Hôm
qua, khi dừng đèn đỏ ở một ngã tư đông người, nàng
nhìn thấy một cô
gái. Cô ấy đi một chiếc xe hơi cũ, có biển số ngoại tỉnh (hình như ở miền trong). Trông cô hơi khác thường nhưng chắc chắn, nàng sẽ không để ý đến cô như thế, nếu như không
có những con mắt xoi
mói lỗ mãng của cặp đôi nọ.
Nàng
đứng phía sau 3 người, và chứng kiến tất cả. Cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Cô gái ấy có cơ thể to lớn của một võ sĩ Sumô, đó là điều hơi lạ thường. Lạ chứ không
có gì quái đản để họ (một đôi
"giai thanh gái lịch") có thể cư xử quái đản như thể với cô ấy. Thật không
may cho cô ấy, cô dừng xe
ngay phía sau xe của họ. Cô ả ngồi sau xe bạn trai
ngay sau khi phát hiện ra cô, chắc là tự cho rằng, mình đã có một "phát kiến" vĩ đại nên "xuất" ngay ra một nụ cười nửa miệng. Nàng
đọc thấy trên khóe môi của cô ả sự kinh ngạc và đắc chí, như thể, cô ả tìm thấy giá trị mới mẻ nào đó của bản thân từ sự khác thường của cô gái ấy. Nàng muốn ném
ngay vào nụ cười cao ngạo đáng khinh ấy một... cái gì đó (vật thể hẳn hoi ý) cho nó tắt ngúm đi.
Tự mãn với cơ thể bình thường của mình
là chưa đủ, cô ả còn muốn khoe với bạn trai đối tượng mà ả nghĩ có thể khiến giá trị của cô ả tăng lên trong mắt hắn. Ả rối rít vẫy tay trước mắt bạn trai, rồi cả 2 đứa quay hẳn người ra phía sau để nhìn ngắm "kẻ khác thường"
cho đã mắt. Dĩ nhiên, chúng nó vô tư sung sướng đến độ không
giấu được vẻ mặt mãn nguyện khi
nhìn cô gái ấy.
Cô
gái cảm thấy bối rối, quay mặt đi phía khác. Cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc. Nàng biết cô đang cố gắng tỏ ra bình thường, và cũng biết, một nỗi đau âm thầm từ rất lâu rồi đang nhói lên trong cô...
Sao
người ta có thể sống nông cạn đến vậy? Sao họ không nhìn thấy những nỗ lực khiến mình trở nên
bình thường trong mắt mọi người của cô ấy? Nàng đã nhìn thấy cô
trong một bộ quần áo thời trang nhưng cũng rất phù hợp để che giấu cơ thể. Nàng cũng nhìn thấy những món tóc được uốn khéo
léo của cô. Nghĩa là cô ấy rất yêu cơ thể mình, dù nó hơi khác thường, nghĩa là cô ấy đang rất cố gắng để được là người bình thường. Một người như thế đáng được tôn trọng.
Nàng vẫn nhớ khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái ấy, và cũng không quên bản mặt trơ trẽn của anh ả nọ. Những gì làm ta cảm thương hay phẫn nộ một cách sâu sắc hình như đều đọng lại rất lâu trong tâm trí...
No comments:
Post a Comment