Saturday, January 29, 2011

"Bán niên"


Hôm đó, bạn Daddy sau khi đã quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm việc bèn lấy một vẻ mặt trịnh trọng (dù giây trước đó còn mang bộ mặt cà giỡn hòng kiếm một nụ cười của tớ!) bảo với bạn Mommy: Tối nay nhà mình ăn tiệc BÁN NIÊN  em nhé!

Anh nói  ăn chi a?  Bạn Mommy đang mải cười với tớlại vấp phải từ độc của bạn Daddy thì bối rối quá, phương ngữ Nghệ cứ thế tuôn ra vô phương kiểm soát. Lúc bấy giờ, bạn Daddy (vẫn vẻ mặt trịnh trọng, thêm một tý kiêu căng, sửng sốt nén thở dài kiểu: dân Văn chương mà mới nghe người ta nói chữ có một tiếng đã ấp úng rồi, haizzzzzz!) mới từ tốn bảo: Thì anh nhắc em về ngày hôm nay, mình tổ chức tiệc BÁN NIÊN của con còn gì, em quên à?

Bạn Mommy (không đủ thông minh như tớ để nhận ra chút thất vọng le lói trong câu nói của bạn Daddy) vẫn ngây ngô hỏi: Vâng, em nhớ rồi, mà BÁN NIÊN là cái gì cơ ạ? (sau vài giây trấn tĩnh, các từ ngữ phổ thông đã trở về trong câu nói của bạn Mommy). Rồi vài giây tiếp theo, sau khi trí thông minh mải chơi của bạn Mommy chợt trở về, mặt bạn ấy lộ ra vẻ tẽn tò, kiểu: thôi chết rồi, hỏi với chả han. Thêm vài giây tiếp theo, khi sự nhạy cảm vốn chậm chạp (lúc nào cũng lẽo đẽo rượt đuổi theo sau cái nhạy cảm vô bờ của bạn Daddy) đủ thời gian len vào ý nghĩ, mặt bạn Mommy có thêm chút hối tiếc, cái hối tiếc kiểu như của một anh chàng - vốn định nhắn tin hẹn hò với cô bạn gái xinh xinh mới gặp  nhân dịp người yêu đi vắng thì lại nhắn nhầm ngay sang số của người yêu, theo thói quen. Lời đã nói, tin đã nhắn, lấy lại sao đặng? Tiếc, tiếc ghê gớm, tiếc đến nỗi muốn với tay theo câu nói mà chụp lại rồi ngậm ngùi ước tốc độ của âm thanh chỉ bằng tốc độ của một con rùa.

Tớ biết ngay, bạn Daddy từ trạng thái chuẩn bị thất vọng chuyển sang trạng thái tự ái sẵn sàng, kiểu: Từ người ta mới sáng tạo hay thế mà cứ hỏi vờ hỏi vịt! Chẳng là bấy lâu nay, bạn Daddy đang có chứng cuồng chữ Hán Việt. Triệu chứng ban đầu thì chỉ là sính dùng từ Hán Việt (ví dụ một lần, thấy bạn Mommy buồn, bạn Daddy an ủi: Em đừng KHẮC KỶ quá, em đang làm quá tốt, không ai trách em đâu! Nghe xong câu ấy, bạn Mommy muốn viết truyện cười quá, hết buồn luôn!). Và rồi, bạn Daddy đạt đến chứng cuồng chữ Hán Việt cấp độ cao, bằng chứng là bạn ấy tự sáng tạo các từ Hán Việt mới.

Từ mới bạn Daddy sáng tạo ngày tớ tròn 6 tháng tuổi là BÁN NIÊN - nghĩa là nửa năm. Sau này, ai dùng từ này thì nên biết, nó được lấy cảm hứng sáng tác từ tớ, :) Kể cả cái tiệc Bán niên nữa nhé, có ai ăn theo tổ chức thì cũng ghi nhớ sáng kiến này là của bạn Daddy nhà tớ đấy nhá. Tớ là tớ cứ dặn trước vì biết dân mình đang phục hồi lễ hội, sính ăn tiệc lắm, mà lại là tiệc được gọi tên bằng Hán Việt thì càng ham.

Ảnh chụp ngày tớ tròn BÁN NIÊN, :D

Wednesday, January 26, 2011

Kẻ tử thù


Chưa bao giờ nàng thấy chàng giận dữ đến thế.

