Năm nay, bạn Daddy và bạn Mommy quyết
cho tớ tham gia lớp học múa ở trường. Tớ gật đầu cái rụp chỉ vì tớ mê cái váy
xoè bạn Mommy mua tặng. Hễ hôm nào tớ đi học múa về, Daddy Mommy cũng xúm vào hỏi
hôm nay học múa như nào, rồi thì ỉ ôi có mỗi một điều rằng thì mà là múa cho
các bạn í xem với. Cứ đi học múa là được mặc váy đẹp, tớ phấn khởi nên thường
thì tớ biểu diễn luôn (trừ những hôm trái tính trái nết thì thôi, chả tính). Hôm
thì tớ co 1 cẳng nhảy lò cò, hôm thì dang tay vẫy vẫy chạy vòng quanh nhà xây xẩm
cả mặt mày, hôm thì tớ chổng ngược mông lên giời, mặt chúi xuống thảm và thấy mặt
Daddy, Mommy và mặt thằng Rau Muống lộn ngược hết cả, rất tức cười…. Hôm nào
thưởng thức các màn trình diễn của tớ xong, các bạn ấy cũng vỗ tay hoan hô nhiệt
liệt, miệng tấm tắc đẹp quá, giỏi quá.
Hôm ấy, tớ lại được mặc váy đẹp đi học,
tớ biết ngay là có lớp múa. Dù Mommy với Daddy lúc nào cũng cười ngặt nghẽo khi
nghe tớ ngày nào cũng bảo với thằng Rau Muống: “hôm nay là thứ 6 đấy!” nhưng mà
tớ nắm lịch hơi bị chuẩn. Hôm ấy, chúng tớ múa 1 bài rất đặc biệt và tớ chỉ chờ
về nhà để biểu diễn lại cho Mommy và Daddy xem. Vì tính chất đặc biệt của màn
trình diễn, tớ nôn nóng khác hẳn lệ thường. Không đợi các bạn ấy hỏi, cũng
không chảnh choẹ mặc cả chocolate trước khi biểu diễn như mọi bận, tớ xăng xái kéo
Mommy từ trong bếp ra phòng khách, rồi lại kéo Daddy từ toilet ra phòng khách
(trong lúc ấy Mommy đã quay trở vào bếp đảo lia lịa mấy cái nồi ì ục sôi trên bếp).
Tớ lại phải vào bếp kéo áo Mommy lôi ra phòng khách, dúi vào ghế salon, thế mà bạn
ấy vẫn cứ liên mồm xin cho tắt cái bếp cái. Tớ phải thêm tiết mục gắt gỏng vào
thì bạn ấy mới chịu ngồi yên cho. Giải quyết xong với bạn Mommy, bạn Daddy lại tò
tò đứng lên xin đi rửa tay, làm thằng Rau Muống cuống quýt chạy theo để cướp
cái vòi nước đòi rửa trước bằng được. Haizzzz, đúng là bắt cóc bỏ đĩa, mệt quá
với mấy bạn này.
