Sunday, July 29, 2007

Cảm giác...

Nàng cảm thấy gần như chắc chắn về điều này... Cảm giác giống như đang bước những bước đi thật chậm trên một triền cát mịn sau một lớp sóng dồi, thấy tỏa lan dưới chân cái mát dịu của nước, cái bình thản của cát. Và biết, phía trước sẽ là một con sóng khác, và biết, cảm giác ngọt lành này sẽ là mãi mãi nếu nàng cứ biết bước từng bước chậm rãi như thế!
Sống và nhấm nháp, thế tốt hơn cứ phải vội vàng!

Thursday, July 19, 2007

Khuyết!

Khi sinh ra vầng trăng ấy đã khuyết rồi... Khuyết và không bao giờ tròn được nữa. Cũng có khi, mảnh trăng ấy kiếm tìm sự tròn vẹn bằng một mảnh ghép, nhưng đã là mảnh ghép thì chẳng bao giờ bền. Mảnh ghép ấy ra đi, để lại sự hao khuyết còn kinh khủng hơn.
Đừng bảo rằng: trăng khuyết rồi lại tròn, mảnh trăng ấy chưa bao giờ tròn và cũng sẽ chẳng bao giờ tròn cả. Nó khuyết bẩm sinh!

Thursday, July 12, 2007

Miên man...

Hôm nay trên đường đi làm, nàng nghĩ đến chị. Một cách bỗng nhiên! Chẳng hiểu nổi tại vì sao? Cái nắng gắt gao này đâu có giống cái nắng của một ngày cuối hè mấy chị em mình ra biển. Con đường này đã bao giờ chị em mình cùng qua? Bầu trời này giờ cũng là xứ lạ với chị rồi... Chị đã lấy chồng xa, xa lắc. Thế mà vì sao, vì sao chị nhỉ?
Thấy một nỗi mất mát chậm rãi đi qua tim, như một con sóng lạnh. Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, câu hát ấy lại dội về.
Nghĩ sâu xa một chút, nàng cảm thấy bản năng gắn bó đã là một thứ bản năng mạnh mẽ trong mình. Môi trường đầu tiên mà mọi con người bắt đầu cuộc sống luôn luôn là gia đình. Ta sống trong tình yêu ruột thịt, sống bằng sự gắn bó định mệnh. Nếu không may, gia đình ấy không thật tròn vẹn, thì bản năng kia lại càng mãnh liệt hơn. Những đứa trẻ từng nếm mùi mất mát bao giờ cũng ý thức rõ hơn về cái mình đang có, nó thúc đẩy bản năng gắn bó.
Vì bản năng mạnh mẽ ấy, nàng đã yêu chị bằng tình yêu máu mủ ruột rà. Hai chị em đã thân nhau ngay trong lần đầu gặp gỡ. Nàng có cảm tưởng, chị là người chị gái đi xa lâu ngày mới về - một chút bỡ ngỡ ban đầu và rất nhiều yêu thương, trìu mến ngay sau đó! Nàng cứ nghĩ sẽ có chị mãi - như những người thân đi suốt cuộc đời với mình. Thật không ngờ, chị cứ xa dần, xa dần vì những chuyện buồn phiền của người lớn. Đôi khi nàng ước, giá chị đừng có liên quan gì đến những chuyện phức tạp của người lớn thì chị em mình sẽ vẫn có nhau. Nhưng rồi tự thấy mình ngớ ngẩn, vì như thế cũng có nghĩa là chẳng có cơ hội nào cho sự gặp gỡ.
Nàng vẫn kiêu hãnh vì bản năng gắn bó mãnh liệt trong mình, dù đã từng mất mát lớn vì quá yêu tin và kỳ vọng. Nhưng một thoáng chốc nào đó, nàng đã nghĩ, giá mà có thể chia ngăn cho tình cảm: ngăn này là cho những người ta chỉ gặp 1 lần, ngăn này cho những người bạn xã giao, ngăn này, cái ngăn sâu thẳm này để dành cho những người sẽ đi cùng ta suốt cuộc đời.
Nàng không làm được. Vẫn tiếp tục sống bằng bản năng gắn bó, vẫn cố gắng nuôi niềm tin sẽ có tình yêu này, có mối dây tình cảm này mãi mãi, như là tình cảm ruột thịt, máu mủ với từng người nàng yêu quý!
Liệu chị có lúc nào nghĩ về cô em gái ấy không, như cách mà cô em gái ấy nghĩ về chị?

