Lâu lắm không ghé web của trường, đọc blog của bạn, mới nhớ ra là nàng từng viết một bài cho kỷ niệm thời cấp III. Phải copy giữ lại ngay!!! Bài viết này nằm trong series truyện cổ tích về các lớp K27 - chuyên PBC.
Cho phép Vĩnh Thanh được lên tiếng bằng một câu chuyện của các nàng C1. C2 với lị C3 cho vượt cấy nha, còi to mà!
Câu chuyện mang tên :
SỰ TÍCH CÁI AO BÈO
Ngày xửa ngày xưa, cái thời mà K27 vẫn còn hùng cứ trong lãnh thổ của cụ Phan, có một vương quốc toàn con gái. Đó chính là vương quốc C1 của chúng tôi. Thực ra mà nói thì đáng lẽ vương quốc này cũng có một đấng quân vương, nhưng hiềm một nỗi, chàng ta đã cao chạy xa bay ngay từ những ngày đầu tiên vì nỗi lo bị ... đồng hóa!
Mở đầu hơi dài dòng, nhưng quý vị bình tĩnh chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu bằng cái thú ra hóng gió hồ của hai cô nàng C1. Các nàng công chúa học văn chương vốn lãng mạn, nên có cái hồ trửa lãnh thổ mà ko dùng thì ...phí! Trong hai nàng công chúa này, có một cô có đôi mắt đẹp tuyệt vời, một đôi mắt khiến nước hồ mùa thu (đã được xử lý bởi công ty vệ sinh đô thị) phải ghen tỵ đến đục ngầu. Một hoàng tử có dáng đi dũng mãnh ở vương quốc A1 đã chết mê chết mệt vì đôi mắt ấy. Nàng kiêu kỳ và chàng thì quá si tình, cho nên, có một ngày hoa bèo xuất hiện trên mặt ao như để minh chứng cho lòng chàng hoàng tử!
Nghe lập luận hơi vô lý, nhưng mà chuyện tình yêu có bao giờ có lý đâu, nhất là những chuyện tình đơn phương!
Một ngày đầu hè đẹp trời, hai nàng công chúa nọ lại tha thẩn bên hồ chơi đùa và trò chuyện. Công chúa Mắt to ( xin mạo muội gọi nàng như thế) chỉ thích tâm tình chuyện học hành, thi cử, chuyện gia đình bạn bè chứ nàng chẳng mảy may nói đến chuyện tình yêu. Tâm hồn lãng mạn của nàng dành cho cỏ cây hoa lá hơn là những bức tình thư diễm lệ. Ấy thế mà cái ao nọ - vốn tỵ hiềm sâu sắc với đôi mắt đẹp của nàng Mắt to lại chẳng thèm nảy nở một thứ cây cỏ, hoa lá nào trên mặt nước. Mắt to lấy thế làm buồn lắm! Nàng thở than với cô bạn gái thân thiết như chị em của mình rằng : Giá mà có một ít hoa bèo nở trên mặt ao này thì đẹp quá. Rồi nó sẽ nảy nở và lan khắp mặt nước... Ôi chao!
Tưởng tượng của hai nàng sẽ vẫn chỉ là những mộng tưởng hão huyền nếu chẳng có một sự tình cờ nọ. Một "tay chân" của hoàng tử Đi Lao( nghĩa là đi mà như lao, chứ ko phải là đi vô lao) ngày đêm rón rén bên công chúa Mắt To đã nghe được ước mong của nàng. Thât bất ngờ, 1 tuần sau , cả vương quốc C1 xôn xao bàn tán về một loài hoa lạ mọc trên mặt ao. Không những kể cho nhau nghe, có nàng còn hái nguyên cả hoa vào làm bằng. Hóa ra, hoàng tử Đi Lao đã huy động một lực lượng hùng hậu ngay trong chiều hạ đó, đi xuống ruộng nhổ bèo về thả trong ao. Thật đáng yêu làm sao, một hoàng tử mà dám dấn thân vô bùn đất vì nguời tình trong mộng...
