Monday, November 12, 2012

Sách, chàng và nàng!


            Nếu muốn nói đến cái gì đó tâm đầu ý hợp giữa chàng và nàng, sách là thứ đầu tiên nàng nghĩ đến (sách một cách chung chung nhé, chứ nội dung của sách thì nhiều khi lại là chủ đề chính của các cuộc tranh cãi giữa chàng và nàng).
            Nàng yêu chữ từ hồi chưa biết đọc và say mê đọc từ hồi biết đọc trở đi. Hồi bé, không kể cuốn sách giáo khoa lớp 1 ê a, nhà nàng chả có cái gì khác để đọc ngoài báo Nhân dân mẹ nàng mang về từ cơ quan và mấy cuốn Mac – Lenin toàn tập to uỵch. Thế là cô bé con say chữ cứ thế vồ lấy báo Nhân dân với Mac – Lenin toàn tập đọc ngấu đọc nghiến, đọc với một niềm say chữ rất trong sáng cho nên vẫn hoàn toàn không hiểu tí gì về nội dung của các loại sách vở trên mãi cho đến lúc học đại học. Cũng vì ham đọc sách mà không ít nồi niêu xoong chảo, ấm điện đun nước của nhà nàng bị cháy đen thui, vì cái tội vừa nấu cơm nấu nước vừa tranh thủ đọc sách rồi mải mê với sách mà quên béng cả cơm lẫn nước. May cái là hồi đấy mẹ nàng mỗi lần xử phạt chỉ đánh 1 roi ví dụ, còn thì cho nợ chứ không thì bét đít rồi. 
           Hồi cấp 1, một lần, nàng cũng suýt bị ăn roi vì tội ham sách mà đi học quên đường về. Hồi đấy, nhà ông cậu của nàng có rất nhiều sách vở vì cậu mở một cửa hàng sách ngay trên con đường nàng đi học. Hôm đó, đi học về sớm hơn thường lệ, nàng quyết định rẽ vào nhà cậu tranh thủ xin đọc sách rồi đến giờ tan học sẽ về. Nhưng chìm đắm trong bao nhiêu là sách, nàng quên cả thời gian. Cậu thì thấy cháu mê sách quá cũng không nỡ nhắc. Thế là mẹ nàng được một phen hoảng hồn, chạy khắp nơi tìm con, lo là con lạc đi đâu hoặc ai bắt mất. Đến quá trưa, mẹ nàng mới tìm thấy nàng đang chúi mũi trong đám sách truyện ở nhà cậu. Lần ấy nàng không bị đòn có lẽ vì mẹ thấy may là nàng chỉ bị sách “bắt” chứ không phải mẹ mìn.
            Mê sách như thế nhưng đến khi gặp chàng, nàng mới hiểu thế nào là cuồng sách vở. Dù đã làm cháy kha khá nồi niêu, ấm điện của mẹ; dù đã bao lần khiến mẹ với em gái ăn cơm khê, cá cháy; dù mông với roi dâu đã là bạn thân hồi bé chỉ vì tội mải đọc quên tất thảy của nàng, niềm đam mê sách vở của nàng vẫn chưa là cái đinh gì so với chàng, vì trong một chừng mực nào đó, nàng vẫn có thể nhịn sách để làm các việc khác. Chàng thì không. Chàng sẵn sàng nhịn tất cả để có sách, kể cả nhịn cơn khó chịu hay con quái vật shopping.      
            Trong các loại shopping, chỉ có việc shopping sách vở là chàng đi không biết mệt. Hồi mới quen nhau, một trong những điểm hẹn của chàng và nàng là phố sách Đinh Lễ và mấy hiệu sách cũ trong phố cổ. Hai người hai xe, cùng xem sách rồi cùng khuân về một đống sách, rồi tạm biệt. Nghĩ lại chàng cũng khôn thật, vì khi cùng nàng đi shopping sách vở, chàng trở nên đáng yêu và cuốn hút hơn bao giờ hết, trong niềm cảm hứng bất tận với sách vở. Giờ về Mỹ, vì không có nhiều thời gian nên chàng toàn online shopping. Hầu như ngày nào chàng cũng nhận được bưu phẩm là sách, và chuyện tiền ship gấp mấy lần tiền sách là chuyện rất thường. Vợ chàng sau nhiều lần mừng hụt vì tưởng nhận được quà thì cũng mon men học shopping trên ebay và mấy cái chợ điện tử. Nàng shopping mải miết được đúng 4 ngày thì chán ngấy, và rút cục thì vẫn không hiểu tại sao mà một người ghét mua sắm như chàng lại có thể mê mẩn online shopping hàng ngày như thế. Có lẽ là vì sách quá sức hấp dẫn với chàng nên chàng bỏ qua luôn cả cái cảm giác khó chịu thường tình khi shopping. Tốn thời gian vì sách cũng có nghĩa là không tốn tí nào, với chàng. Miễn sao chàng có được sách trong tay.
