Tớ
bắt đầu tò mò về cái bếp vì những hành tung bí ẩn của Mommy trong bếp. Ngày nào
cũng như ngày nào, sau khi đã dụ được tớ với thằng Rau Muống chơi đồ hàng ở
phòng khách, bạn í lỉnh ngay vào bếp, kiểu không nhanh sẽ bị bám đuôi. Không biết
trong bếp có cái gì khiến Mommy phấn chấn thế mà cứ bước chân vào là bạn í hát
hò ầm ĩ cả lên, nhưng lạ cái là cứ một lúc sau thì ngưng bặt. Hồi đầu tớ chả để
ý, nhưng có một hôm, tớ nổi cơn lo đột xuất bèn lót tót chạy vào xem. Bạn Mommy
đang vừa đảo liên tục cái nồi trên bếp, vừa phồng mồm quay ra nhìn tớ. Tớ hỏi bạn í đang làm gì đấy, dù tỏ ra rất có
thiện chí trả lời cuộc phỏng vấn đột ngột của tớ nhưng có vẻ cái-gì-đó ở trong
miệng Mommy to quá cỡ nên bạn í chịu cứng, không thốt nên lời. Bạn í cứ ấp a ấp
úng, chúm chím môi cười cho đến lúc nuốt trôi được cái-gì-đó (mà tớ đồ là rất
ngon) vào bụng. Á à, bạn ấy vào bếp để nấu cơm (như bạn ấy hay trình bày) và còn để
cho những cái-gì-đó rất ngon vào bụng. Thế là từ chỗ tò mò, tớ đi đến quyết định
là tớ thích cái bếp!
Mà khi tớ đã thích, tớ sẽ bằng mọi
cách kiếm một chỗ trong bếp bất chấp thực tế là bạn Mommy rất bá quyền trong phạm
vi cái bếp. Cứ thấy tớ với thằng Rau Muống chạy vào bếp chơi là bạn í đuổi quầy
quậy. Bạn ấy cứ lấy lí do phải nấu nướng nên được ở trong bếp, còn chúng tớ chỉ
chơi nên cấm chỉ, không cho vào. Tớ ức lắm, tớ bảo Mommy để đấy tớ nấu cơm cho,
rồi tớ kéo cái ghế đẩu vào bếp, trèo lên đứng, xắn tay áo rất khí thế bắt tay
ngay vào việc. Thằng Rau Muống thấy thế cũng đua chen trèo lên ghế hì hục xắn lấy
xắn để cái tay áo bó sát cổ tay béo nẫn của nó. Mommy quen thói lạm quyền quát
tớ với thằng cu Muống ra khỏi bếp ngay cho bạn ấy làm việc, lại còn đe doạ
chúng tớ rằng đấy là khu vực nguy hiểm. Tự cảm thấy không thể bảo vệ quyền lợi
chính đáng của mình, tớ oà lên khóc. Thằng
Rau Muống rất có tinh thần đồng đội, tuy chả hiểu gì nhưng cũng ngoạc miệng ra
hoà giọng. Lúc này thì bạn Mommy hoảng thật sự, bèn dịu giọng nói: Thôi được rồi, đừng khóc. Bao giờ con lớn
hơn tí nữa, mẹ sẽ cho con nấu cơm với mẹ. Muốn thế, con phải uống thêm nhiều sữa,
ăn thêm nhiều cơm… Rồi ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu con gái. Lại giọng điệu mị dân, tớ nghe mãi rồi nhưng tớ cứ uống sữa
mãi, ăn cơm mãi mà có thấy đến cái ngày được tự đi qua đường, tự đi chơi công
viên, được uống coffee và lái xe ô tô… như bạn Mommy và Daddy từng hứa hẹn
đâu. Thế nên lần này tớ chả tin vào liệu
pháp uống sữa ăn cơm để thành người lớn của bạn í nữa. Tớ kiên quyết khóc to
hơn đòi quyền lợi. Đến nước này thì bạn Mommy đành chấp nhận cho tớ một chân
trong bếp. Đồng đội Rau Muống tuy đã hiệp lực khóc cùng tớ nhưng vì chưa có tư tưởng
cách mệnh rõ ràng và lập trường kiên định nên vẫn bị Mommy thẳng tay bế vào nôi
ngồi trong lúc tớ với bạn ấy làm bếp. Hôm đấy, bạn Mommy lấy một cái bát nhựa,
bảo tớ cho nước vào bát rồi cầm cái thìa quấy cho bạn ấy. Tớ sướng rân đứng quấy
mãi, vừa quấy vừa cười. Có điều, chả hiểu sao cái bát nước của tớ quấy mãi mà
nó không sôi lên ùng ục như mấy cái nồi Mommy đang quấy. Mà thôi, không thắc mắc nhiều rồi mất cả vui, lần đầu tiên,
thế là tớ thoả mãn lắm rồi.
Sau hôm ấy, Mommy và Daddy quyết định
cho tớ đi học lớp nấu ăn ở trường. Cô giáo Monica dạy chúng tớ nấu đủ các món,
nào thì pizza, nào thì pan cake, nào thì muffin, nào thì cookie… Tuần nào đi học
lớp nấu ăn về, tớ cũng mang món chúng tớ làm ở lớp về cho Mommy Daddy nếm thử.