Là Vĩnh Thanh tôi thấy đáng yêu thôi, chứ chuyện rồi cũng "nỏ mô vô mô" vì công chúa Mắt To chỉ xem đó là một điều diệu kỳ mà nàng chẳng biết được điều diệu kỳ ấy do ai làm nên. Kết thúc ko có hậu lắm, bởi vì chỉ một thời gian ngắn sau khi hoa bèo nở, những cô nàng yêu hoa lá của C1 đã hái cho trơ trọi mặt ao để thỏa mãn sự thích thú của họ. Họ có biết đâu, 1 chàng trai đang âu sầu trong tuyệt vọng.
Đến giờ, nếu có trở lại trường Phan, cac bạn cũng đừng mong thấy hoa bèo nở nữa. Đó đã là hoa của quá vãng, của 1 chuyện tình đơn phuơng bi thiết mà giờ khó có được. Hỡi các bạn trẻ, hãy cố sống như chàng trai nọ, để hoa luôn nở trên mặt ao trường Phan.
Wednesday, March 28, 2007
Monday, March 26, 2007
Ngày mỏi mệt...
Một ngày đẹp trời nhưng nhiều tiếng thở dài...
Sáng nay, khi tỉnh giấc, nàng ngồi thừ người trên giường, ngẫm nghĩ xem có nên ra ngoài hay không? Giấc mơ đêm qua thật khủng khiếp! Nó khiến nàng mệt bã, rã rời và cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tăm tối! Nàng vác bộ mặt thiểu não đi ra phố, vì hôm nay có nhiều việc cần phải làm. Đi, đi như người lạc mất hồn phách...
Dừng xe ở ngã tư Hàng Bài - Hai Bà Trưng chờ đèn xanh, bất giác, nàng thấy nhột nhạt ở phía má phải. Ngoảnh nhìn sang - à, thì ra có một người đang nhìn nàng rất chăm chú, như thể xung quanh không có ai khác để ông ta nhìn vậy! Một ông Tây, cưỡi trên một chiếc xe phân khối lớn, đeo một quả kính đen hầm hố, đang nhìn nàng chăm chắm. Đó là tất cả những gì nàng thấy! Khi thấy nàng quay sang nhìn, ông ta nở một nụ cười bối rối. Bàn tay vụng về giơ lên vẫy vẫy, như đang gặp một người quen vậy. Nàng đành phải nở một nụ cười khổ sở đáp lại và ngay lúc quay đi phía khác, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã nở một nụ cười gắng gượng như thế! Nhưng biết làm sao được, ông ta chọn không đúng người và đúng thời điểm để tỏ ý thân thiện, thế nên, ông ta chỉ có thể nhận được một nụ cười kiểu đó mà thôi!
Đi ăn cơm, uống cafe với nhóc. Nói chuyện vu vơ. Thực ra nàng thừa biết nhóc đang nghĩ gì. Nói chuyện thẳng thắn là sở trường của nàng, và hôm nay, sự thẳng thắn có thể đã làm nhóc thất vọng. Nhóc cười và bảo rằng suýt nữa thì đã sa ngã, vì nàng! Buồn cười thật! Đôi khi, nói trắng ra với nhau cũng chẳng khó khăn gì lắm. Lại thấy hay hay! Trong mắt nàng, nhóc chỉ là một cậu bé thôi, dù nhóc khá là già dặn đấy!
Sáng nay, khi tỉnh giấc, nàng ngồi thừ người trên giường, ngẫm nghĩ xem có nên ra ngoài hay không? Giấc mơ đêm qua thật khủng khiếp! Nó khiến nàng mệt bã, rã rời và cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tăm tối! Nàng vác bộ mặt thiểu não đi ra phố, vì hôm nay có nhiều việc cần phải làm. Đi, đi như người lạc mất hồn phách...
