Hôm đó, bạn Daddy sau khi đã quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm việc bèn lấy một vẻ mặt trịnh trọng (dù giây trước đó còn mang bộ mặt cà giỡn hòng kiếm một nụ cười của tớ!) bảo với bạn Mommy: Tối nay nhà mình ăn tiệc BÁN NIÊN em nhé!
Anh nói ăn chi a? Bạn Mommy đang mải cười với tớ, lại vấp phải từ độc của bạn Daddy thì bối rối quá, phương ngữ Nghệ cứ thế tuôn ra vô phương kiểm soát. Lúc bấy giờ, bạn Daddy (vẫn vẻ mặt trịnh trọng, thêm một tý kiêu căng, sửng sốt nén thở dài kiểu: dân Văn chương mà mới nghe người ta nói chữ có một tiếng đã ấp úng rồi, haizzzzzz!) mới từ tốn bảo: Thì anh nhắc em về ngày hôm nay, mình tổ chức tiệc BÁN NIÊN của con còn gì, em quên à?
Bạn Mommy (không đủ thông minh như tớ để nhận ra chút thất vọng le lói trong câu nói của bạn Daddy) vẫn ngây ngô hỏi: Vâng, em nhớ rồi, mà BÁN NIÊN là cái gì cơ ạ? (sau vài giây trấn tĩnh, các từ ngữ phổ thông đã trở về trong câu nói của bạn Mommy). Rồi vài giây tiếp theo, sau khi trí thông minh mải chơi của bạn Mommy chợt trở về, mặt bạn ấy lộ ra vẻ tẽn tò, kiểu: thôi chết rồi, hỏi với chả han. Thêm vài giây tiếp theo, khi sự nhạy cảm vốn chậm chạp (lúc nào cũng lẽo đẽo rượt đuổi theo sau cái nhạy cảm vô bờ của bạn Daddy) đủ thời gian len vào ý nghĩ, mặt bạn Mommy có thêm chút hối tiếc, cái hối tiếc kiểu như của một anh chàng - vốn định nhắn tin hẹn hò với cô bạn gái xinh xinh mới gặp nhân dịp người yêu đi vắng thì lại nhắn nhầm ngay sang số của người yêu, theo thói quen. Lời đã nói, tin đã nhắn, lấy lại sao đặng? Tiếc, tiếc ghê gớm, tiếc đến nỗi muốn với tay theo câu nói mà chụp lại rồi ngậm ngùi ước tốc độ của âm thanh chỉ bằng tốc độ của một con rùa.
Tớ biết ngay, bạn Daddy từ trạng thái chuẩn bị thất vọng chuyển sang trạng thái tự ái sẵn sàng, kiểu: Từ người ta mới sáng tạo hay thế mà cứ hỏi vờ hỏi vịt! Chẳng là bấy lâu nay, bạn Daddy đang có chứng cuồng chữ Hán Việt. Triệu chứng ban đầu thì chỉ là sính dùng từ Hán Việt (ví dụ một lần, thấy bạn Mommy buồn, bạn Daddy an ủi: Em đừng KHẮC KỶ quá, em đang làm quá tốt, không ai trách em đâu! Nghe xong câu ấy, bạn Mommy muốn viết truyện cười quá, hết buồn luôn!). Và rồi, bạn Daddy đạt đến chứng cuồng chữ Hán Việt cấp độ cao, bằng chứng là bạn ấy tự sáng tạo các từ Hán Việt mới.
Từ mới bạn Daddy sáng tạo ngày tớ tròn 6 tháng tuổi là BÁN NIÊN - nghĩa là nửa năm. Sau này, ai dùng từ này thì nên biết, nó được lấy cảm hứng sáng tác từ tớ, :) Kể cả cái tiệc Bán niên nữa nhé, có ai ăn theo tổ chức thì cũng ghi nhớ sáng kiến này là của bạn Daddy nhà tớ đấy nhá. Tớ là tớ cứ dặn trước vì biết dân mình đang phục hồi lễ hội, sính ăn tiệc lắm, mà lại là tiệc được gọi tên bằng Hán Việt thì càng ham.
Ảnh chụp ngày tớ tròn BÁN NIÊN, :D

No comments:
Post a Comment