Đôi lông mày nhướng cao chói vói để tránh va chạm với cặp mắt mở to hết cỡ, vừa kinh hoàng vừa bùng bùng  lửa hận. Rồi chàng chạy như phát cuồng trong cơn thịnh nộ cấp 12, thét lên những tiếng kêu xung trận, vừa đau đớn, vừa căm phẫn (chủ yếu là chửi thề,  ba cái lúc như thế, mấy tiếng dammit với lại wholly shit có sức truyền cảm và lay động lòng người ghê gớm). Chân tay chàng tung vào không khí những đường nét lộn xộn, bối rối. Rõ ràng là chàng muốn thể hiện sức mạnh bằng tay chân, nhưng có vẻ như đôi tay rắn chắc và quá thừa thãi sức mạnh của chàng không mấy hữu dụng trong tình cảnh này - ức chế thay, chính là cảnh chàng đối diện với chúng - kẻ tử thù.

Cảnh tượng ấy truyền cảm và cuốn hút đến nỗi nàng không thể ngồi yên đó mà nhìn không. Nàng phải tham chiến! Vào cuộc rồi, nàng mới hiểu, ngay cả khi ta tự biết ta bất lực với hoàn cảnh, ta vẫn không thể thôi điên cuồng tranh đấu trong vô vọng, dẫu chỉ đơn giản để cháy sạch sành sanh năng lượng của hận thù.

Nhưng với kẻ tử thù, thật khó lòng mà tiêu hao năng lượng thù hận chỉ với một cuộc biểu dương lực lượng. Chàng bắt đầu viện đến những yếu tố bên ngoài. Chàng muốn đối diện với chúng trong ánh sáng, và ánh sáng đồng nghĩa với tất cả các thể loại đèn hiện có trong nhà (không loại trừ mấy cái đèn mắt trâu trang trí). Trong một giây lơ là ý chí chiến đấu, nàng quen tay tắt mất một bóng đèn để rồi thảng thốt nghe chàng gầm lên: Em làm cái gì đấy? Em muốn cho HỌ thắng à? Em không biết là HỌ chỉ thích bóng tối thôi à? Em biết không, HỌ đang hạnh phúc, vui vẻ mở party ngay đấy đấy! Em biết khoooooooooong?  Rồi chàng chạy như bay đến gạt cái công tắc điện ngay tắp lự, như thể chỉ thêm 1 giây không có ánh sáng của cái bóng đèn ấy, chàng sẽ  thất bại hoàn toàn.

9 giờ sáng. Chàng quyết định tạm đình chiến. Trong thời gian đình chiến, chàng bắt tay vào dựng chiến lũy. Và nàng hiểu, cuộc chiến này sẽ còn kéo dài. Đang ngao ngán thở dài, nàng bỗng nhìn thấy chàng nở  nụ cười thắng lợi sau một tiếng choách. Chàng - mắt sáng ngời, mồm nghiến ken két: I kill yooouuuuuuu. Chàng vừa tiêu diệt thêm được 1 con muỗi.

Tin bên lề: Sáng hôm trước, 2 vợ chồng thức dậy, thấy mặt con chi chít vết muỗi đốt. Không biết lũ chúng nó xâm nhập từ bao giờ.

Tin mới nhất: chiến lũy đã dựng xong, thành quả của một buổi chiều chàng dạo chợ tìm mua màn, quá bộ đến nhà bạn mượn búa, đinh, dây dợ và một buổi tối hì hục đo đạc, đóng, treo. Đó là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy chồng cầm cái búa. Chàng - nhễ nhại mồ hôi, tay cầm búa, tay cầm đinh rất ra dáng giai cấp công nhân không giấu nổi niềm tự hào nhìn cái màn mắc xiên xiên xẹo xẹo bảo: Buồn cười thật, sau mười mấy năm ở Việt Nam, đây là lần đầu tiên anh treo cái màn.
Nàng đang tính "chỉ đạo" sửa lại cái màn cho thẳng thớm, nghe câu ấy và nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của chàng lại thôi, nỡ nào...

Monday, January 24, 2011

Kì nghỉ đầu tiên của tớ!


