Wednesday, January 26, 2011

Kẻ tử thù


Chưa bao giờ nàng thấy chàng giận dữ đến thế.

Đôi lông mày nhướng cao chói vói để tránh va chạm với cặp mắt mở to hết cỡ, vừa kinh hoàng vừa bùng bùng  lửa hận. Rồi chàng chạy như phát cuồng trong cơn thịnh nộ cấp 12, thét lên những tiếng kêu xung trận, vừa đau đớn, vừa căm phẫn (chủ yếu là chửi thề,  ba cái lúc như thế, mấy tiếng dammit với lại wholly shit có sức truyền cảm và lay động lòng người ghê gớm). Chân tay chàng tung vào không khí những đường nét lộn xộn, bối rối. Rõ ràng là chàng muốn thể hiện sức mạnh bằng tay chân, nhưng có vẻ như đôi tay rắn chắc và quá thừa thãi sức mạnh của chàng không mấy hữu dụng trong tình cảnh này - ức chế thay, chính là cảnh chàng đối diện với chúng - kẻ tử thù.

Cảnh tượng ấy truyền cảm và cuốn hút đến nỗi nàng không thể ngồi yên đó mà nhìn không. Nàng phải tham chiến! Vào cuộc rồi, nàng mới hiểu, ngay cả khi ta tự biết ta bất lực với hoàn cảnh, ta vẫn không thể thôi điên cuồng tranh đấu trong vô vọng, dẫu chỉ đơn giản để cháy sạch sành sanh năng lượng của hận thù.

Nhưng với kẻ tử thù, thật khó lòng mà tiêu hao năng lượng thù hận chỉ với một cuộc biểu dương lực lượng. Chàng bắt đầu viện đến những yếu tố bên ngoài. Chàng muốn đối diện với chúng trong ánh sáng, và ánh sáng đồng nghĩa với tất cả các thể loại đèn hiện có trong nhà (không loại trừ mấy cái đèn mắt trâu trang trí). Trong một giây lơ là ý chí chiến đấu, nàng quen tay tắt mất một bóng đèn để rồi thảng thốt nghe chàng gầm lên: Em làm cái gì đấy? Em muốn cho HỌ thắng à? Em không biết là HỌ chỉ thích bóng tối thôi à? Em biết không, HỌ đang hạnh phúc, vui vẻ mở party ngay đấy đấy! Em biết khoooooooooong?  Rồi chàng chạy như bay đến gạt cái công tắc điện ngay tắp lự, như thể chỉ thêm 1 giây không có ánh sáng của cái bóng đèn ấy, chàng sẽ  thất bại hoàn toàn.

9 giờ sáng. Chàng quyết định tạm đình chiến. Trong thời gian đình chiến, chàng bắt tay vào dựng chiến lũy. Và nàng hiểu, cuộc chiến này sẽ còn kéo dài. Đang ngao ngán thở dài, nàng bỗng nhìn thấy chàng nở  nụ cười thắng lợi sau một tiếng choách. Chàng - mắt sáng ngời, mồm nghiến ken két: I kill yooouuuuuuu. Chàng vừa tiêu diệt thêm được 1 con muỗi.

Tin bên lề: Sáng hôm trước, 2 vợ chồng thức dậy, thấy mặt con chi chít vết muỗi đốt. Không biết lũ chúng nó xâm nhập từ bao giờ.

Tin mới nhất: chiến lũy đã dựng xong, thành quả của một buổi chiều chàng dạo chợ tìm mua màn, quá bộ đến nhà bạn mượn búa, đinh, dây dợ và một buổi tối hì hục đo đạc, đóng, treo. Đó là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy chồng cầm cái búa. Chàng - nhễ nhại mồ hôi, tay cầm búa, tay cầm đinh rất ra dáng giai cấp công nhân không giấu nổi niềm tự hào nhìn cái màn mắc xiên xiên xẹo xẹo bảo: Buồn cười thật, sau mười mấy năm ở Việt Nam, đây là lần đầu tiên anh treo cái màn.
Nàng đang tính "chỉ đạo" sửa lại cái màn cho thẳng thớm, nghe câu ấy và nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của chàng lại thôi, nỡ nào...

No comments:

Post a Comment