Kính viếng hương hồn Anh Nguyễn Tài Dũng
Đọc tin bão lũ miền Trung giữa cơn nắng chói của mùa hè Ấn
Độ rớt lại từ những ngày tháng 9 ở Berkeley, thời gian của tôi bỗng ngưng lại, vần
vũ làm mây lúc nào không hay rồi đột ngột đổ ập xuống một trận mưa kí ức. Thế
là thay vì ra phố hong nắng, tôi bó gối ngồi nhà đếm tí tách từng giọt kí ức
rơi, rơi, rơi…
Tôi nhớ
những mùa bão ấu thơ. Tôi nhớ cơn rét đột nhiên gió lùa về đầu cơn bão, nhớ cái
lặng ngắt như tờ cũng đột nhiên y chang khi ở trong tâm bão, nhớ những cơn mưa
quất chéo khi bão quét ngang nhà. Tôi nhớ những rặng mây ủ sấm sét bí mật ra
đòn. Tôi nhớ những căn nhà tốc mái. Tôi nhớ những viên ngói ướt vỡ đôi nằm lẫn
trong cát lầm, tôi nhớ những vách tường loang lổ nước, tôi nhớ bụi chuối đầu hồi,
tàu lá nào bão cũng xé tả tơi. Tôi nhớ nước mấp mé thềm nhà sau mấy ngày mưa rả
rích. Tôi điềm nhiên nhớ những dữ dội của bão như thể tôi nhớ mùa xuân có mưa bụi
và mùa hè có gió Lào. Trong kí ức tôi, bão cũng chỉ là một mùa trong năm – một
mùa thất thường khó đoán và để lại nhiều ấn tượng khó quên.
Tôi nhớ
những bữa cơm mất điện hiu hắt đèn dầu chờ bão đến, nhớ tiếng radio rọt rẹt báo
gió giật cấp 9, cấp 10 rồi cấp 11, 12. Tôi nhớ những mảnh dây thép mỏng manh mẹ
tôi cặm cụi tết để chằng từng cái cửa sổ đã lỏng bản lề, nhớ cả những hoạ tiết
hoa lá xanh đỏ trên mấy tấm nilon mẹ chăng dưới mái nhà bị dột, le lói miếng giấy
dầu màu đen đắp tạm phía trên. Tôi nhớ bước chân tôi lũn cũn theo chân cậu tôi đi
tránh bão. Cậu cõng em tôi trên lưng, tôi trốn dưới chiếc áo mưa lụng thụng bước
theo sau. Hồi chưa sửa nhà, mùa bão nào, mẹ cũng gửi chị em tôi sang nhà cậu
tránh bão, chỉ mẹ một thân một mình ở nhà chống bão. Tôi nhớ có năm, bão tan
tôi về nhà, thấy mái ngói tốc một nửa, mẹ tôi cố thủ dưới cái bàn gỗ cũ kĩ – một
trong số những món đồ hoá giá của cơ quan mẹ. Chị em tôi bé dại nghĩ việc ấy
cũng như một trò chơi mẹ tự biên tự diễn, nào có biết mẹ cảm thấy thế nào khi nằm
co ro một mình dưới cái bàn tránh bão, trong căn phòng tập thể trống trải hun
hút gió và mưa giột tứ bề. Tôi chỉ nhớ mẹ đã cười khi nhìn thấy chị em tôi tung
tăng về nhà, khoe với mẹ ăn gì, chơi gì ở nhà cậu. Vì nụ cười của mẹ, cơn bão
năm ấy đối với tôi cũng chỉ là một trò chơi của ông Trời không hơn. Ông Trời
chơi trò làm bão thì mẹ tôi chơi trò chống bão, còn chị em tôi thì được sang
nhà cậu chơi trò trốn bão với anh họ, ba anh em tha hồ chí choé. Tôi nhớ những
đêm ba mẹ con nằm trong bóng tối thao thức chờ bão đến, mẹ tôi mở cuộc thi hát
cho đỡ buồn. Chị em tôi cuộn mình trong chăn, học hát Lên ngàn, Bóng cây Kơ-nia… từ giọng mẹ ngân cao vút trong những đêm
chờ bão, gió giật đùng đùng ngoài cửa sổ. Bão gió không ngăn được tiếng ba mẹ
con cười ríu rít trong chăn, khi mẹ dạy chị em tôi hát nhại bài Tiếng đàn Ta lư: “Đi chiến trường, ngồi trên lưng bò đi, bò không đi, em lấy cái roi quất
vào đít bò, bò đứng dậy đi ngay…”
Tôi nhớ
cái giếng nước lớn của khu tập thể sau đêm bão về nước dâng tràn miệng giếng,
lũ trẻ con khoái chí chạy ra khoát nước hay buộc sợi chỉ vào cổ lọ penicillin
bé tí vờ làm gàu múc nước. Tôi nhớ những ngày trời trong nắng trong sau bão, bọn
trẻ con trong xóm í ới gọi nhau đi nhặt trái rụng trong vườn nhà hàng xóm. Tôi
nhớ tôi đã yêu vô cùng mảnh sân ngập nước sau khi bão đi qua, vì với tôi, đó là
một dòng sông bên cạnh nhà như mơ ước. Chị em tôi được dịp đua nhau thả thuyền
giấy trắng sân, chán thả thuyền thì trốn mẹ xắn quần ra lội nước đã đời, vờ rằng
mình đi lội sông như trong câu ca: “Một bầy
tang tình con nít, một bầy tang tình con nít nó mới lội, lội sông…”
Tôi nhớ
bão như nhớ thương một người bạn thời thơ bé - người đã giữ cho tôi những kỉ niệm
ấu thơ khác thường mà vẫn trong trẻo. Nhưng kể từ ngày tôi hết ngây thơ, những
cơn bão vẫn đi qua đời tôi hằng năm mà tôi chẳng bao giờ gặp lại người bạn cũ
ấy. Bão lũ với tôi giờ là màn trời chiếu đất với đồng bào tôi, là mất mát đớn
đau của những người thân yêu. Tôi đã ước, giá như, bão vẫn chỉ là một mùa, như
bao mùa khác trong năm, gió giật mưa tuôn của mùa bão cũng chỉ như mưa bụi của
mùa xuân và gió Lào của mùa hè quê tôi. Tôi đã ước, giá như, bão vẫn chỉ là một
trò chơi của ông Trời – một trò chơi con người đã đủ tỏ tường đường đi nước bước để
chơi ngang sức. Tôi đã ước, giá như, cơn bão nào cũng chỉ là cơn bão ấu thơ tôi.
Khi tôi đang chìm đắm trong những dòng hoài niệm này cũng là lúc nhận được hung tin từ quê nhà. Anh tôi bị lũ cuốn trên đường đi cứu trợ đồng bào vùng lũ. Tôi tự hỏi mình ngàn lần vì sao? Vì ông Trời chơi trò ác nghiệt hay chính con người đang chơi trò ác nghiệt với nhau? Trò của ông Trời mỗi năm một mùa, trò của con người diễn từng giây từng phút...
Mong anh yên giấc nghìn thu.
Mong anh chiếu cố coi như bài viết này là một nén tâm nhang gửi đến anh từ đứa em gái xa xứ.
No comments:
Post a Comment