            Chàng tôn thờ sách hơn tất cả. Một lần, cả nhà đi chơi khu Việt Town ở San Jose. Vừa tới nơi, trong khi vợ đang sung sướng tần ngần ngắm nhìn la liệt các bảng hiệu tiếng Việt chưa biết chọn cái nào để vào trước thì chàng đã nhanh mắt tia ngay ra cái hiệu sách, rồi tồng tộc kéo vợ con vào. Khác với vẻ sốt ruột nhịp chân, xem đồng hồ liên tục những lần đưa vợ đi shopping trước đó, lần ấy, chàng dường như quên hẳn cái gọi là thời gian. Chàng dạo đi dạo lại cái tiệm sách bé tí không dưới chục vòng, rồi đứng buôn chuyện với ông cụ bán sách người Huế mãi, mặc kệ vợ đang sốt ruột muốn đi xem bao nhiêu hàng quán bên cạnh. Cuối cùng thì chàng cũng dứt ra được cái hiệu sách với một túi sách lủng liểng, sau khi đã hẹn với ông chủ tiệm tí nữa sẽ quay lại để… mua tiếp.  Và y hẹn, sau khi tạm làm vợ thoả mãn bằng một cuộc dạo chớp nhoáng các quầy bán đồ ăn thức uống Việt Nam và một bữa cơm Huế ngon lành, chàng quay lại tiệm sách mua thêm sách, đồng thời, hối thúc vợ mua sách. Vợ chàng ngó nghiêng thấy toàn truyện chưởng với cả truyện tranh thì không mặn mà lắm, mãi mới vợt được một cuốn “cấm xuất bản ở VN” hay hay. Mua xong, thấy chàng vẫn không có dấu hiệu muốn rời tiệm sách, nàng dứt khoát dời chân đi. Thấy vợ bỏ rơi mình ở tiệm sách để sà vào hàng hoa quả mua mít, chàng có vẻ tự ái, kiểu thế hoá ra sách với anh không bằng mấy múi mít à. Nhưng vợ chàng kệ, vì nàng biết, nếu cứ chôn chân mà ngắm sách với chàng thì lát nữa thôi, nàng sẽ phải quắn đít chạy đi mua sắm những thứ nàng muốn, bởi vì chỉ cần bước ra khỏi hiệu sách, khái niệm thời gian lập tức trở về với chàng. Chàng sẽ lại lập tức hối thúc và giục giã, nhịp chân và coi giờ. Thành ra giờ nàng có mẹo này, đi mua sắm thì cứ tìm một hiệu sách mà “giam” chàng lại, rồi thì tha hồ tự do mua bán. Đến giờ về thì lại qua hiệu sách dẫn chàng ra cửa, để chàng có cơ hội tiếp cận lại với thời gian là có thể nhanh chóng tiếp tục các kế hoạch sau đó.
            Hôm ấy, đi mua sắm về, sau khi quýnh quáng vứt tạm xuống sàn nhà một đống những đồ ăn thức uống mà vợ chàng nâng niu bằng tất cả niềm hân hoan của người tìm thấy những món ăn quen thuộc quê nhà, chàng liền nắn nót sắp ngay đám sách vở mới mua lên giá sách. Sắp xong, chàng lại còn vuốt một cái rồi đứng ngắm, lịm cười sung sướng. Vợ chàng thấy thế thì bực hết sức. Thế là nàng cũng tỉ mẩn cho từng món ăn ngon lành vào tủ lạnh, xong cũng vuốt một cái, xong cũng đứng nhìn bọn bánh, giò, nem, mít, ổi… gọn ghẽ cạnh nhau trong ngăn tủ rồi cười sướng lịm dạ dày, chả kém cạnh gì ai!

Ảnh: Con gái chàng đã xuất hiện mầm mống làm cháy tuốt các thể loại xoong nồi của mẹ nó trong tương lai, ^^

2 comments:

  1. Ặc, có mỗi mẹ cháu mới có duyên đi cọ nồi cháy thôi nhé, cháu không thế đâu nhé^^

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừ, không khéo sau này nó mà làm cháy nồi thì bố nó xót con lại đi cọ nồi giúp nó cũng nên í chứ! Chắc ko đến lượt ẻm phải tự cọ nồi cháy, :D

      Delete