Sau khi các khán giả đã yên vị đâu
vào đấy, tớ bắt đầu tiết mục đặc biệt của mình, chắc mẩm lần này không những sẽ
được hoan hô nhiệt liệt mà còn được thưởng hẳn một miếng chocolate bự chảng dù
không hề mặc cả trước. Tuy đã hết sức nỗ lực để lôi kéo các bạn khán giả ngồi
vào vị trí, nhưng đến khi các bạn ấy chăm chú hết mực rồi, tớ không quên khuyến
mãi các bạn ấy ít giây nôn nóng. Tớ cứ đứng
điệu đà cười tủm cho đến khi thấy đủ hoàn hảo để bắt đầu biểu diễn. Thời điểm
hoàn hảo để bắt đầu là lúc các bạn khán giả tỏ vẻ hơi sốt ruột một tí, cuồng
tay cuồng chân lên một tí. Các bạn khán giả nhà tớ máu nóng nên tớ chả cần chờ
lâu là đã đến ngay giờ hoàng đạo. Tớ tươi cười bước vào thảm, dõng dạc nói: Xem đây. Rồi theo đúng bài đã học, tớ lấy
hai tay ôm chặt đầu, nằm bẹp dí xuống nền nhà. Mommy Daddy tròn xoe mắt nhìn,
thằng cu Muống thì cười khanh khách. Để đẩy cảm xúc của các khán giả lên đến
cao trào, tớ biểu diễn nốt màn chốt hạ. Tớ chui tọt xuống gầm bàn, ngồi bó gối
thu lu, hai tay vẫn ôm chặt đầu. Thằng cu Muống phấn khích nhảy xuống khỏi sofa
chui vào gậm bàn với tớ cười hi hi hô hô. Bạn Mommy với Daddy lại nhìn tớ khó
hiểu quên tiệt cả hoan hô. Trong khi
Mommy vẫn nhíu mày vận dụng hết mọi khả năng tưởng tượng để phân tích màn nhạc
kịch của tớ, bạn Daddy hỏi tớ nghi hoặc: “Con học múa như thế á?” Tớ hụt hẫng gật
đầu, nhưng vẫn không quên mời mọc các khán giả khó tính đang băn khoăn chưa hiểu
nội dung vở nhạc kịch cực kì của tớ xem thêm lần nữa: “Lần nữa nhá Mommy, lần nữa
nhá Daddy?”. Mommy xua tay thôi thôi. Daddy cũng bảo thôi thôi. Rồi các bạn ấy
nhăn nhăn nhó nhó tự giải tán. Chả thấy hoan hô cũng chả thấy ngợi khen và quan
trọng hơn hết là chả thấy chocolate phần thưởng đâu. Tớ thất vọng tràn trề. Tự
ái nghệ sĩ nổi lên, tớ thề là từ giờ, tớ chỉ biểu diễn cho các khán giả có chọn
lọc, những khán giả biết thưởng thức nghệ thuật thực sự và hết mình vì nghệ thuật
(nghĩa là tận tình cổ động tinh thần và tận tâm hiến tặng chocolate). Grandma
Grandpa chẳng hạn. Đấy là tớ cứ nhắm sẵn thế cho một tương lai xa, chứ sau thái
độ khó hiểu của các khán giả ruột, tớ chả còn lòng dạ nào mà biểu diễn nữa.
Tối hôm ấy, tớ với thằng Rau Muống
theo chân Mommy Daddy đến trường chơi. Các bố mẹ tụ tập với nhau ở một phòng
riêng, bọn trẻ con chúng tớ chơi với nhau ở một phòng riêng. Chơi với lũ bạn
vui quá nên tớ suýt quên mất lời thề. Lúc bạn Daddy và Mommy ra đón tớ, hai bạn
ấy thắc mắc với các cô giáo về vở nhạc kịch của tớ. Vừa nghe đến tên của vở nhạc
kịch, hai bạn ấy đang mặt nhăn mày nhíu bỗng cười ha ha rồi nhìn tớ âu yếm bảo:
ôi, cục cưng, ôi cục kẹo, ôi, cục mật đủ thứ ngọt ngào. Rồi hai bạn ấy năn nỉ
tha thiết muốn được xem tớ biểu diễn lại vở nhạc kịch đặc biệt của mình. Tớ
cũng hơi xuôi xuôi, vì thấy các bạn ấy có vẻ thành thực hối lỗi. Mà lỗi cũng một
phần ở tớ, diễn kịch mà quên giới thiệu tên vở kịch. Tớ nào có biết cái tên nó
quan trọng đến nhường ấy. Từ giờ, tớ nhớ rồi, trước khi biểu diễn vở nhạc kịch
đặc biệt đầu tiên trong đời, tớ sẽ giới thiệu, tên của vở kịch là: “DIỄN TẬP KHI
XẢY RA ĐỘNG ĐẤT”. Nhạc nền là tiếng chuông báo động kêu réo rắt. Kịch tính chưa?
Ảnh: Khi cần, tớ cũng có thể điệu rớt điệu rơi như ai nhé!
Tớ mặc cái váy Mommy tặng và tưởng mình là thiên nga. Thật ra thì tớ cũng là vịt giời thôi, :)

No comments:
Post a Comment