Dừng xe ở ngã tư Hàng Bài - Hai Bà Trưng chờ đèn xanh, bất giác, nàng thấy nhột nhạt ở phía má phải. Ngoảnh nhìn sang - à, thì ra có một người đang nhìn nàng rất chăm chú, như thể xung quanh không có ai khác để ông ta nhìn vậy! Một ông Tây, cưỡi trên một chiếc xe phân khối lớn, đeo một quả kính đen hầm hố, đang nhìn nàng chăm chắm. Đó là tất cả những gì nàng thấy! Khi thấy nàng quay sang nhìn, ông ta nở một nụ cười bối rối. Bàn tay vụng về giơ lên vẫy vẫy, như đang gặp một người quen vậy. Nàng đành phải nở một nụ cười khổ sở đáp lại và ngay lúc quay đi phía khác, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ vì mình đã nở một nụ cười gắng gượng như thế! Nhưng biết làm sao được, ông ta chọn không đúng người và đúng thời điểm để tỏ ý thân thiện, thế nên, ông ta chỉ có thể nhận được một nụ cười kiểu đó mà thôi!
Đi ăn cơm, uống cafe với nhóc. Nói chuyện vu vơ. Thực ra nàng thừa biết nhóc đang nghĩ gì. Nói chuyện thẳng thắn là sở trường của nàng, và hôm nay, sự thẳng thắn có thể đã làm nhóc thất vọng. Nhóc cười và bảo rằng suýt nữa thì đã sa ngã, vì nàng! Buồn cười thật! Đôi khi, nói trắng ra với nhau cũng chẳng khó khăn gì lắm. Lại thấy hay hay! Trong mắt nàng, nhóc chỉ là một cậu bé thôi, dù nhóc khá là già dặn đấy!
Sunday, March 25, 2007
Ngày của cảm hứng!
Một ngày có nhiều cảm hứng!!!
Nào, hai chị em cùng đi làm! Em gái mặc đồng phục, nàng mặc một chiếc váy xinh xinh! Mưa bụi đổ trên phố, dịu dàng, dịu dàng...
Hôm qua, hai chị em đến ăn cơm với anh chị. Vui không thể tưởng!!! Sáng nay, nàng vẫn mỉm cười vì niềm vui "hội ngộ" ngày hôm qua. Nàng chợt cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng: dưới cơn mưa bụi này, những người thân yêu của nàng cũng đang đâu đó trong đám đông, trên những con phố nườm nượp người qua lại! Ừ nhỉ, cần gì phải gặp nhau nhiều, chỉ cần biết rằng, những người mình yêu thương vẫn đang sống cùng một nhịp với mình, thức dậy cùng dưới một mặt trời, cùng trải qua 24 giờ buồn, vui như mình đang từng trải..., thế đã là hạnh phúc!
Nhận một lúc hai cái email của Cậu. Những bài viết nho nhỏ của Cậu đem đến cho nàng những bài học vô cùng sâu sắc. Thỉnh thoảng, nàng đọc thấy một nụ cười thâm thúy, hóm hỉnh trong bài nghiên cứu của Cậu, thú vị hơn đọc những trang tiểu thuyết dễ quên nhiều.
Nào, hai chị em cùng đi làm! Em gái mặc đồng phục, nàng mặc một chiếc váy xinh xinh! Mưa bụi đổ trên phố, dịu dàng, dịu dàng...
Hôm qua, hai chị em đến ăn cơm với anh chị. Vui không thể tưởng!!! Sáng nay, nàng vẫn mỉm cười vì niềm vui "hội ngộ" ngày hôm qua. Nàng chợt cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng: dưới cơn mưa bụi này, những người thân yêu của nàng cũng đang đâu đó trong đám đông, trên những con phố nườm nượp người qua lại! Ừ nhỉ, cần gì phải gặp nhau nhiều, chỉ cần biết rằng, những người mình yêu thương vẫn đang sống cùng một nhịp với mình, thức dậy cùng dưới một mặt trời, cùng trải qua 24 giờ buồn, vui như mình đang từng trải..., thế đã là hạnh phúc!
