Sáng
cuối tuần, mẹ dung dăng dung dẻ thảnh thơi dắt tay Cà Kiu Rau Muống đi chơi
công viên. Thằng cu Muống đến tuổi cái gì cũng thích tự làm nên kiên quyết giật
phắt tay mẹ ra để tự bước những bước đi hùng hổ theo ý nó. Cà Kiu thì đến tuổi
“một nghìn câu hỏi vì sao” nên mẹ cứ vừa đi vừa trả lời chuyện từng ngọn cỏ,
nhánh cây.
Đi qua
sân quần vợt, Cà Kiu nhìn thấy một cô gái đang tập đánh bóng với bức tường
trong khi những sân bên cạnh vẫn có từng cặp chơi. Cà Kiu níu tay hỏi mẹ tại sao
cô kia lại chơi tennis một mình thế nhỉ, mẹ nhỉ? Mẹ lơ đãng trả lời câu hỏi của
con (sau cả ngàn câu ngô nghê con đã hỏi trên con đường đến công viên quen thuộc
của mẹ con mình) rằng: có thể cô ấy đang đợi bạn đến chơi cùng. Con gái hơn ba
tuổi đã “ăn” cái nết đa cảm của mẹ hay sao mà tự nhiên mặt buồn rượi buông một
câu: “Chơi một mình thế thì cô ấy buồn lắm
nhỉ, mẹ nhỉ?”. Nghe câu nói của con, mẹ thôi lơ đãng. Mẹ cúi xuống nhìn vào
mắt con, cười một cái thật tươi rồi bảo: “Không,
mẹ không nghĩ là cô ấy buồn, vì cô ấy đang chơi thứ mà cô ấy thích nên nếu
không có bạn chơi cùng cũng không thành vấn đề. Rất có thể bạn cô ấy sẽ không đến,
hoặc cũng có thể là cô ấy không có bạn chơi cùng nhưng cô ấy vẫn chơi, nghĩa là
cô ấy rất thích chơi tennis và sung sướng được chơi. Mẹ tin là cô ấy đang vui
con ạ”.
Mắt con
gái nhìn mẹ hồ nghi rồi nhìn sang những sân quần vợt với từng cặp đôi chơi
chung bên cạnh. Mẹ biết, con gái không tin rằng cô gái kia đang chơi một mình
và rất vui. Mẹ biết, với con, một mình chỉ có nghĩa là buồn. Và mẹ không định bắt
cô con gái hơn ba tuổi quen sống ấm êm trong vòng tay gia đình, quen nhìn thấy
mọi sự vật bằng cái nhìn đoàn tụ, cái gì cũng phải có đủ cặp, đủ đôi, có bố - mẹ,
chị - em phải hiểu ra cái ý nghĩa gì khác của sự một mình. Nhưng con gái ơi,
lúc nghe con nói và nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con, mẹ ước rằng, con đã là một
thiếu nữ, để có thể ngồi xuống bên cạnh mẹ và nghe mẹ thủ thỉ tâm tình. Ước thế
thôi, chứ mẹ biết con mới chỉ là cô bé con mải nghịch và chắc là con đã quên
ngay câu hỏi ngây thơ con vừa hỏi mẹ. Nhưng những ý nghĩ sâu xa con đã gieo vào
đầu mẹ thì không chịu rời bỏ trí nghĩ mẹ như câu hỏi đã rời khỏi đầu óc non nớt
của con. Những ý nghĩ ấy đã nối gót mẹ đến công viên với con, đã toả lan thành
bao nhiêu cành nhánh mới khi mẹ nhìn ngắm con và cu Muống nô đùa bên nhau. Và mẹ
viết những dòng này đợi con gái lớn…
Mẹ muốn kể
con nghe câu chuyện Một Mình. Một Mình là một cô gái vui vẻ, yêu đời, thông
mình và xinh đẹp. Nhưng rủi thay cho cô, cô lại sống trong một làng tên là Đám
Đông, và không ai trong cái làng ấy tin rằng Một Mình vui vẻ, yêu đời, thông
minh và xinh đẹp như cô ấy vốn thế. Nếu cô hát ca hạnh phúc, người ta sẽ nhạo rằng
cô đang cố che giấu cô đơn, nếu cô tìm tòi khám phá thế giới và sướng vui với