Kỳ nghỉ của tớ đã trôi qua được gần 1 tháng, nhưng bạn Mommy lười biếng không chịu chấp bút. Hôm nay, nhân đói bụng, bạn Mommy nhón mất mấy cái kẹo Giáng sinh của tớ rồi lương tâm bé bỏng của bạn í cắn rứt, kết quả là bạn í chịu ngồi gõ hộ tớ note này. Tớ mà biết mấy cái kẹo Giáng sinh có tác dụng phụ to lớn như thế thì tớ đã học nói câu: "xin mời cứ tự nhiên" từ 20 ngày trước chứ chẳng đợi cái cơn đói bụng tình cờ của bạn Mommy, thật!
Kỳ nghỉ đầu tiên của tớ hơi đặc biệt, vì ngoài bạn Daddy và bạn Mommy, tớ còn được 2 fan bự là Grandma và Grandpa hộ tống. Grandpa biết làm tiếng vịt kêu, tiếng lợn khụt khịt và đủ thứ tiếng động tớ chưa từng nghe. Lần đầu tiên tớ thấy có người còn lắm trò hơn cả bạn Daddy. Đúng là bố của bố! Tớ thích được Grandpa bế đi bát phố như này (ảnh bạn Mommy tác nghiệp trông Grandpa như siêu nhân í nhỉ, lướt cái xẹt!!!)

Grandma thì biết hát rất nhiều bài hát trẻ con, toàn là những bài từ thời bạn Daddy còn đang đóng bỉm cho nên nếu Grandma đang hát mà tự nhiên im lặng thì tớ hiểu ngay là Grandma quên lời. Nhưng tớ chỉ cần tròn xoe mắt ngây thơ chờ đợi thì Grandma lại lập tức hát tiếp, vừa hát vừa bịa lời cho kịp phục vụ "công chúng khó tính" - là tớ! Grandma lại có biệt tài biểu diễn múa may - xảo thuật lấp chỗ trống khi quên lời, tớ biết lắm chứ có phải không đâu nhưng  tớ vẫn mê không chịu được. Khoản này thì bạn Mommy thua xa.


Tớ nhảy lần đầu tiên trong đời, với một người đàn ông, bạn Daddy. Bạn Daddy có vẻ vô cùng phấn khích và đắm chìm trong âm nhạc, nhưng thú thật lúc ấy tớ chỉ đang mơ màng nghĩ về sữa. Chẹp, đói rã! Bàn tiệc linh đình có được miếng nào đâu, cứ đợi đấy, bao giờ tớ có răng thì biết tay!



Suốt một tuần nhảy múa hát ca (mọi người, không phải tớ, tớ chỉ thưởng thức và cười phụ họa!), ai cũng vui vẻ. Tớ làm mọi người vui và mọi người làm tớ cười như nắc nẻ









Nhưng vì đây là kỳ nghỉ nên mọi người quyết định, ngoài thời gian vui vẻ chung, ai cũng được tùy thích làm những việc không liên quan đến đám đông. Bạn Daddy chọn học võ Thái cực quyền bên bãi biển lộng gió...


...đi lang thang ngoài bãi biển nhặt ốc rồi về kỳ cọ, phơi phóng với dự định sẽ làm một bộ sưu tập tặng tớ (giờ vẫn chưa thấy tặng). Lúc nãy bạn Mommy trong cơn đói bụng tình cờ rồi tình cờ tắc lẻm mấy cái kẹo Giáng sinh của tớ rồi lại tình cờ thấy bộ sưu tập ốc của bạn Daddy vẫn nằm nguyên trong túi nilon!


Bạn Mommy với Grandma thì đi spa (cái này ko có hình minh họa nha, tớ mà có, bạn Mommy bạn í cũng giấu nhẹm đi chứ đời nào... :D Grandpa đi ngắm mọi người làm việc riêng, rồi cũng ra biển nhặt ốc sưu tầm (chưa thấy Grandpa nhắn nhe gì nhưng tớ cá là trong tương lai, tớ có 2 bộ sưu tập vỏ ốc,;))


Tớ thì chọn cách bật đèn đọc sách sáng hết cỡ, nằm một mình nghiên cứu "sách vở"



Và dĩ nhiên, tớ cũng chọn nằm phơi nắng như một quý cô kiểu cách, với đầy đủ lệ bộ (bikini, áo choàng tắm, khăn tắm, mở ngoặc cho những ai chưa từng kiểu cách như tớ!)