Nhận một lúc hai cái email của Cậu. Những bài viết nho nhỏ của Cậu đem đến cho nàng những bài học vô cùng sâu sắc. Thỉnh thoảng, nàng đọc thấy một nụ cười thâm thúy, hóm hỉnh trong bài nghiên cứu của Cậu, thú vị hơn đọc những trang tiểu thuyết dễ quên nhiều.
Wednesday, March 21, 2007
Chị...
Chị...
Chị lúc nào cũng xông xáo, như là có thể sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù khó khăn đến đâu... Chị phát biểu hăng say trong một cuộc họp nhỏ, bởi vì chị muốn mọi người đồng cảm với mình, muốn truyền cả cái nhiệt huyết của chị vào những người khác. Chị khiến nàng nhớ dì, nhớ mẹ - những người phụ nữ quyết đoán, bộc trực và mạnh mẽ, dĩ nhiên, đôi khi hơi nóng nảy.
Chị lúc nào cũng phơi phới nói cười, đến và đi nhanh như một cơn gió! Lúc nào đến cũng mang thông tin, sao chị không làm nhà báo nhỉ? Cũng có những lúc, chị nói chuyện thật đằm sâu, thật dịu - những câu chuyện mà nàng chẳng bao giờ quên cả, dù chúng đều rất nhỏ nhặt. Chị đã chinh phục nàng như thể, chị có thể chinh phục cả thế giới này bằng những tình cảm mãnh liệt và hồn hậu như thế!
Nàng nhìn chị và thầm nghĩ, không biết khi bằng tuổi chị, nàng sẽ như thế nào? Chắc là sẽ không thể giống chị bây giờ... Dù sao thì cũng có chị là tấm gương để cố gắng!
Chị lúc nào cũng xông xáo, như là có thể sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù khó khăn đến đâu... Chị phát biểu hăng say trong một cuộc họp nhỏ, bởi vì chị muốn mọi người đồng cảm với mình, muốn truyền cả cái nhiệt huyết của chị vào những người khác. Chị khiến nàng nhớ dì, nhớ mẹ - những người phụ nữ quyết đoán, bộc trực và mạnh mẽ, dĩ nhiên, đôi khi hơi nóng nảy.
Chị lúc nào cũng phơi phới nói cười, đến và đi nhanh như một cơn gió! Lúc nào đến cũng mang thông tin, sao chị không làm nhà báo nhỉ? Cũng có những lúc, chị nói chuyện thật đằm sâu, thật dịu - những câu chuyện mà nàng chẳng bao giờ quên cả, dù chúng đều rất nhỏ nhặt. Chị đã chinh phục nàng như thể, chị có thể chinh phục cả thế giới này bằng những tình cảm mãnh liệt và hồn hậu như thế!
Nàng nhìn chị và thầm nghĩ, không biết khi bằng tuổi chị, nàng sẽ như thế nào? Chắc là sẽ không thể giống chị bây giờ... Dù sao thì cũng có chị là tấm gương để cố gắng!
Suy tư trên phố

Hôm nay, trên đường mưa mù mịt, nàng đi làm và suy nghĩ được nhiều chuyện...
Nàng bắt đầu nghiệm ra, con người luôn tìm cách tự lừa dối mình trước mọi tình huống. Ví dụ nhỏ trong chuyện tình yêu: Nếu không còn yêu, sẽ tự nhủ, chỉ là nhất thời thôi, và rồi tự trấn an mình bằng những giấc mơ ngọt ngào không thật, để rồi đến một lúc nào đó cũng đành chấp nhận sự thật về những giấc mơ rỗng không, những ảo tưởng ngốc nghếch. Nếu bắt đầu yêu, người ta cũng thường băn khoăn: liệu đó có phải là một tình yêu đích thực như ta vẫn chờ đợi, mỏi mong. Rồi cũng tự dối mình rằng những cảm giác kia còn mong manh lắm, nó sẽ chẳng đi đến đâu. Rồi giấu kín tận sâu thẳm trong lòng, cho đến một ngày, biết chắc là mình sai lầm khi tự dối. Có thể ngày ấy đã là quá muộn...