Sunday, July 8, 2007

Day of 7

Ngày hôm ấy, người nàng nghĩ nhiều nhất là cô bé ấy. Chính cô bé ấy nhắc nàng, đó là ngày của con số 7. Rồi bé nói về những dự cảm không lành, những nỗi buồn không thể nào giải tỏa. Không ngờ, cô bé ấy vẫn có thể giữ được nét cười tươi tắn như không khi trong lòng đang ầm ầm bão nổi.
Chuyện của bé khiến nàng liên tưởng linh tinh: Ngày của số Bảy hay là ngày của sự mất mát? (Bảy cũng là Thất). Nàng biết, cô bé ấy sẽ không quên ngày hôm đó. Cũng như nàng, chỉ đơn giản bởi vì, đó là ngày một người thân yêu của nàng ngập chìm trong phiền muộn.
Có thể, phía trước sẽ không còn có ngày nào của số 7 như hôm ấy nữa, nhưng sóng gió và muộn phiền thì còn nhiều vô kể. Chỉ mong, cô bé của nàng sẽ tìm thấy bình yên.

Wednesday, July 4, 2007

Mẹ vắng nhà...

Thế là hôm nay, hai chị em đi làm về sẽ không thấy mẹ, sẽ không thấy cơm canh đợi sẵn trên bàn ăn, sẽ không nghe mẹ nhắc ăn cái này đi, ăn cái kia đi cho mát, sẽ không nghe mẹ cằn nhằn sao không chịu bịt mặt, đội mũ gì cả... Mẹ vắng nhà từ tối hôm qua!
Mẹ chỉ sang nhà dì ở Bách Khoa để trông lũ trẻ con, thế mà cứ như mẹ đi đâu xa lắm. Mẹ chuẩn bị đủ thứ đồ ăn đầy ắp trong tủ lạnh. Mẹ dặn dò hai chị em, giờ nào thì ăn cái gì, dặn cả những chuyện nhỏ ơi là nhỏ (tỷ như chuyện khóa cửa sân thượng, chuyện ăn khuya, chuyện nhớ về sớm nấu cơm, hic hic...). Thỉnh thoảng, mẹ lại thở dài: "Chắc mẹ vắng vài ngày thì mọi việc của hai đứa lại lộn tùng phèo lên cả!". Trong mắt mẹ, hai cô con gái của mẹ vẫn chỉ là hai đứa trẻ con thôi! Không biết sau này, khi con gái mẹ đi lấy chồng, mà lại lấy chồng xa xa một chút thì mẹ sẽ lo lắng cỡ nào... Khổ thân mẹ!
Ngày xưa, khi hai chị em còn bé xíu, mẹ đã từng vắng nhà vì phải đi công tác xa. Mẹ thường phải nhờ Cậu sang trông coi hai đứa. Mẹ về, Cậu bảo: hai đứa ngoan lắm, sáng nào cũng tự giác dậy sớm đi học, khi Cậu còn đang ngủ. Có một mùa hè, mẹ đi công tác xa và rất lâu ngày. Em gái đi dang nắng nhiều quá bị ốm. Chị chỉ nhỉnh hơn em một tuổi, lại chẳng bị ốm bao giờ nên không biết phải làm gì. Chị gọi một lũ nhóc hàng xóm sang "tham khảo ý kiến", rồi hì hục lấy lá rau diếp cá vắt nước, bắt em uống. Bình thường em gái hay chành chọe, nhưng mẹ vắng nhà, em ngoan hẳn. Em chun mũi uống trong sự cổ vũ của một lũ nhóc. Đó là lần đầu tiên chị "làm bác sĩ" và đã thành công! Mẹ đi công tác về, hai đứa hồ hởi kể chuyện ấy như một kỳ tích.
Thể nào chiều nay đi làm về, hai chị em cũng phải thay nhau trực điện thoại, vì chắc chắn mẹ sẽ gọi về nhà liên tục. Lâu lắm mẹ mới vắng nhà, em gái nhỉ?

Sunday, July 1, 2007

Cuối tuần mưa!


Cứ mưa đi, mưa nữa đi, cho buồn chán tan đi cùng rả rích!
Nàng đã nghĩ như thế suốt hai ngày cuối tuần, và mỗi sáng, mỗi chiều lại ra ban công đứng nhìn mây trời vần vũ. Cứ biết trời sắp mưa, cứ nghe gió nổi lên ào ào là kiểu gì cũng phải ra xem bằng được. Mây đi cuồn cuộn giống y như trong một cảnh quay nhanh ngoạn mục. Rồi mưa sầm sập rơi, rơi, rơi! Thỉnh thoảng, một tiếng sấm nổ đùng khiến nàng giật thột: ái chà, lâu lắm mới được nghe giọng mày, Sấm nhỉ?! Mà đúng thế thật, hình như từ lâu lắm rồi, từ lúc nàng chưa lớn...
Nghe mưa chán, nàng quay sang nghe nhạc. Cứ bật sẵn cả list thế, để nhạc cũng chảy tự do như mưa. Tình cờ nghe bài "Feeling", nhớ lần đầu tiên biết bài này cùng ông anh họ. Nhớ cả điệu bộ của anh khi nghe bài này, khi giải thích cho cô bé con 12 tuổi, thế nào là feeling. Có những thứ âm nhạc biết đánh thức cảm giác, hay là cảm giác biết tự tìm về khi gặp một lối quen?