Friday, January 7, 2011

Niềm đau đầu năm


Đó là một ngày đầu tiên của năm mới, chính xác hẳn hoi ra thì là ngày đầu tiên kỳ nghỉ kết thúc, mọi người trở lại làm việc. Nàng có hẹn! Sáng hôm ấy thời tiết dễ chịu đến nỗi, dù lâu rồi không làm thơ, nàng cũng có cảm giác sắp tuôn ra được một trường ca. Người ấy hẹn nàng lúc 10 giờ sáng thế nên nàng vẫn dư thời gian ngồi rả rích ăn sáng, nhìn chồng uống cafe và ngắm con ti sữa. Vì cái hẹn rất riêng tư của nàng, chồng nàng lãnh trách nhiệm ở nhà trông con.
Thường thì nàng hay trễ hẹn độ 5', theo đúng bài bản nó phải thế, nhưng hôm nay, nàng muốn đến đúng giờ. Hẳn là vì nàng sốt sắng gặp người ấy hoặc giả cũng có thể là vì hôm ấy quá hoàn hảo, nàng không muốn có bất kỳ điều gì phá vỡ vẻ đẹp ấy, kể cả những mánh khóe hẹn hò nho nhỏ. Trên đường đến chỗ hẹn, nàng mơ màng nghĩ ra bao nhiêu viễn cảnh. Điểm hẹn lý tưởng - Sky Garden với con kênh đào thơ mộng càng thôi thúc nàng bay bổng. Nàng tính hẹn hò xong, nàng sẽ tự cho phép mình hưởng thụ thời tiết đẹp tuyệt vời hôm ấy bằng một cuộc dạo chơi và nhân tiện shopping loanh quanh khu phố xinh đẹp bậc nhất Phú Mỹ Hưng. Mà biết đâu, sau cuộc hẹn, nàng lại ngập tràn cảm hứng để làm một việc điên rồ nào đó thì sao. Nàng rất tin, cuộc hẹn hôm ấy là một cuộc hẹn lý tưởng.
Người ấy trạc tuổi chồng nàng, dáng dấp, khuôn mặt toát ra vẻ điềm tĩnh, hiền tử. Nàng cười mỉm, tự tin là mình đã quyết định đúng. Người ấy có cách nói như rót mật vào tai, nàng nhận ra điểm này từ lần hẹn trước và có lẽ đó cũng là lý do nàng tiếp tục hẹn hò. Sau mấy câu hỏi xã giao, người ấy bắt đầu hỏi những chuyện sâu xa. Nàng bẽn lẽn trả lời, không quên nhấn mạnh nàng thực sự cần một sự thay đổi. Câu chuyện bắt đầu thật tuyệt vời, khiến cho nàng - một người vốn cả nghi cũng không tin là sẽ có điều gì phá vỡ khúc mào đầu trác tuyệt ấy. Suốt cuộc hẹn, chồng nàng nhắn tin, gọi điện nhưng dĩ nhiên là nàng không có thời gian để nghe. Nàng bận.
Đúng là ở đời không ai học hết chữ ngờ. Ai mà ngờ được, chính người ấy lại là người đã gieo vào nàng một nỗi đớn đau khủng khiếp, ở nơi tận cùng sâu. Người ấy đã lạnh lùng khoan một hố sâu. Nàng nghe rất rõ tiếng gãy vỡ từ nơi sâu thẳm ấy. Vẫn giữ thái độ điềm tĩnh ban đầu, người ấy làm nàng đau muốn khóc. Đến giờ phút ấy, nàng vẫn cố gắng giữ để mọi việc kết thúc hoàn hảo theo cách khác. Nàng cố giấu nước mắt cho đến khi lao thẳng ra taxi, trở về nhà.
Nàng nhấn chuông cửa rất nhanh và chồng nàng cũng lao ra rất nhanh. Lúc đó, nàng bật khóc. Anh ôm lấy nàng hỏi: Oh, sweettie, sao vậy em? Có chuyện gì không em? Đừng làm anh sợ... Nàng không đủ sức để nói chuyện với anh ngay lúc ấy. Mặc cho chồng cuống quýt chạy vòng quanh nàng với cả tá câu hỏi, nàng chỉ lặng lẽ để nước mắt tuôn rơi. Chồng nàng biết gặng hỏi lúc ấy là vô ích, chỉ kéo nàng vào phòng ngủ, chỉ vào con gái đang ngủ ngon lành và bảo: Em thấy không, đừng khóc nữa...
Nàng rất cảm động vì ý tốt của chồng, nhưng anh không biết ngay lúc ấy, nàng chỉ cần có một thứ, duy nhất một thứ: thuốc giảm đau. Nàng vừa gặp nha sĩ để nhổ răng khôn. Đau thấu trời!

No comments:

Post a Comment