Nàng nghiệm ra điều ấy không phải để rút kinh nghiệm, vì những điều ấy cứ xảy ra luôn luôn trong mỗi người, như một quy luật, đương nhiên cần phải thế. Gọi nó là gì nhỉ? Một phản xạ bảo vệ tự nhiên, một sự phản tỉnh với những cảm giác lạ? Không biết nữa, nhưng nàng dám chắc ai cũng mang cái "cơ chế" ấy trong mình.
Wednesday, March 14, 2007
Thầy ơi...

Thầy ơi...
Mỗi khi nghĩ về thầy, nàng lại nghĩ về một ngọn núi. Ngọn núi ấy vững chãi ấy mang dáng dấp chở che... Ngày trước, cứ mỗi lần có chuyện gì mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy thầy với ánh mắt ấm áp và nụ cười thân thương, nàng đã biết là mình còn rất nhiều sức lực và niềm tin. Thầy gọi nàng là con, và nàng biết, bao giờ thầy cũng dành một niềm trìu mến đặc biệt cho đứa con gái bé nhỏ này. Nàng không sao quên được lần đầu tiên nhận được một cuốn sách từ tay thầy, lần đầu tiên đọc lời đề tặng: "Tặng con, Lưu!". Giữa bao nhiêu bè bạn, nàng đã rơi nước mắt vì xúc động. Nàng cũng rất nhớ những lần vô tình gặp thầy ở cổng trường, mặt thầy rạng rỡ, tay thầy vung vẩy một bài thơ mới, rồi thầy ký tặng nàng một cách hào hởi. Nàng nhớ những câu chuyện vui vui thầy kể và cách thầy cười hồn nhiên như thể, trên đời này, chuyện gì cũng "nhẹ tựa lông hồng" vậy! Nhớ cả những lần ngồi xem Dae Chang Kưm với thầy và cô, thanh bình và ấm áp! Thỉnh thoảng cô ngủ gật, hai thầy trò ngồi nhìn và cười. Thầy bình luận mấy câu, thế là cô thức giấc!!!
Đôi khi, nàng thấy mình thật tệ vì ko đến thăm thầy thường xuyên. Có thể là thầy sẽ trách, có thể thầy cũng hơi giận nữa, nhưng lúc nào gặp thầy, nàng cũng chỉ thấy thầy mỉm cười âu yếm và mến thương. Những lúc như thế, muốn được ôm thầy như ôm một người cha già đáng kính. Lũ học trò, đứa nào cũng coi nhà thầy là "địa chỉ vàng". Đến nhà thầy mà không thấy bóng dáng học trò mới là điều lạ. Ngôi nhà ấy thân thương vì ở đó có thầy!
Tuesday, March 13, 2007
Thời ấu thơ

Tuổi thơ ơi cho ta về lại
Ngây thơ nào he hé mắt cười xinh...
Một buổi tối mất điện hiếm hoi ở Hà Nội đủ làm nên một niềm vui trong trẻo cho nàng và em gái. Hai chị em ăn cơm trong ánh nến và ôn lại kỷ niệm thời ấu thơ. Một ấu thơ ngọt lành, một ấu thơ khờ dại. Những câu chuyện ấy biết bao thần tiên, cái thần tiên mà nàng chắc chẳng bao giờ còn có lại trong đời.
Chuyện 1 cô nhóc đi học về vẫn còn la cà ở nhà cậu để đọc sách, đọc say sưa đến quên cả giờ về, làm khổ mẹ vừa đi tìm con gái khắp nơi, vừa mếu máo khóc. Chuyện cô nhóc mới vào lớp 1, thích đọc sách đến nỗi, cứ cái gì có chữ là ngồi đánh vần mê mẩn. Và thật buồn cười là loại báo chí, sách vở nhóc đọc nhiều nhất hồi bấy giờ là báo Nhân dân và cuốn Lênin toàn tập (những loại có sẵn trong nhà). Chuyện nàng làm cháy mấy cái ấm điện của mẹ can tội vừa nấu nước, vừa đọc sách.