Kỳ nghỉ kết thúc, Grandma và bạn Mommy dự định trong tương lai sẽ tổ chức một kỳ nghỉ chỉ có đám phụ nữ với nhau, sẽ vui phải biết đây! :D


Friday, January 7, 2011

Niềm đau đầu năm


Đó là một ngày đầu tiên của năm mới, chính xác hẳn hoi ra thì là ngày đầu tiên kỳ nghỉ kết thúc, mọi người trở lại làm việc. Nàng có hẹn! Sáng hôm ấy thời tiết dễ chịu đến nỗi, dù lâu rồi không làm thơ, nàng cũng có cảm giác sắp tuôn ra được một trường ca. Người ấy hẹn nàng lúc 10 giờ sáng thế nên nàng vẫn dư thời gian ngồi rả rích ăn sáng, nhìn chồng uống cafe và ngắm con ti sữa. Vì cái hẹn rất riêng tư của nàng, chồng nàng lãnh trách nhiệm ở nhà trông con.
Thường thì nàng hay trễ hẹn độ 5', theo đúng bài bản nó phải thế, nhưng hôm nay, nàng muốn đến đúng giờ. Hẳn là vì nàng sốt sắng gặp người ấy hoặc giả cũng có thể là vì hôm ấy quá hoàn hảo, nàng không muốn có bất kỳ điều gì phá vỡ vẻ đẹp ấy, kể cả những mánh khóe hẹn hò nho nhỏ. Trên đường đến chỗ hẹn, nàng mơ màng nghĩ ra bao nhiêu viễn cảnh. Điểm hẹn lý tưởng - Sky Garden với con kênh đào thơ mộng càng thôi thúc nàng bay bổng. Nàng tính hẹn hò xong, nàng sẽ tự cho phép mình hưởng thụ thời tiết đẹp tuyệt vời hôm ấy bằng một cuộc dạo chơi và nhân tiện shopping loanh quanh khu phố xinh đẹp bậc nhất Phú Mỹ Hưng. Mà biết đâu, sau cuộc hẹn, nàng lại ngập tràn cảm hứng để làm một việc điên rồ nào đó thì sao. Nàng rất tin, cuộc hẹn hôm ấy là một cuộc hẹn lý tưởng.
Người ấy trạc tuổi chồng nàng, dáng dấp, khuôn mặt toát ra vẻ điềm tĩnh, hiền tử. Nàng cười mỉm, tự tin là mình đã quyết định đúng. Người ấy có cách nói như rót mật vào tai, nàng nhận ra điểm này từ lần hẹn trước và có lẽ đó cũng là lý do nàng tiếp tục hẹn hò. Sau mấy câu hỏi xã giao, người ấy bắt đầu hỏi những chuyện sâu xa. Nàng bẽn lẽn trả lời, không quên nhấn mạnh nàng thực sự cần một sự thay đổi. Câu chuyện bắt đầu thật tuyệt vời, khiến cho nàng - một người vốn cả nghi cũng không tin là sẽ có điều gì phá vỡ khúc mào đầu trác tuyệt ấy. Suốt cuộc hẹn, chồng nàng nhắn tin, gọi điện nhưng dĩ nhiên là nàng không có thời gian để nghe. Nàng bận.
Đúng là ở đời không ai học hết chữ ngờ. Ai mà ngờ được, chính người ấy lại là người đã gieo vào nàng một nỗi đớn đau khủng khiếp, ở nơi tận cùng sâu. Người ấy đã lạnh lùng khoan một hố sâu. Nàng nghe rất rõ tiếng gãy vỡ từ nơi sâu thẳm ấy. Vẫn giữ thái độ điềm tĩnh ban đầu, người ấy làm nàng đau muốn khóc. Đến giờ phút ấy, nàng vẫn cố gắng giữ để mọi việc kết thúc hoàn hảo theo cách khác. Nàng cố giấu nước mắt cho đến khi lao thẳng ra taxi, trở về nhà.
Nàng nhấn chuông cửa rất nhanh và chồng nàng cũng lao ra rất nhanh. Lúc đó, nàng bật khóc. Anh ôm lấy nàng hỏi: Oh, sweettie, sao vậy em? Có chuyện gì không em? Đừng làm anh sợ... Nàng không đủ sức để nói chuyện với anh ngay lúc ấy. Mặc cho chồng cuống quýt chạy vòng quanh nàng với cả tá câu hỏi, nàng chỉ lặng lẽ để nước mắt tuôn rơi. Chồng nàng biết gặng hỏi lúc ấy là vô ích, chỉ kéo nàng vào phòng ngủ, chỉ vào con gái đang ngủ ngon lành và bảo: Em thấy không, đừng khóc nữa...
Nàng rất cảm động vì ý tốt của chồng, nhưng anh không biết ngay lúc ấy, nàng chỉ cần có một thứ, duy nhất một thứ: thuốc giảm đau. Nàng vừa gặp nha sĩ để nhổ răng khôn. Đau thấu trời!