Tối hôm qua đội mưa đi xem phim.
Trễ 10'. Buông mình xuống ghế là đập ngay vào mắt cảnh cặp vợ chồng April - Frank đang cãi nhau kịch liệt. Hai tiếng căng thẳng cùng những diễn biến tâm lý phức tạp của đôi vợ chồng trong đời sống gia đình thường nhật của họ. Rạp vắng, rất nhiều người bỏ về giữa chừng. Có lẽ, họ khước từ những mỏi mệt, đau đớn ở nơi mà họ chỉ đơn giản là muốn được giải trí. Như một người bạn của nàng đã thất vọng thốt lên sau khi xem: Chả có kịch tính, chả hay, chả để làm gì... Tự nhiên, nàng lại cảm thấy mình sao mà lạc lõng.
Toàn bộ tâm trí nàng hầu như bị hút vào từng cảnh, nhất là những cảnh đặc tả tâm lý (cảnh April sững sờ cầm điếu thuốc, nghe người điên lý giải về sự tan vỡ của kế hoạch đi Paris, nghe chồng và người điên ấy cãi lộn; hoặc là cảnh căn phòng vắng lặng với gam màu trắng lạnh và vết máu loang trên thảm... ).
Đôi vợ chồng ấy, nếu biết sống đơn giản thì có lẽ là một đôi hạnh phúc. Họ có một ngôi nhà nhỏ xinh đẹp, 2 đứa trẻ dễ thương, 1 công việc ổn định. Nhưng họ lại là những người biết khát khao và tự nhận thức rất rõ về đời sống vô vị, trống rỗng và không hy vọng của mình. Họ muốn 1 đời sống khác. Họ muốn sống tràn đầy cảm hứng, muốn nắn nót cảm nhận về tất cả mọi thứ xung quanh.
Những hy vọng loé sáng trong cuộc đời họ tình cờ đến từ bức ảnh cũ thời trai trẻ của Frank ở Paris. Chuyến đi Paris là tất cả mỏi mong, hy vọng của April và Frank về một sự đổi thay, về một đời sống thực sự. Kế hoạch ấy đẹp đẽ tới mức có thể khiến April và Frank cảm thấy hạnh phúc trong một thời đoạn ngắn ngủi khi bắt đầu nghĩ về sự tồn tại của nó và chuẩn bị cho nó. Nhưng, nó cũng quá hoàn hảo để rồi tạo ra một vết thương lớn trong lòng họ khi bỗng chốc tan vỡ. Họ thật quá ngây thơ khi ảo tưởng rằng, chỉ cần tới Paris là mọi thứ sẽ đột nhiên tươi đẹp như họ mơ ước, chỉ cần chuyển dịch địa lý thì tâm trạng cũng tức khắc chuyển dịch về phía ánh sáng... Cái mà thực sự họ muốn - là một đời sống mới mẻ, tràn đầy hy vọng như thuở ban đầu. Họ muốn lột xác, muốn tái sinh cho đời sống của chính mình và ngây thơ tin rằng, Paris là tất cả!
Nàng thấu cảm sâu sắc với April về sự suy sụp tinh thần sau khi mơ ước đổ nát dưới nhịp sống nặng nề, mòn mỏi thường nhật. Nàng đã gặp rồi, người phụ nữ khóc nức nở trong căn bếp nhỏ, với cõi lòng tan nát mà tay vẫn rửa bát theo thói quen hàng ngày! Nàng không quên nỗi thất vọng sau mỗi lần kế hoạch đổ vỡ. Đó là thứ tâm trạng không bao giờ có thể quen được, dù nàng đã được rèn luyện từ nhỏ. Chỉ có điều, sự rèn luyện ấy giúp nàng biết nghĩ thêm nhiều tình huống khác, ngoài tình huống lung linh lúc nào cũng sẵn trong đầu và trong các kế hoạch. Có lẽ vì vậy mà cho đến giờ, nàng rất ghét phải từ bỏ bất kỳ một kế hoạch nào, dù do bất kỳ lý do gì. Có lần, C bảo: Sao em phải cứng nhắc như thế nhỉ? Chuyện đó có gì quan trọng lắm đâu mà phải làm ngay, làm ngay... C đâu hiểu rằng, đó là chuyện nhỏ nhưng với tâm lý của nàng, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn!
Bạn bảo: phim chả có kịch tính gì cả. Nàng lại thấy thắt tim khi nhìn thấy Frank thất thần chới với bước ra từ phòng cấp cứu. Cô ấy chết ư? Đơn giản thế thôi ư? April chắc cũng không nghĩ mình sẽ chết. Cô chỉ muốn giải phóng mình khỏi vòng quẩn quanh nhàm chán của đời sống. Nàng thấy môi mặn nước mắt. Thấy mình sao mà già nua...
Phim rất đọng, vì đó là đời sống. Bạn bảo lẽ ra nó đáng được trao giải Oscar, vì quái quái! Slumdog Millionaire cũng rất hay, nhưng một kiểu khác! Dù rất ấn tượng với những cảnh quay chân thực về khu ổ chuột ở Ấn Độ và đời sống của những đứa trẻ ở đó, dù hoàn toàn mãn nguyện vì "happy ending" nhưng nàng vẫn ưa lối kể chuyện giản dị và cái kết cay đắng hiển nhiên của Revolutionary Road hơn.
No comments:
Post a Comment