Chuyện em gái nhát gan, sợ nhất là bị muộn giờ học. Có một lần đi học muộn, mới bước vào cửa lớp, chưa ai làm gì đã òa lên khóc. Thương! Chuyện em gái khoái ăn mì chính, cứ lén mẹ cầm cả lọ vừa đi chơi vừa ăn, về đến nhà thì lọ mì chính đã vơi đi một nửa. Chuyện có nhóc sợ nước, mỗi lần mẹ đưa đi tắm là một lần mẹ cầm roi đuổi một vòng quanh xóm (dĩ nhiên nhóc này không phải là nàng, vì nàng mệnh Thủy nên rất yêu nước).
Chuyện năm nàng lên bảy tuổi lần đầu tập tọe nấu cơm, cứ nghĩ đơn giản là bao nhiêu gạo thì cho bấy nhiêu nước, bắc lên cái bếp điện, thế là xong!Thành quả là một nồi cơm sống nhăn, thế mà hai chị em vẫn hí hửng xới hai bát đầy, ăn lấy ăn để trước khi mẹ đi làm về, mặc dù thấy hơi băn khoăn vì không giống cơm mẹ nấu. Để khoe khoang thành tích, hai đứa còn vác bát cơm nhong nhong đi khắp dãy nhà tập thể. Đến khi cô hàng xóm phát hiện ra hai đứa ăn cơm sống thì cũng là lúc bát cơm đã vơi đi đáng kể. Mẹ đi làm về, phải nấu lại nồi cơm, nhưng hai đứa biết là mẹ vui lắm! Kể từ đó, việc bếp núc trong nhà được mẹ giao phó cho nàng. Quá tự hào!
Chuyện hai chị em những ngày mẹ đi công tác xa... Đứa lớn chỉ nhỉnh hơn một tuổi, nhưng được đứa nhỏ nghe lời răm rắp (Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!). Chuyện hai nhóc thích đi học sớm, chỉ đơn giản để khoe với lũ bạn rằng mình đến sớm nhất trường nên thường vặn đồng hồ nhanh lên 30'. Hôm nào mẹ đi công tác thì tranh thủ dậy từ lúc 4h sáng, lúc trời còn tối om om, cầm đèn pin đi học! Thật đúng là gan cóc tía!
Em gái bảo, những chuyện này phải viết lại cho đời sau thưởng thức. Kể cũng phải... Cám ơn một buổi tối mất điện ở Hà thành!
Sunday, March 11, 2007
1 tuần mới!
Một tuần mới vui tươi!!!
Những ngày vừa qua, nàng quá bận rộn để ghé vào blog, cũng nhận được quá nhiều yêu thương và hạnh phúc nên không thấy chút trống trải nào để phải lang thang trên mạng...
Cuối tuần đi Yên Tử, đi Vịnh Hạ Long, gặp những người bạn mới. Không chia sẻ gì nhiều nhưng nàng vẫn thấy lòng thanh thản lạ lùng. Nàng đã ước ao ra Vịnh Hạ Long chơi từ lâu lắm, nên dù đi Yên Tử đã rất mệt, vẫn thấy háo hức khi xe tới Bãi Cháy. Chỉ có đêm đen và mưa phùn, thế mà cứ cố căng mắt nhìn cho bằng được mọi thứ xung quanh.
23 giờ đêm, sau khi đã ăn uống, nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi và chen chúc trên Yên Tử, nàng đi ra biển. Phố xá loanh quanh, cứ lên lên, xuống xuống y như trong phim Hàn Quốc. Mưa bụi nhỏ nhẻ rơi, gợi nhắc nàng về những đêm giao thừa đi hái lộc...
Biển đêm ở Hạ Long không lung linh và nồng nhiệt như bãi biển nàng từng đến. Chắc tại mùa xuân dịa dàng, hay tại sóng trong Vịnh bao giờ cũng êm đềm? Đêm ấy trời mù mịt. Chưa bao giờ nàng thấy biển trong trạng thái thinh lặng đến rợn ngợp như thế! Nàng muốn thử cảm giác mạnh bằng cách đi bộ ra một cái cầu tàu. Cái cầu tàu dường như càng mong manh và dài dằng dặc trước biển đêm vắng lặng. Bước chân ra đến nơi xa nhất có thể, thấy lòng cũng thành thinh không!
