Post nhân tròn 1 năm sống ở Mỹ
Berkeley hôm nay không có nắng, một ngày âm u hiếm hoi
trong suốt cả năm lịm nắng. Mây xám từ ngoài vịnh kéo vào tầng tầng lớp lớp che
khuất bầu trời thẳm xanh cố hữu của Cali. Ngồi cắn miếng thịt kho tàu đăng đắng
nước hàng, nghe gió thổi vi vút ngoài cửa sổ, chao ôi là nhớ những mùa trở gió ở
quê hương.
Có lẽ với
những kẻ tha phương như tôi, nỗi nhớ là nỗi niềm thường trực. Dù cuộc sống xứ
người với những lo toan thường nhật vẫn từng giây từng phút rượt đuổi nỗi nhớ
trong tôi, dù các thiết bị công nghệ hiện đại cũng đang lừa mị tôi rằng, nỗi nhớ
đâu có chỗ trong cái thế giới phẳng thông thống thông tin này, thì tôi, trong
những khoảnh khắc thảng hoặc của lòng, vẫn bần thần - nhớ! Chỉ cần nhìn một mảnh
sân đầy lá rụng, thấy một trời mây xám đầu đông, ngửi thấy mùi khói cơm thơm ấm
hay mùi nước mắm hoi nồng của nồi cá kho…, tôi lại chùng lòng nghĩ về quê mẹ.
Tôi không
nhớ lắm thị thành, không nhớ ồn ào, khói bụi, không nhớ quán xá đông người,
không nhớ đèn đuốc long lanh. Tôi nhớ quê tôi - mảnh đất miền Trung ngột nắng
hè và buốt rét mưa đông, tôi nhớ sông Lam vẫn đổi dòng để bên bồi bên lở, tôi
nhớ chợ phiên quê vui vẻ hỏi thăm nhau. Tôi không mấy nhớ ầm ĩ nói cười những
cuộc vui tàn đêm, không nhớ những mặt người dù quen tên nhưng chỉ nhìn tôi bằng
mặt nạ. Tôi nhớ cô hàng xóm nghèo sẻ chia với mẹ con tôi một bát canh mùng tơi
vào bữa cơm trưa khô khát gió Lào, tôi nhớ những nụ cười chân thật, những hỏi
han trìu mến trên đường đê lộng gió của những người dân quê – những người tôi
chưa hề quen mặt, biết tên. Ở cách xa quê hương nửa vòng trái đất, nếu ai hỏi
tôi nhớ gì, tôi bảo: chỉ nhớ QUÊ!
Quê ấy chẳng
phải thị thành khói bụi, chẳng phải những con đường chí chát tiếng còi xe, hầm
hập hơi người những nút tắc giao thông. Quê ấy chẳng phải biển người vô cảm
chen chúc nhau trong cuộc mưu sinh vội vã, chẳng phải đám đông quen quen chỉ
nhìn nhau cười nghi hoặc và dè sẻn một câu chào. Quê ấy chẳng phải nơi tôi từng
ngỡ là chốn quen thân đầm ấm để rồi giật mình nhận ra những ghẻ lạnh khó ngờ.
Quê ấy – tôi nhớ quắt quay mười mấy năm rồi, những khi tôi đứng giữa đám đông
mà lòng ngập hoang vu, những khi tôi trở thành khán giả bất đắc dĩ trong những
trò đời mà nhân vật chỉ toàn sắm vai phản trắc. Và cả trong những lần bước hụt
chân trên đường đời nhiều hố hiểm, tôi đã nhớ cồn cào quê ấy của tôi.
Có lẽ nói
cho đúng thì tôi nhớ nhà quê. Lạ lùng là, cái thứ nhà quê đang dần hiếm hoi ở
quê nhà, tôi lại nhiều lần gặp lại trên đất Mỹ. Và tôi gọi đó là nước Mỹ nhà
quê. Tôi càng nhớ quê quắt quay vì nước Mỹ nhà quê tôi đang sống.
