Hôm
nay đi học về, tớ với cu Muống được Mommy cho đi shopping cùng. Biết Mommy
không thích nghe mè nheo giữa chốn đông người, tớ giở ngay giọng mè nheo giữa chợ
để đòi bằng được một hộp bánh que ăn với sốt dâu màu hồng (màu tớ thích nhất).
Dĩ nhiên là Mommy yếu bóng vía sau một vài câu chối từ ra vẻ cứng rắn thì đã đầu
hàng trước sự ngoan cố mè nheo có mục đích của tớ. Mất vài ba câu than van và
chịu đôi cái nhìn xoi mói, tớ đã có ngay hộp bánh que màu hồng yêu thích. Ấy đấy,
cái khoa tâm lí thật là đáng học, không có nó thì sao tớ có bánh mà ăn, trước
cái nguyên tắc rất ư là vô lí của Mommy Daddy rằng: chỉ có đám người lớn mới biết
thưởng thức đồ ngọt, trẻ con thì không.
Vì tớ yêu màu hồng và tớ yêu bánh
que nên tớ chén hết rất nhanh. Hết bánh rồi, tớ còn nuối tiếc thò tay liếc sốt
dâu để mút. Chắc thấy tớ mút ngon lành quá, thằng cu Muống đứng cạnh hau háu
nhìn. Tớ thương tình giơ ngón tay ra mời: Em
muốn mút một miếng không? Còn phải hỏi, cu Muống gật đầu lia lịa. Tớ vét
thêm sốt vào ngón tay rồi chìa ra cho cu Muống mút. Thằng cu cười tinh quái ngậm
ngay ngón tay ngọt lựt của tớ, mút chụt một cái. Tớ đợi mãi chả thấy nó chịu
nhè tay tớ ra để tớ còn chén nốt chỗ sốt dâu còn lại, nhưng chưa kịp lên tiếng
yêu cầu thì đã thấy ngón tay đau điếng. Cái thằng háu ăn sau khi đã mút hết sốt
rồi thì không quên lấy hết sức bình sinh nghiến răng cắn một cái cho bõ cơn ngứa
lợi. Đương nhiên là tớ khóc ré lên, chạy đi tìm Mommy kể lể. Mommy xuýt xoa hôn
ngón tay đỏ lừ còn hằn nguyên vết răng của thằng cu Muống và mặt bạn ấy tái đi
thấy rõ. Ôi thôi, phen này thì thằng Rau Muống nguy to. Cứ lúc nào bạn Mommy
tái mặt thì kiểu gì cũng có một bạn nào đấy trong nhà sẽ nguy to, mà lần này
thì chắc chắn là cu Muống, vì Daddy không ở nhà mà tớ thì đang đau tay.
Mommy bắt thằng cu Muống xin lỗi tớ nhưng
đời nào nó chịu. Đã thế, nó lại không biết điều giả bộ sửa soạn một bộ mặt hối
lỗi cho Mommy hạ hoả mà cứ nhe nhởn cười, ra cái điều ta đây vừa được cắn một
cái rất bõ răng bõ lợi. Mommy bực quá, phạt nó ra ngồi một góc trong vòng 1
phút. Thằng cu Muống ngồi cười lấy lòng Mommy một lúc không xong thì bắt đầu ngọ
ngoạy không yên. Mắt nó cứ dán vào cái ô
tô gần đấy với vẻ rất thèm thuồng nhưng chắc nó thấy Mommy vẫn đứng như trời trồng
lừ lừ theo dõi nó nên nó không dám chạy ra lấy. Kể cũng thương, thích một thứ ở
gần mà tay không với tới, tớ hiểu cảm giác ấy lắm. Thế là tớ quyết ra tay giúp
đỡ nó, dù vẫn đang nước mắt ngắn nước mắt dài. Tớ chạy ra lấy ô tô đưa cho cu
Muống, thút thít hỏi: Em muốn xe này hay
xe tải kia? Chị lấy cho em nhé! Thằng
cu Muống thấy tớ ân cần thế thì ra chiều cảm động, chỉ cái xe bus gục gặc đầu
ra hiệu chứ cũng không dám hé môi, sợ Mommy cấm chỉ. Nhận được cái xe bus màu
vàng ưa thích rồi, nó khoái quá quên cả “vòng lao lí” cười toét miệng bảo cảm ơn chị, cảm ơn chị.