Các bạn í cứ gọi là thích mê tơi. Bạn Mommy cứ xoắn vào hỏi tớ công thức làm
món nọ món kia. Tớ rất chân thành mách nước cho bạn ấy các loại nguyên liệu,
nhưng bạn ấy nghe xong thì cứ xị mặt ra vì món nào cũng như món nào, nguyên liệu
của tớ có nhõn thế này thôi: chocolate, chuối, cà chua, trứng và cà rốt. Bạn
Mommy bảo tớ nói thế thì cũng bằng đánh đố bạn í. Kệ cho bạn ấy giận một tí
cũng được, đằng nào thì bạn í cũng có cả một cái bếp riêng, muốn thử nghiệm công thức
kiểu gì mà chả được.
Từ hồi đi học nấu ăn về, không những
tích cực chia sẻ công thức với Mommy, tớ còn tích cực tổ chức party cho cả nhà.
Bao nhiêu đồ chơi của hai chị em đều được tớ biến thành các của ngon vật lạ hết. Tớ mượn
Mommy cái nồi, cho đám block, nắp bút xanh đỏ tím vàng vào đảo tới đảo lui rồi
múc ra đĩa mời cả nhà xơi. Mommy được ăn miếng màu hồng, Daddy với thằng cu Muống
thì xơi miếng màu xanh. Ăn xong thì phải phát biểu cảm tưởng ngon hay không để
tớ còn biết liệu đường mà chế biến lần sau. Mommy Daddy huơ hươ mấy miếng đồ
chơi trước miệng vờ nhằm nhằm rồi khen tới tấp ngon quá, ngon quá. Riêng thằng
cu Muống nhiệt tình cho luôn vào mồm nhai nhồm nhoàm. Bữa tiệc tớ đảm trách đâm
ra náo loạn hết cả lên vì Mommy Daddy thi nhau vật thằng cu xuống móc bằng được
“sơn hào hải vị” trong mồm nó ra. Nó cười toe chìa tay tớ xin miếng khác. Tớ
thích chí vì có khách ruột, bốc ngay cho nó một nhúm lổn nhổn xanh đỏ khác. Mommy
Daddy dẹp ngay bữa tiệc để đuổi theo tớ và thằng cu Muống cướp hết tất tần tật
đồ ăn thức đựng của chúng tớ. Càng đàn áp thế, tớ càng đam mê nấu nướng.
Hôm nay tớ lại mượn nồi của Mommy,
Mommy hỏi tớ nấu gì, tớ bảo nấu phở. Mommy hỏi thế đã đi mua đồ nấu phở chưa, tớ
bảo mua dồi. Mommy hỏi tớ mua gì, tớ
bảo: chocolate này, chuối này, cà rốt
này… Mommy cười váng rồi thì cũng cho tớ mượn nồi. Tớ biết tỏng, chắc Mommy nghe mấy cái nguyên liệu của tớ xong thì chắc mẩm là món phở của tớ không thể nào đọ được với món phở của bạn ấy nên mới cười sung sướng và cho tớ mượn nồi ngay. Được rồi, tớ nấu xong nồi phở
sẽ cho Daddy ăn thử, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Tớ phải giúp Mommy nhìn nhận đúng năng lực bản thân chứ tình hình là bạn í có vẻ tự tin thái quá trong bếp. Đây cũng là tội của bạn Daddy nữa. Daddy đi đâu cũng ca ngợi
Mommy nấu phở gà ngon nhất quả đất. Đến nhà hàng Việt Nam, bạn í cũng không tha cho mấy
người bồi bàn khi họ mời ăn phở. Bạn ấy bảo phở gà của Mommy ngon nhất quả đất,
nên ở nhà hàng bạn ấy chỉ ăn tạm phở bò thôi. Mommy cười sướng hỉnh mũi. Tớ cười
tủm, bạn Mommy ngây thơ thật, nhiều khả năng Daddy ăn phở bò vì đã chán ngấy phở
gà bạn ấy nấu rồi thì sao? Ờ, thôi, cứ để bạn ấy thơ ngây thế cho đời đỡ phũ. Tớ
chỉ lo cho nhan sắc của bạn ấy, khi bạn ấy quyết không dao kéo gì mà cái mũi cứ
nở theo đà này thì… sẽ đến lúc bạn ấy thành Thị Nở mất.
À, nhân tiện nói đến chuyện cái mũi, tớ xin kết luận luôn là nhà tớ tuy bé bằng cái lỗ mũi nhưng
ai cũng có vương quốc riêng. Daddy chắc chắn là quốc vương của cái bàn làm việc
và các giá sách, thằng cu Muống là hoàng tử của các xó xỉnh, bạn Mommy là nữ
hoàng của cái bếp và tớ, tớ có thể là công chúa của phòng khách cai quản tất tật
đám đồ chơi của cả hai chị em, có thể là công chúa của phòng ngủ - cai quản tất
thảy các thể loại chăn gối, áo xống. Nhưng nghĩ tái nghĩ hồi, tớ quyết định, tớ
sẽ tranh ngôi của Mommy nay mai vì tớ quá mê cái bếp. Mưu đang ủ, các bạn đọc rồi
để yên đấy, đừng để bí mật của tớ tuôn ra đằng mồm nhé! Chân thành cảm ơn.
Ảnh: Vất vả toát mồ hôi nấu nướng
Cười khoe thành quả