Những ngày vừa qua, nàng quá bận rộn để ghé vào blog, cũng nhận được quá nhiều yêu thương và hạnh phúc nên không thấy chút trống trải nào để phải lang thang trên mạng...
Cuối tuần đi Yên Tử, đi Vịnh Hạ Long, gặp những người bạn mới. Không chia sẻ gì nhiều nhưng nàng vẫn thấy lòng thanh thản lạ lùng. Nàng đã ước ao ra Vịnh Hạ Long chơi từ lâu lắm, nên dù đi Yên Tử đã rất mệt, vẫn thấy háo hức khi xe tới Bãi Cháy. Chỉ có đêm đen và mưa phùn, thế mà cứ cố căng mắt nhìn cho bằng được mọi thứ xung quanh.
23 giờ đêm, sau khi đã ăn uống, nghỉ ngơi sau một chuyến leo núi và chen chúc trên Yên Tử, nàng đi ra biển. Phố xá loanh quanh, cứ lên lên, xuống xuống y như trong phim Hàn Quốc. Mưa bụi nhỏ nhẻ rơi, gợi nhắc nàng về những đêm giao thừa đi hái lộc...
Biển đêm ở Hạ Long không lung linh và nồng nhiệt như bãi biển nàng từng đến. Chắc tại mùa xuân dịa dàng, hay tại sóng trong Vịnh bao giờ cũng êm đềm? Đêm ấy trời mù mịt. Chưa bao giờ nàng thấy biển trong trạng thái thinh lặng đến rợn ngợp như thế! Nàng muốn thử cảm giác mạnh bằng cách đi bộ ra một cái cầu tàu. Cái cầu tàu dường như càng mong manh và dài dằng dặc trước biển đêm vắng lặng. Bước chân ra đến nơi xa nhất có thể, thấy lòng cũng thành thinh không!
Sunday, March 4, 2007
Chuyện cái ví...
Nhận lương!!!
Nàng đãng trí đến nỗi quên cả việc nhận lương đầu tháng. Cô kế toán phải túm cổ bắt qua nhận cho xong, hic! A, nhân dịp nhận lương, nàng ngắm nghía lại cái ví tý nào... Không có nhiều tiền, nhưng lại có hai kỷ vật khiến nàng rất vui! 1 tờ 2 USD và một đồng xu Newzealand!
Tờ 2 USD mới cáu cạnh này nàng nhận được cách đây khoảng một tháng, vào một ngày rất buồn bực! Chắc là cô em gái thấy mặt bà chị nó cứ ủ ê suốt từ sáng đến tối nên quyết định gây ra một bất ngờ nho nhỏ cho nàng. Hôm ấy, nàng đi làm về, đang mệt rã rời thì thấy cô em gái mặt hớn hở như hoa nở mùa xuân, bảo: "Có quà cho chị đây!". Vừa nói, nó vừa chìa ra một tờ 2 USD mới tinh - chính là cái tờ mà nàng đang ngắm đây! Nàng vẫn giữ nguyên nét mặt, bụng thầm nghĩ: "Đúng là bệnh nghề nghiệp, làm ở Ngân hàng đếm tiền chưa chán hay sao mà tặng quà cho chị cũng bằng tiền nốt!" Nhưng, con bé vừa vuốt lại đồng 2 đô vừa nói với vẻ mặt rất nghiêm trang: "Bạn em bảo đồng 2 đô là đồng tiền may mắn đấy! Càng cổ thì càng quý!" A, hóa ra là thế! Nàng mỉm cười (hình như đó là nụ cười thực sự đầu tiên của nàng trong ngày hôm ấy). Hóa ra cái con bé ngày ngày vẫn đành hanh với nàng, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh ấy cũng có lúc sâu sắc ra trò!