Mommy thấy thế hất hàm hỏi nó, nào, thế giờ đã chịu xin lỗi chị chưa?
Nó cười lỏn lẻn nhìn tớ rồi nói: Em xin lỗi
chị. Lúc đó trông nó cực kì thành khẩn, với lại tớ cũng đã hết đau nên tớ bảo
với Mommy: không sao, con không cần em
xin lỗi đâu. Mommy nghe lời tớ, thương tình tha tội cho thằng cu Muống để 2
chị em chơi tiếp với nhau. Vì vụ rắc rối thằng cu Muống gây ra mà tớ vẫn chưa
chén nốt được chỗ sốt dâu còn lại. Thế là tớ lại lôi sốt dâu ra mút tiếp. Rồi tớ
nảy ra ý thử lòng thằng cu Muống, xem nó có ngoan thật rồi không? Kế hoạch tớ
đưa ra hơi mạo hiểm, nhưng tớ ưa mạo hiểm, sá gì?
Bóng Mommy vừa khuất, tớ lại khẩn
khoản hỏi cu Muống: Em có muốn mút sốt
dâu nữa không? Nó lại mắt sáng trưng, gật đầu lia lịa. Tớ lại dùng ngón tay
vét nốt chỗ sốt dâu còn lại chìa ra trước cái mồm đầy những răng là răng của
nó, lòng hồi hộp hồ nghi. Nhưng tớ đã quyết thử rồi thì nhất định không rụt
tay, dù nghĩ đến cảnh mấy cái răng sữa mới nhú nhọn hoắt của nó cắn phập vào
tay kể cũng ớn thật. Lần này, nó mút cái sột rồi nhè tay tớ ra ngay, nhoẻn miệng
cười, bảo: Ngon tuyệt! Ôi, thế là
phép thử của tớ đã thành công, thế là tớ đã thu phục được thằng cu Muống. Tớ sướng
quá mà quên mất là tớ giấu Mommy làm liều nên chạy vào bếp tìm bạn í cười khanh
khách, khoe: Mommy, Mommy ơi, em mút
thôi, không cắn con nữa, không hư nữa! Nói hết câu, tớ mới sực nhớ ra tớ đã
làm liều, nghĩ bụng phen này lại được nghe Mommy giảng bài đây. Y rằng, Mommy
trợn mắt hỏi: Thế con lại cho em mút tay
tiếp à? Tớ trót khoe rồi nên đành khai ra chứ biết làm sao được, lòng phập
phồng lo sợ sẽ bị ăn mắng. Ai dè, Mommy cười rất tươi, nhìn tớ âu yếm nói: Con là người chị tuyệt vời, con biết không?
Cảm ơn con. À, thế ra, thi thoảng, nếu làm liều vì người mình yêu và vì mục
đích chính đáng thì sẽ vẫn được khen. Thế
là tớ lại giắt lưng thêm được một bài học “đắc nhân tâm” nữa! Rõ là làm liều một phát, học được mấy nhát khôn.
Ảnh: Vì tớ khá về "đắc nhân tâm" nên đi đâu cũng được các bạn yêu
Tớ đàn, cu Muống hát trong những giây phút thanh bình hiếm hoi
Ảnh: Vì tớ khá về "đắc nhân tâm" nên đi đâu cũng được các bạn yêu
Tớ đàn, cu Muống hát trong những giây phút thanh bình hiếm hoi
Mắt cu Muống liếc như này là báo hiệu nó sắp bày trò
Cu Muống bị phạt