Khi một
người xa lạ mỉm cười thân thiện chào tôi trên đường phố Mỹ, tôi bất giác nhớ nụ
cười chân chất của những bác nông dân tôi gặp trên đường làng lấm bụi. Khi đôi
vợ chồng hàng xóm người Mỹ nâng niu mấy quả trứng gà đầu tiên của lũ gà họ mới
nuôi sang cho, tôi nghĩ đến bát canh mồng tơi trưa nắng ngày nào của cô hàng
xóm cũ. Khi nghe bà hàng xóm già thao thao bất tuyệt về chuyện làm vườn, khi
nhìn những mảnh vườn xinh xắn với muôn sắc hoa và trĩu trịt trái cây trên mọi
con phố Berkeley, tôi lại nhớ về những khu vườn xanh bóng cây trong xóm cũ, lại
thương mẹ tôi giờ phải mỏi chân leo sân thượng trồng rau, giữa Hà Nội chỉ mỗi
người thôi đã chật lắm rồi. Khi nhìn bọn trẻ con trong khu phố kéo nhau đến nhà
bà hàng xóm để thăm đàn gà bà nuôi cạnh đường ô tô chạy, tôi lại nhớ những trưa
dang nắng cùng lũ bạn đi câu cào cào cho đàn gà bác hàng xóm nuôi ăn Tết. Khi một
gia đình sống cùng khu phố mời mọi người cứ tự nhiên lấy chanh họ vừa mới hái
trước sân nhà, tôi lại tưởng như ngửi thấy mùi thơm của quả mít bổ ra chia cả
xóm ngày xưa. Khi cô bạn hàng xóm người Mỹ đi chợ tạt qua nhà chỉ để hỏi tôi muốn
mua giúp gì không, tôi lại nhớ đến những mẩu giấy chi chit chữ của cô hàng xóm
cũ ở quê mỗi lần tôi giúp cô đi chợ. Khi chị hàng xóm mời tất cả mọi người
trong khu phố đến nhà tụ tập mỗi thứ tư hàng tuần để cùng ăn cơm tối và nói
chuyện phiếm, tôi không khỏi mỉm cười nghĩ đến hội chè chát của mẹ ở quê.
Giờ bè bạn hỏi tôi, sống ở Mỹ thế nào, đô la, xe hơi, áo
quần hàng hiệu, bla, bla, bla? Tôi biết trả lời sao, vì tôi chỉ thấy mình rất nhà quê ở nước Mỹ nhà quê. Cô hàng xóm người Mỹ hỏi tôi, chắc nhớ quê, thèm về
quê lắm nhỉ? Tôi biết trả lời sao, khi quê ấy của tôi không chỉ cách xa đằng đẵng
không gian mà hình như cũng bằn bặt cả phía ngược chiều thời gian mất rồi!
Ảnh: Thu Berkeley (chụp trước cổng trường Cà Kiu)

Em viết hay quá, làm chị nhớ quê mình. Thế chị em mình là đồng hương à? Chị quê ở Hà Tĩnh, chị tắm sông Lam hồi bé hoài. Nhà bà cố nội của chị có cả hàng ổi trồng gần sông Lam đấy.
ReplyDeleteMà sao chị k thấy bài viết mới của em. Chỉ khi chạy sang blog của em chị mới biết. Chị dốt vi tính lắm, nên có gì chỉ chị với, he he
Vâng, chị em mình đồng hương đấy ạ, em quê Nghệ An, hồi xưa nhà ở Vinh nhưng quê em ở Thanh Chương, ngay bên cạnh sông Lam. Em thì không được tắm sông như chị vì không biết bơi nhưng mà mỗi lần về quê thì toàn trốn mẹ tha thẩn chơi ở bờ sông. Em thấy mình may mắn vì được sinh ra ở miền Trung, ^^
DeleteEm cũng "còi" vi tính lắm chị ơi, em mới lập lại blog ở đây nên cũng đang vừa viết vừa mày mò thôi ạ. Nhưng em vẫn update bài của chị ở circle và cả ở blog, có lẽ vì em follow chị nên blog của chị có trong danh sách đọc của em. Em cứ mở blog ra, nếu chị có bài mới là em thấy liền luôn!
:) Cám ơn cuộc sống vì vẫn còn những người như Lưu :*
ReplyDelete^^, cảm ơn bạn Chung vì bận rộn thế vẫn dành thời gian đọc blog của Lưu! :)
Delete