớm có câu trả lời cho câu hỏi ở trên: biết là khác nhau, biết là vì khác nhau sẽ dễ hiểu nhầm nhau, thế thì phải chấp nhận khác biệt và tôn trọng sự khác biệt của nhau để sống với nhau cho êm.
            Có lẽ vì vợ chàng Voi thôi “tra tấn” chàng bằng thơ nên chàng đâm ra biết điều, cũng tập toẹ học đòi lãng mạn để chiều vợ như một cách cảm ơn nàng đã thông hiểu cho tính cách đậm chất văn xuôi hiện thực phê phán của chàng. Lễ tiết, hội hè gì, chàng cũng mua hoa và quà tặng nàng, dù hoa thì dịp nào cũng như dịp nào, biết sở thích của vợ rồi thì chàng cứ chơi đúng một loại, mua ở đúng một cửa hàng quen, thế là đỡ phải nghĩ (chả may mà cửa hàng hoa quen thuộc bị đóng cửa chắc chàng cuống lắm!). Vì chàng thực lòng học hỏi lãng mạn để chiều vợ nên trình độ ghi nhớ các ngày kỉ niệm lứa đôi càng ngày càng được cải thiện, lấy nhau rồi còn “lãng mạn” hơn gấp nhiều lần thời yêu nhau. Độ này, chàng lãng mạn nhuần nhuyễn đến nỗi nhiều người nhìn vào hành động của chàng lại cứ ngỡ chàng cũng thuộc dạng “mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”, ai biết đâu là chàng đang gồng mình cố gắng, chắc tự an ủi rằng, thôi cũng may có cô vợ lãng mạn mà nhà mới thường xuyên có hoa tươi.
            Sự kiên trì luyện tập trình độ lãng mạn của chàng Voi chính là sự có đi có lại trong tình cảm với vợ chàng. Vợ chàng đọc được điều đó nên cũng cứ theo đó mà cư xử cho phải phép với chàng. Ví dụ, nếu chàng có vụng về tay búa, lóng ngóng việc máy móc thì vợ chàng sẽ thầm nhủ với mình rằng:  chàng học trò thư sinh đọc sách thôi đủ mệt rồi, còn hơn cái bọn chỉ biết “ngồi bếp nướng ngô cháy quần” như trong câu ca:
Chồng người đọc sách ngâm thơ
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Ấy đấy, như nàng còn may chán, nếu không muốn nói là nên tự hào vì chàng! Hoặc khi khác, vợ chàng toát mồ hôi nấu được bữa cơm, quay ra quay vào cho con ăn cơm xong thì cũng đã thấy chàng chén gần hết cả đĩa thịt, trừ lại mỗi một miếng bé tí cho vợ. Vợ chàng bụng đói meo lại phải đi kiếm cái gì khác để ăn, nhưng vẫn cười tươi nhủ thầm: chàng ăn khoẻ thế vì mình nấu ngon! Thế là miếng thịt cuối cùng trong đĩa trở thành một lời khen đầy ý nhị của chàng dành cho vợ thay cho biểu tượng hằn học của thói tham ăn mà một cái bụng đói meo dễ dàng quy kết!
            Cứ lựa nhau mà sống như thế, thì mình tin rằng, mọi khác biệt sẽ được tình yêu san lấp, mọi cách biệt sẽ được cảm thông níu lại cho gần, và mọi cặp vợ chồng sẽ tiếp tục coi nhau là tình nhân, ngay trong những bơ phờ vất vả của đời sống thường nhật. Bí quyết này không có gì mới mẻ vì các cụ đã từng dạy trong ca dao rồi:
Lỗ mũi mười tám gánh lông
Chồng yêu, chồng bảo râu rồng trời cho
Ðêm nằm thì ngáy o o
Chồng yêụ chồng bảo ngáy cho vui nhà
Ði chợ thì hay ăn quà
Chồng yêu, chồng bảo về nhà đỡ cơm
Trên đầu những rác cùng rơm
Chồng yêu, chồng bảo hoa thơm giắt đầu.

            Chỉ cần tình yêu, những cái “lỗ mũi mười tám gánh lông” trong mỗi người đều có khả năng hoá “râu rồng” tất!

Ảnh: Trông "long lanh" như này thôi, chứ thực ra đứa nào cũng "lỗ mũi mười tám gánh lông" hết, :)


No comments:

Post a Comment