những khám phá của mình, họ sẽ chế rằng cô chẳng có ai để chơi cùng, chẳng có bạn
bè gì cả nên đành phải tìm vui trong những chuyện kì quặc. Và họ hắt hủi cả vẻ
xinh đẹp của Một Mình, vì họ tin rằng vẻ đẹp ấy chẳng nghĩa lí gì khi không có
ai nhìn ngắm. Và họ đồn đại nhau, rỉ tai nhau, lan truyền cho nhau những ý nghĩ
tiêu cực ấy, đến nỗi ngày nay, người ta tin rằng, Một Mình là một kẻ cô đơn và buồn
bã. Không ai muốn đánh bạn với Một Mình. Nếu lỡ gặp Một Mình, người ta sẽ bị
cái ý nghĩ của Đám Đông ám ảnh, đè nặng mà quên mở mắt thật to nhìn ngắm vẻ đẹp
của cô, quên không bắt chuyện với cô để thấy cô uyên bác thế nào, quên không
chia sẻ với cô để thấy cô yêu đời và tích cực ra sao…
Con gái
yêu của mẹ, không phải ai cũng biết câu chuyện về Một Mình mà mẹ đang kể cho
con nghe, vì đa phần những người xung quanh ta đều là Đám Đông con ạ. Mẹ biết
câu chuyện của cô gái thông minh, xinh đẹp, vui vẻ, yêu đời ấy vì mẹ đã gặp cô,
đã chuyện trò, đã kết bạn và thân thiết với cô một thời gian đủ lâu. Và mẹ kể
cho con nghe chỉ để nhắn con rằng, nếu một ngày con có gặp người bạn cũ của mẹ
- Một Mình, con đừng xa lánh và hắt hủi như những người thuộc Đám Đông con nhé.
Một Mình
sẽ dạy con biết tận hưởng cuộc sống của riêng con, biết nâng niu trân trọng những
giá trị của bản thân mà nhiều khi ở giữa Đám Đông ồn ào nhiều lời, con khó lòng
nhận thấy. Mẹ tin rồi con gái mẹ sẽ biết cách làm bạn với Một Mình, nếu một
ngày con có gặp. Mẹ tin rằng, khi con đã quen biết với Một Mình, con sẽ có thể
làm bạn với bất kì ai con muốn. Bởi lẽ, làm bạn với Một Mình, con sẽ học hỏi được
nhiều điều bổ ích về chính bản thân con – những điều mà Đám Đông mải mê với những
quan hệ, ràng buộc… đã quên trau dồi từ lâu. Những niềm vui con tìm thấy với Một
Mình sẽ giúp con hạnh phúc hơn với những bè bạn khác. Nếu con không tìm thấy gì
ngoài nỗi buồn chán ở Một Mình thì liệu con có gì để sẻ chia với bè bạn khác, ngoài
nỗi chán chường ấy? Và như thế thì đúng là chán thật!
Vì mẹ
không muốn con quá choáng ngợp trước người bạn Một Mình uyên áo, mẹ sẽ chỉ cho con
cách tìm ra những sở thích của bản thân để con có thể sẻ chia với bạn ấy khi
con gặp. Mẹ sẽ thử dạy con nấu nướng, không phải để phục vụ bất kì ai, mà là để
con biết cách tận hưởng thú vui mùi vị. Mẹ sẽ thử dạy con trồng cây, không phải
để gây rừng làm giấy, mà là để con biết cách tận hưởng niềm thích thú nhìn thấy
sự sống trong từng cảnh vật xung quanh. Mẹ sẽ thử dạy con viết văn, không phải
để khoe khoang chữ nghĩa, mà là để nhấm nháp cuộc đời bằng con mắt và ngòi bút
của riêng con. Mẹ ước mẹ có thể dạy cho con nhiều hơn nữa, có thể truyền cảm hứng
cho từng việc con làm, để khi con đối diện với Một Mình, con gái mẹ sẽ là cô
gái thông minh, tươi tắn như bạn ấy, bất chấp Đám Đông nghĩ gì.
Ảnh: Con gái giúp mẹ làm bữa sáng
Ảnh: Con gái giúp mẹ làm bữa sáng


No comments:
Post a Comment