Còn đồng xu Newzealand, nàng nhận được cách đây hơn ba năm rồi, từ hắn! Chắc hắn cũng chẳng nhớ nổi là đã tặng nàng đồng xu ấy vào một ngày mùa hè nọ, hoặc có nhớ thì chắc cũng chẳng dám tin là nàng còn giữ nó! Nàng thì còn nhớ rõ vẻ mặt làm ra bộ hậm hực của hắn khi đưa cho nàng đồng xu này, trong khi miệng liến thoắng kể rằng, lẽ ra, nàng có thể nhận được một đồng xu có series cổ hơn, nếu con bé nào đó cũng có đồng xu y chang không tráo mất của hắn khi mượn để xem. Nàng vẫn giữ đồng xu này trong ví, vì biết rằng, nó cũng là một đồng xu may mắn - trong ý nghĩ của hắn lúc hắn tặng nàng.
Cái ví của nàng, dù có xẹp lép đến mức chẳng có đồng nào có thể tiêu được thì vẫn có thể khiến nàng nở một nụ cười khi mở ra, vì một-cái-gì-đó-thuộc-về-nó!
Nàng đãng trí đến nỗi quên cả việc nhận lương đầu tháng. Cô kế toán phải túm cổ bắt qua nhận cho xong, hic! A, nhân dịp nhận lương, nàng ngắm nghía lại cái ví tý nào... Không có nhiều tiền, nhưng lại có hai kỷ vật khiến nàng rất vui! 1 tờ 2 USD và một đồng xu Newzealand!
Tờ 2 USD mới cáu cạnh này nàng nhận được cách đây khoảng một tháng, vào một ngày rất buồn bực! Chắc là cô em gái thấy mặt bà chị nó cứ ủ ê suốt từ sáng đến tối nên quyết định gây ra một bất ngờ nho nhỏ cho nàng. Hôm ấy, nàng đi làm về, đang mệt rã rời thì thấy cô em gái mặt hớn hở như hoa nở mùa xuân, bảo: "Có quà cho chị đây!". Vừa nói, nó vừa chìa ra một tờ 2 USD mới tinh - chính là cái tờ mà nàng đang ngắm đây! Nàng vẫn giữ nguyên nét mặt, bụng thầm nghĩ: "Đúng là bệnh nghề nghiệp, làm ở Ngân hàng đếm tiền chưa chán hay sao mà tặng quà cho chị cũng bằng tiền nốt!" Nhưng, con bé vừa vuốt lại đồng 2 đô vừa nói với vẻ mặt rất nghiêm trang: "Bạn em bảo đồng 2 đô là đồng tiền may mắn đấy! Càng cổ thì càng quý!" A, hóa ra là thế! Nàng mỉm cười (hình như đó là nụ cười thực sự đầu tiên của nàng trong ngày hôm ấy). Hóa ra cái con bé ngày ngày vẫn đành hanh với nàng, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh ấy cũng có lúc sâu sắc ra trò!
Còn đồng xu Newzealand, nàng nhận được cách đây hơn ba năm rồi, từ hắn! Chắc hắn cũng chẳng nhớ nổi là đã tặng nàng đồng xu ấy vào một ngày mùa hè nọ, hoặc có nhớ thì chắc cũng chẳng dám tin là nàng còn giữ nó! Nàng thì còn nhớ rõ vẻ mặt làm ra bộ hậm hực của hắn khi đưa cho nàng đồng xu này, trong khi miệng liến thoắng kể rằng, lẽ ra, nàng có thể nhận được một đồng xu có series cổ hơn, nếu con bé nào đó cũng có đồng xu y chang không tráo mất của hắn khi mượn để xem. Nàng vẫn giữ đồng xu này trong ví, vì biết rằng, nó cũng là một đồng xu may mắn - trong ý nghĩ của hắn lúc hắn tặng nàng.
Cái ví của nàng, dù có xẹp lép đến mức chẳng có đồng nào có thể tiêu được thì vẫn có thể khiến nàng nở một nụ cười khi mở ra, vì một-cái-gì-đó-thuộc-về-nó!
Subscribe to:
Comments (Atom)